Tình yêu phải chăng là những giọt nước mắt? Không phẳng lặng, yên bình, lại dữ dội như những con sóng vào mùa nước lũ. Tình yêu phải trải qua thăng trầm mới có thể hi vọng chiếm giữ niềm tin. Cận Ngôn và Giản Dao đã cùng nhau trải qua quãng thời gian đầy nhiệt huyết như thế, khi mà những cái ác vẫn còn đang hoành hành, cán cân công lý vẫn còn chưa được thực hiện một cách trọn vẹn. Đối với Cận Ngôn, Giản Dao chính là ánh sáng bất tử ở trong lòng của anh.
Đối với Giản Dao, Cận Ngôn chính là anh hùng đã cứu vớt cả thế giới, cứu vớt lại cả cuộc đời của cô. Cô yêu anh. Bằng sức mạnh của niềm tin, cô yêu anh. Rực lửa, bùng cháy dữ dội, sự ngọt ngào âm thầm không tên, tất cả đã tạo nên một trái tim đầy nồng nàn và nhiệt huyết. Cả người Cận Ngôn toát ra hơi thở cô đơn cùng lạnh lẽo, Giản Dao lại chính là những tia nắng ấm áp thổi tới trong cuộc đời của anh.
Không cần những giây phút lãng mạn, không hy vọng những ước mơ xa vời, họ chỉ cần đối phương có thể cảm nhận được tình cảm chân thành đang rực lửa ở trong lòng của nhau. Đằng sau những tội ác, cánh cửa mở ra sẽ là thiên đường.Dùng tình yêu để cảm hóa tất cả, đó chính là chân lý.