Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Song Ngư Tinh Tú Thần Đế

Chương 50: Khởi hành...điểm đến là 'Vô Cấu Tiên Sơn'.




Chương 50: Khởi hành...điểm đến là 'Vô Cấu Tiên Sơn'.

"Vậy mà còn có như thế kì diệu ba cái đẳng cấp.' Phù Minh Uyên khẽ mỉm cười hưng phấn nói: "Hơn nữa 'Đạo' mà môn chủ người nói khi nãy lại là thứ gì?."

"Tuy lão đầu ta tổng thời gian tồn tại cũng được xem như là lâu trong thế giới này nhưng ta lại là không biết 'Đạo' là cái gì đạo lý? Làm như thế nào để minh ngộ?."

"Đúng vậy đó môn chủ, huynh có nói rõ cho ta nhóm biết được cuối cũng 'Đạo' trong miệng huynh đề cập khi nãy là gì hay không?." Lê Tú Ngọc cũng là lên tiếng hỏi than Băng Thanh Nhật nhằm tìm được đáp án giải đáp tò mò của bản thân.

"Ta từ trước đây chỉ nghe đến việc ngưng khí, tu tâm, luyện thể, diễn quyết nhưng...lại chưa nghe qua ngộ 'Đạo'. "

Chúng đại gia đều là gật đầu biểu ý tán thành cách nói của Lê Tú Ngọc.

Đối với bọn họ mà nói thì hai chữ ngộ 'Đạo' thật quá mới mẻ.

Băng Thanh Nhật trầm ngâm ít lâu quay mặt hướng mắt về phía thương khung phía trên đang được tô điểm bằng các tinh trần sáng lấp lánh khẽ thở ra một hơi chậm rãi, từ tốn nói:

"Thật ra mà nói ta cũng là không hiểu hoàn toàn về khái niệm ngộ 'Đạo' này."

"Nhưng ta là có thể nói một cách đại khái tổng quát cho đại gia cùng nghe bởi lẽ...'Đạo' của mỗi người là khác nhau."

"Làm sao để ngộ ra 'Đạo' của bản thân thì phải xem chính bản thân mỗi người."

"Mỗi người đều phải tự mình minh bạch, tự biết tìm tòi mà lý giải theo cách riêng của từng người, đó là một quá trình mà không ai có thể trợ giúp một cách trực tiếp như lúc truyền thụ công pháp được."

"Cái gọi là 'Đạo' chính là ý chỉ vạn vật, vạn sự đang diễn ra; là tất cả những gì tinh túy nhất mà một người đạt được khi để tâm đến."

"Ngộ 'Đạo' là hình thái tham ngộ để lý giải lấy những thứ mà bản tâm mình cho là phù hợp."

"Giống như một gã 'Kiếm Tu' thứ hắn tu là kiếm cũng là tâm được xưng là 'Kiếm Đạo'. "

"Nếu nói một tên kiếm khách thiên tài là ngộ ra *Kiếm Ý*; kiếm khách đạt được *Ý* nhưng lại không dùng tâm thấu hiểu thì chỉ là một tên gà mờ nhưng nếu dụng tâm thì lại là 'Kiếm Tu' người người ngưỡng mộ."

"Thế thì một gã 'Kiếm Tu' thì mong muốn thành tựu to lớn nhất chính là lấy tâm đối kiếm, lấy kiếm nhập đạo từ đó chân chính bước vào 'Kiếm Đạo' con đường."

"Thật là một khái niệm mơ hồ a." Võ Nhi Linh bĩu môi nói

"Đúng là có chút mơ hồ không được rõ ràng cho lắm." Phụng Bàng cũng là ngẫm nghĩ nói: "Nhưng ta cũng là nghe hiểu được sơ lược."

"Vậy môn chủ, cái gì là tiểu đạo, thiên đạo và đại đạo? Những này không phải đều là đạo sao?."

"Tại sao lại phải phân ra như thế?."

"Hmm...Phụng Bàng môn lão nói quả thật không sai." Băng Thanh Nhật trả lời: "Dù là tiểu đạo, thiên đạo hay đại đạo đều gọi là 'Đạo'."

"Sở dĩ được phân ra làm ba nhóm bởi những này đạo thật ra là có khác nhau; nói đơn giản chính là uy năng và năng lục cũng như lực lượng của những đạo này là có phân chia mạnh yếu."

"Đầu tiên là tiểu đạo; lý do được gọi như thế là do những này đạo rất bình thường rất thường gặp."

"Hầu như đa hồ tất cả mọi người đều có thể tham ngộ được dễ dàng mà không cần tốn quá nhiều công sức, bởi bản chất của chúng rất dễ nắm bắt."



"Tiếp đến là thiên đạo, ý nói đến những loại lực lượng có thể biến đổi thiên địa cũng như mượn nhờ sức mạnh thiên địa."

"Để tham ngộ ra những đạo này thì cần phải có ý thức kiên cương, kiên nhẫn tìm tòi mà hiểu sâu bản chất của sự vật hiện tượng đó."

"Để từ đó mượn nhờ nó lục lượng cho bản thân sử dụng hay là triệt tiêu nó khiến nó không còn uy h·iếp đến bản thân, tất cả đều phụ thuộc vào cách vận dụng của mỗi cá nhân."

"Cuối cùng là thâm sâu mạt trắc nhất đại đạo, đại đạo con đường lại là những thứ riêng lẽ tách biệt nhưng tồn tại song song với tất cả mọi thứ."

"Việc có thể tham ngộ được đại đạo có thể mang đến khả năng vô tận, trở thành sự tồn tại độc lập với thế gian."

Đám người Phù Minh Uyên, Lê Tú Ngọc, Phan Phi Hải, Phụng Bàng, Vũ Minh, Trần Nhuyễn, Võ Nhi Linh, Băng Hàn Sa từ đầu đến cuối đều là nghiêm túc, chăm chú nghe lấy giải đáp của Băng Thanh Nhật không sót một chữ.

Sau khi Băng Thanh Nhật ngừng lại, cả bọn đều là đắm chìm trong suy tư của chính bản thân mình.

Dựa trên nãy giờ những gì mà họ nghe được thì...'Đạo' của họ cuối cũng là gì cơ chứ.

Nhìn thấy đại gia như thế nghiêm túc nghiền ngẫm Băng Thanh Nhật cũng là yên lặng đúng ở một bên quan sát lấy tình trạng của từng người.

Thế rời thời gian cứ dần trôi qua từng ngày rồi lại từng ngày, hết sáng rồi đêm, đêm rồi sáng.

Chớp mắt đã qua năm ngày thời gian.

-'Tiên Vân đình viện' lúc này-

Trước sảnh đình viện, có tổng cộng chín cái thân ảnh; nam nữ có đủ.

Có thể là...trong đám người đó chỉ có một người là còn đang di chuyển qua lại bình thường còn những người còn lại thì...

Tất cả đều là tọa hạ ngồi thiền, nhắm mắt tĩnh tâm; nếu để ý kỹ thì sẽ thấy một luồng sức mạnh kì lạ đang quấn quanh người họ.

Đó chính là lực lượng của 'Đạo'

Chín thân ảnh đó không phải ai khác mà chính là đám người Băng Thanh Nhật.

Trải qua khoảng thời gian năm ngày ròng rã thì cuối cùng nhóm người Phù Minh Uyên, Lê Tú Ngọc, Phan Phi Hải,...đều như là đã thuế biến thành những cái thánh nhân mà hòa hợp giữa vùng thiên địa này.

Băng Thanh Nhật nhìn lấy đám người Lê Tú Ngọc thì khẽ mỉm cười gật nhẹ đầu.

Từ biểu hiện của những người trước mắt hiện giờ thì Băng Thanh Nhật biết họ hẳn là đã gần tìm ra được một chút giác ngộ về 'Đạo' của bản thân rồi.

Dù cho không ngộ ra hết 'Đạo' của bản thân mà chỉ nhìn đến được một chút cũng đã đem đến thuế biến nghiêng trời lệch đất về thực lực rồi.

Phải biết trong chiến đấu nếu như có thể dùng được một chút 'Đạo' lực lượng cũng sẽ khiến cho uy năng công pháp hay bất cứ một đòn thế trở nên vô cùng khủng bố.

Đặc biệt là với sáu người Phan Phi Hải, Vũ Minh, Lê Tú Ngọc, Phụng Bàng, Trần Nhuyễn, Võ Nhi Linh mà nói thì càng có ý nghĩa trọng đại.

Bởi vì bọn họ sáu người là chưa đột phá lên 'Tinh Linh sứ giả' nên chỉ cần có giác ngộ tốt thì tương lai lúc đột phá thì 'linh căn' luyện ra chắc chắn sẽ vượt qua đẳng cấp 'kim cương linh căn'.



Như thế sẽ có lợi đối với việc tu luyện, cũng như thành tựu sau này của họ cũng sẽ cao hơn; sẽ có thể tiếp tục theo bên cạnh hắn mà chinh chiến tới vị diện tối cao kia.

Hơn nữa đẳng cấp của 'linh căn' cũng ảnh hưởng đến sự mạnh hay yếu của 'lĩnh vực' sau khi đạt đến cảnh giới 'Tinh Linh vương'.

Nên hắn rất là mong chờ được nhìn thấy cảnh tượng đột phá cảnh giới 'Tinh Linh sứ giả' của sáu người họ đâu.

Băng Thanh Nhật khẽ liếc nhìn xem 2 bóng hình còn lại là Phù Minh Uyên và Băng Hàn Sa cũng là gật đầu thưởng thức.

Tuy nói cả hai người bọn họ đều đã trải qua việc đột phá 'sứ giả' tạo ra 'linh căn' trước đó nên có thể nói là 'linh căn' của họ không có gì đáng xem nhưng ít nhất khi ngộ ra được 'Đạo' thì tự bản thân họ sẽ đạt được sự lớn mạnh hơn nữa mà như thế tự nhiên là rất cần thiết cho tình cảnh, hiện trạng bây giờ của 'Lục Lam tinh cầu'.

Thời gian lại tiếp tục cứ như thế mà trôi đi, lại trải qua thêm một tháng thời gian.

Trong suốt thời gian này Băng Thanh Nhật ngoài việc ngồi ở bên trông chừng lấy họ thì cũng đôi lúc rời viện xuống đại sảnh mà giải quyết từng cái sự vụ trong môn, cũng như lập ra kế sách cho toàn môn trong khoảng thời gian tới.

Lúc này đây khi Thẩm Thiên Thu đang đứng kế bên rót trà vào ly đưa tới trước mặt Băng Thanh Nhật.

Băng Thanh Nhật thì vẫn tiếp tục nhàn nhã đón lấy ly trà từ tay đồ đệ bản thân mà hóp một hơi .

Bỗng...những thân ảnh đang ngồi xếp bằng kia mở hai mắt ra mà lẳng lẽ đứng dậy khiến 'Đạo' lực lượng dần mờ nhạt rồi biến mất.

Băng Thanh Nhật quay sang nhìn đám người thì khẽ mỉm cười nói:

"Xem ra đại gia đều là có lấy nhiều ít thuế biến từ việc ngộ 'Đạo' a."

Đại gia đều là cúi người nghiêng đâu chấp hai tay nói:

"Đa tạ môn chủ khai sáng cho ta nhóm."

"Đại gia cần gì như thế câu nệ tiểu tiết, chúng ta đều là người chung một nhà." Băng Thanh Nhật xua tay cười nói: "Thực lực của đại gia càng mạnh thì đó chính là phúc của cả 'Nhật Nguyệt Tinh Môn' ta a."

"Lần này nhờ có môn chủ ngài mà lão đầu ta cũng xem như được mở mang kiến thức, thực lực cũng là tăng thêm một bậc, ha ha ha." Phù Minh Uyên cười to nói

"Cảm tạ ơn huệ của thiếu chủ, Hàn Sa nguyện sẽ đi theo thiếu chủ đến cùng trời cuối đất, dù thiếu chủ có muốn ta nhảy vào nước sôi lửa bỏng quyết cũng không từ." Băng Hàn Sa thì càng thêm trịnh trọng, một chân khụy gối xuống đất chấp tay cúi đầu nói.

Băng Thanh Nhật khẽ đỡ Băng Hàn Sa đứng dậy đáp:

"Đây là ngươi xúng đáng nhận được, ta cũng chỉ là nói vài ba câu mà thôi không tính là gì cả."

Băng Thanh Nhật quay sang sáu người Lê Tú Ngọc nói:

"Ngươi nhóm có thể là không cần như thế quỳ mà tạ ơn ta đâu a, nên nhớ chúng ta là muốn đi tới đỉnh cao."

"Khi nào đạt tới đó thành tựu thì cảm tạ ta cũng không muộn."

Cả sáu người Lê Tú Ngọc mấy mắt nhìn nhau rồi quay sang Băng Thanh Nhật gật gật đầu.

"Môn chủ, tiếp theo đây huynh là muốn như thế nào làm?." Phan Phi Hải hỏi thẳng vấn đề trước mắt bởi hắn biết với thực lực trên dưới hiện giờ của 'Nhật Nguyệt Tinh Môn' thì đã chính thức không còn phải sợ bị bất kỳ nhóm thế lực nào uy h·iếp nữa.



Bọn hắn nhóm bây giờ đều là đã thuế biến mà biến cường.

Đặc biệt nhất là vị môn chủ trước mắt đây...

Thực lực của Băng Thanh Nhật, vị môn chủ này của bọn họ sau khi đột phá tu ra 'hỗn độn linh căn' càng là sâu không lường được.

Chúng đại gia đều là hướng mắt nhìn về phía Băng Thanh Nhật chờ lấy quyết định.

"Hiện nay ta đã đạt thành tựu 'sử giả' cảnh, vậy cũng nên tới lúc ta ghé thăm đỉnh núi phi thường kia rồi a." Băng Thanh Nhật nhàn nhạt nói

"Ý huynh nói là tòa kia 'Vô Cấu Tiên Sơn' sao?." Phụng Bàng hỏi

"Đúng chính là ngọn núi đó." Băng Thanh Nhật hiền hòa đáp: "Trước đây ta vốn là muốn tới đó quan sát xem lấy, nếu như có thể cầm xuống đó núi thì tốt."

"Có thể là khi đó ta cảnh giới còn non kém, nên ta đã quyết khi đến 'sứ giả' cảnh sẽ tới đó một chuyến."

"Dù sao đó cũng từng là nơi định cư của một đại năng 'Cổ thánh Tinh Linh' cảnh giới nhân vật đâu."

"Chắc hẳn là sẽ có không ít đồ tốt."

"Huynh chắc chắn là muốn tiến nhập đó núi sao, kia núi thế nhưng là ngay cả bọn 'Thiên Đế' xông vào cũng nhận lấy thương tổn không nhỏ đâu." Lê Tú Ngọc lo lắng hỏi

Đại gia đều là gật đầu.

Đỉnh núi đó chính là cấm địa mà trong 'Tam giới' không ai dám x·âm p·hạm a.

Dù là ba cái kia 'Thiên Đế' 'Địa Vương' 'Hải Hoàng' cũng là không dám tiến vào từ khi b·ị t·hương tại nơi đó.

"Ý ta đã quyết, lần này ta chắc chắn là phải đi 'Vô Cấu Tiên Sơn' một chuyến." Băng Thanh Nhật nhàn nhã nói: "Tuy nhiên, đại gia đều là an tâm lấy, nếu có tình huống nguy hiểm tính mạng ta lã sẽ thoát thân ngay."

"Dù sao thì ta cũng phải có đôi phần nắm chắc mới dám đi a, nếu không thì ta cũng không dám đem mạng mình ra để đùa giỡn mà bỡn cợt đâu."

Đại gia biết rõ rằng một khi ý Băng Thanh Nhật đã quyết thì sẽ không đổi vì bất cứ lý do nào; nên mọi người cũng chỉ đành gật đầu, trong lòng cầu mong hắn chuyến đi này sẽ suông sẻ.

"Vậy bao giờ huynh xuất phát." Vũ Minh lên tiếng loại bỏ không khí ngộp ngạt

"Ta cần chuẩn bị một chút nên sáng mai ta sẽ khởi hành tới đó, trước khi ta đi thì ta có nhiệm vụ cần phân phó cho mọi người." Băng Thanh Nhật nói: "Nhiệm vụ này gồm có... ... ..."

-Sáng sớm ngày hôm sau-

"Được rồi, đại gia là tiễn ta tới đây thôi." Băng Thanh Nhật đứng trước đại môn nhìn lấy từng cái thân ảnh quen thuộc nói: "Ta sẽ cố gắng xong việc sớm bên 'Vô Cấu Tiên Sơn' nên là mọi người cũng là cần thiết hoàn thành nhiệm vụ ta giao phó a."

"Tuân lệnh môn chủ!." Tất cả mọi người trên dưới 'Tinh Môn' cúi đầu đáp

Băng Thanh Nhật gật đầu rồi khẽ điểm chân ra hóa thành lưu quang mà biến mất tại chỗ

Băng Thanh Nhật phi hành với tốc độ cực kì nhanh chẳng mấy chỗ đã ra khỏi phạm vi của 'Phù thành'.

Trong lòng Băng Thanh Nhật giờ đây tràn ngập sự phấn khích khẽ nói:

" 'Vô Cấu Tiên Sơn' ta Băng Thanh Nhật đang tới đây!."