“Ai nói chúng tôi phải trả phí vi phạm?” Kỷ Thần Hi cười một cái rồi nói tiếp:“Muốn lấy tiền của chúng tôi? Một đồng cũng đừng có mơ!”
Đạo diễn tức đến mức muốn lên tăng xông. Sao cô bé xinh đẹp này cứ thích gây chuyện thế! Rõ ràng ông sắp thuyết phục được Vân Tiêu thay đổi suy nghĩ, nhưng cái con nhóc có sắc mà không có não này cứ thích gây rối là sao!
“Thần Hi à, tôi biết cô và Phong Tinh Nguyệt không thích nhau, hai người cũng mặt nặng mày nhẹ trước đó rồi, nhưng việc cô tấn công Tinh Nguyệt là cô không đúng trước, vậy nên đừng có làm loạn nữa được không, để chúng tôi nói chuyện.”
Cả Tịch Cảnh Dương và Kỷ Thần Hi đều không muốn nói quá nhiều với những người không liên quan. Do tính cách kiêu ngạo của cả hai, họ không cần phải giải thích bất kỳ điều gì, và chỉ muốn làm điều mình thích.
Và đương nhiên, Kỷ Thần Hi không để yên cho em trai của bạn trai bị bắt nạt rồi, chưa kể người vi phạm hợp đồng trước vốn dĩ chẳng phải họ. Nếu đã hiếp người quá đáng như thế, cô cũng chẳng cần phải nể mặt mũi của ai nữa cả.
“Ừm, tôi chính là muốn làm loạn đấy. Tôi chẳng phải người trong giới giải trí các người, tôi cần gì phải sợ?”
Chút tiền vi phạm đó, chưa bằng số lẻ tiền bạn trai cô kiếm được trong một giờ nữa, vậy mà dám dùng nó để uy hiếp họ, đạo diễn thật sự cho rằng họ sẽ cảm thấy sợ vì mấy đồng lẻ này sao?
Tịch Cảnh Đăng có niềm tin tuyệt đối với Kỷ Thần Hi, bởi vì anh còn tôn thờ cô hơn cả anh trai, nên chỉ cần cô nói anh sẽ nghe theo ngay.
Anh quay sang nói với đạo diễn:“Chị ấy đã nói rồi, tôi không cần phải trả tiền, một đồng cũng không, vậy nên, ông cứ đợi làm việc với luật sư của tôi đi.”
Đạo diễn thiếu điều gào lên:“Vân Tiêu! Bây giờ cậu cũng muốn làm loạn theo cái cô ta à? Cậu nên suy nghĩ cho kỹ đi! Cậu muốn cả sự nghiệp của cậu bị hủy trong tay cô ta à?”
Sở dĩ đạo diễn có thể mạnh miệng như thế, thứ nhất là vì danh tiếng của ông trong giới đủ để sức đóng băng một đỉnh lưu, thứ hai chính là vị kia sau lưng ông chính là người mà không có bất kì ai có thể đắc tội được.
Diệp Mộc Âm kéo kéo tay áo Tịch Cảnh Đăng gọi một tiếng:“Tiêu Tiêu.”
Tịch Cảnh Đăng mặc kệ đạo diễn đầu đang bốc khói, nhìn cô gái đang muốn làm nũng:“Sao vậy?”
Diệp Mộc Âm giơ tay lên vỗ vỗ vai anh:“Nếu anh thất nghiệp…em nuôi anh.”
Dịch câu nói của Diệp Mộc Âm chính là: Anh cứ chơi chết ông đạo diễn khó ưa đó đi, tiền chính là thứ chúng ta không thiếu nhất!
Tịch Cảnh Đăng suýt chút nữa là bật cười thành tiếng, đúng là bạn gái của anh, đáng yêu chết đi được!
Anh cố kiềm lòng không đưa tay lên xoa đầu cô mà quay người lại mặt đối mặt với đạo diễn:“Sự nghiệp sao? Hừm…vừa hay, tôi đúng là đang muốn giải nghệ, vốn dĩ là dự định tương lai, nhưng giờ thì phiền ông nhé, tôi đỡ phải tự mình làm, cảm ơn.”
Đạo diễn ôm ngực, hơi thở dồn dập, ngón tay run rẩy chỉ về phía Tịch Cảnh Đăng, môi mấp máy không nên lời:“Cậu…cậu…”
“Cảnh sát, cảnh sát đến rồi!” Một giọng nói từ trong đám người vang lên.
Hai anh em nhà họ Phong không để ý đến chuyện Tịch Cảnh Đăng và đạo diễn, từ đầu đến cuối họ vẫn nhìn chằm chằm vào Tịch Cảnh Dương và Kỷ Thần Hi, cứ như sợ rằng chớp mắt một cái thì hai người sẽ bỏ chạy. đam mỹ hài
Phong Duật lên tiếng trước sau khi biết cảnh sát đã đến:“Hai người, để xem hai người có thể đắc ý đến khi nào. Người đang làm, trời đang nhìn, sớm muộn gì các người cũng phải trả giá cho những gì bản thân đã làm.”
Anh hai Phong hừ lạnh:“Em nói mấy lời này với những kẻ máu lạnh này thì có tác dụng gì? Cứ để luật pháp dạy cho họ biết, thế nào là làm người.”
Tịch Cảnh Dương và Kỷ Thần Hi chẳng mảy may quan tâm mấy lời nói đâm chọc đó, dù sao thì, hy vọng hai anh em này sẽ không thấy rát mặt khi nói chuyện với cảnh sát.
Khi đoàn cảnh sát tiến vào, những người đang đứng vây quanh tự giác tránh ra, nhường đường để các chú cảnh sát làm việc.
Người dẫn đầu là một người đàn ông với mái tóc được cắt ngắn chỉn chu và số lượng tóc bạc của ông cũng không ít. Trên người ông toả ra một loại khí thế áp bức khiến mọi người phải vô thức mà nể phục.
“Ai là người báo cảnh sát?” Giọng nói đầy uy quyền, cho thấy chức vị không hề thấp của viên cảnh sát.
Kỷ Thần Hi chớp chớp mắt, giọng nói này…nghe có hơi quen quen. Cô nghiêng đầu nhìn về đoàn cảnh sát đã gần như bao vây cả đám đông, thì phát hiện ra bóng dáng của một người khá quen trong số đó.
“Cục trưởng Trương?”
Nghe tiếng gọi, Trương Thành có chút ngạc nhiên vì có người biết được thân phận của ông, liền quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Tuy nhiên, ngay giây phút nhìn thấy gương mặt của hai người nào đó, vẻ uy quyền mà ông thể hiện ra đã không thể duy trì được nữa, chỉ thiếu mỗi nước quỳ xuống gọi một tiếng:“Tiểu tổ tông!”