Song Trùng

Chương 288: Mau chở em đến nhà của Mặc Bắc Hàn!




Thế nhưng Tịch Cảnh Dương cũng không ngờ đến chuyện, thằng em trai mình lại thức trắng một đêm để canh cửa như thế này.

Tịch Cảnh Đăng lúc này cũng đã hoàn toàn mất hết kiên nhẫn nói:"Anh cả, em đợi suốt một đêm rồi, giờ thì chị dâu có thể nói cho em biết Âm Âm đang ở đâu rồi chứ?"

Tịch Cảnh Dương bình thản hỏi lại:"Cô ấy không gọi cho chú?"

Tịch Cảnh Đăng cau mày:"Nếu cô ấy nghe máy em cũng đâu có làm phiền hai người?"

"Vậy sao chú không đến Diệp Gia xem thử?"

"Bình thường cả em và cô ấy đều không thường xuyên về nhà, nếu không có chuyện về đó làm gì. Chưa kể, ba mẹ cô ấy không thích nghề nghiệp của em...em chưa sẵn sàng công khai quan hệ."

"Chỉ vì lí do này mà chú không dám đến nhà cô ấy?"

"Không phải...ây! Anh quên chuyện đó đi, anh đừng nói với em...Âm Âm đang ở Diệp Gia đấy nhé?"

Tịch Cảnh Dương vỗ vai em trai mình, không ngại mà khen ngợi:"Xem ra chú không đến nỗi quá ngốc."

Tịch Cảnh Đăng trợn mắt:"Không có khả năng, tuy em có nghĩ đến, nhưng nếu chỉ về nhà thì vì sao cô ấy không nghe điện thoại của em!"

Tịch Cảnh Dương ngó mắt vào trong phòng thì nhìn thấy Kỷ Thần Hi vẫn đang ngủ, anh cũng chỉ đành tự mình tóm gọn chuyện hôm qua cho Tịch Cảnh Đăng biết.



"Chuyện là như vậy, hiện tại những nạn nhân hôm qua đã được đưa về nhà và sẽ được các chuyên gia tâm lý của quân đội theo dõi tình hình sức khoẻ. Đến khi đảm bảo bọn họ không ai có chướng ngại gì, thì có thể liên lạc với mọi người một cách bình thường."

Ngay giây phút nghe đến chuyện Diệp Mộc Âm bị bọn khủng bố bắt làm con tin, Tịch Cảnh Đăng suýt chút nữa là mất khống chế chạy đi tìm cô ngay. Tuy nhiên anh vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, cố gắng nghe hết câu chuyện từ anh trai mình.

Dù biết hiện tại cô gái của anh đã an toàn, nhưng thế nào đi nữa anh phải tận mắt trông thấy cô mới có thể yên tâm được.

"Anh cả, cảm ơn anh, em sẽ đi tìm cô ấy ngay!"

Chưa đợi Tịch Cảnh Đăng kịp quay người thì Tịch Cảnh Dương không nhịn được mà trêu chọc:"Chẳng phải em chưa sẵn sàng gặp mặt ba mẹ cô ấy sao?"

Tịch Cảnh Đăng khẽ mím chặt môi, sau đó đáp:"Không một người cha mẹ nào, yên tâm giao con gái họ cho một kẻ hèn nhát cả."

Nói xong Tịch Cảnh Đăng gấp gáp rời đi, nhưng câu nói của anh đã khiến Tịch Cảnh Dương phải suy nghĩ.

Hình như từ khi quen biết nhau đến giờ, ngoại trừ anh em trai và người cậu không cùng huyết thống kia ra, cô ấy chưa từng nhắc gì về bố mẹ mình cả.

Còn đang ngẩn người suy nghĩ thì phía sau lưng Tịch Cảnh Dương bị một lực lớn tác động, khiến anh không giữ được thăng bằng mà ngã nhào về phía trước.

Quay đầu nhìn lại thì đập ngay vào mắt là hình dáng cô gái với mái tóc trắng rối bù, quần áo xộc xệch, gương mặt trắng bệch đang nằm đè lên anh.



"Tiểu Hi, mới sáng sớm mà em gấp gáp gì thế?" Tịch Cảnh Dương nhíu mày đỡ cô gái của mình dạy, đồng thời chỉnh lại chiếc áo tùy ý đang nửa kín nửa hở cảnh xuân tươi đẹp trước mặt.

Kỷ Thần Hi không để ý đến bộ dạng hiện tại của bản thân, cô dùng lực lắc mạnh vai của Tịch Cảnh Dương hét lên:"Mau! Mau chở em đến nhà của Mặc Bắc Hàn!"

Tịch Cảnh Dương không hiểu chuyện gì, nhưng sáng sớm cô hấp ta hấp tấp như thế là vì một người đàn ông khác?

Kỷ Thần Hi nhìn điện thoại rơi trên đất, gấp đến nỗi không có thời gian giải thích, vội nói:"Bây giờ anh không nhanh lên, sợ là sẽ có án mạng xảy ra đó!"

Tịch Cảnh Dương vẫn không nhúc nhích, gương mặt đầy khó chịu:"Hắn ta không dễ chết vậy đâu."

Kỷ Thần Hi lần nữa lắc mạnh vai anh:"Ai nói với anh là anh ta gặp nguy hiểm! Aaaaa! Nói chung là anh mau đi lấy xe đi, em đi thay đồ, vừa đi vừa giải thích!"

Sau khi Kỷ Thần Hi thay đồ xong, hai người nhanh chóng lên xe và di chuyển về hướng nhà Mặc Bắc Hàn. Trên đường đi, Tịch Cảnh Dương không kìm được sự tò mò, anh hỏi:"Em gấp gáp muốn đi nhà tên kia làm gì thế?"

Kỷ Thần Hi nhìn chằm chằm vào đường đi phía trước, giọng nói vẫn còn trầm ổn nhưng phản ánh sự căng thẳng:"Ngày hôm qua Hàn Ca có nói, Evan sẽ ở lại đây một khoảng thời gian, anh ấy nhờ em sắp xếp chỗ ở cho em ấy. Nhưng em lại quên mất, đêm qua vì tránh tên em trai phiền phức của anh, nên em đã tắt nguồn điện thoại, bỏ lỡ cuộc gọi của Evan."

Tịch Cảnh Dương vừa lái xe vừa nói:"Dù vậy, nhưng cậu ta lớn rồi, sẽ không đến mức không có em thì không được, em làm gì lo lắng đến thế...Mà khoan, em tìm Evan, sao lại đến chỗ của Mặc Bắc Hàn?"

Kỷ Thần Hi như sắp oà khóc tới nơi quay sang nói với anh:"Anh hiểu ra vấn đề rồi đấy! Tên anh em chó má đó của anh, lợi dụng chứng mất nhận diện phương hướng của em trai em, lừa nó đến nhà hắn ta, qua! đêm!"

...----------------...