Sống Lại Trong Mắt Chỉ Còn Có Ngươi

Chương 54




" Ha ha ha."

Trong tình cảnh hiện tại Bình Phi lại một tay ôm bụng một tay đấm giường cười sặc sụa đến khó hiểu: " Phi Phi!"

Nhìn y dáng vẻ lôi thôi của một người mới ngủ dậy, ở đây lại có bao nhiêu con mắt nhìn khiến Thiên Chân khó chịu. Hắn đi lại túm lấy chăn quấn kín cả người y: " Ngươi cười đủ chưa?"

Bình Phi bị quấn lại như con nhộng không thể cử động, y vừa cười vừa nói: " Mới sáng ra đã làm phiền giấc ngủ của ta, kéo nhau đến diễn
tuồng thú vị như vậy cũng không cho phép ta cười?"

" Không phải người là do ngươi cho vào sao?"

" Ngươi có ý kiến?" Bình Phi liếc mắt.

" Được được, chỉ cần ngươi muốn là được!"

" Vậy chuyện này ngươi định xử lý ra sao? Còn bắt ta xem một màn kẻ khóc người van xin này đến khi nào?"

Người trong lòng vùng vẫy muốn phá banh luôn chiếc chăn ra, hắn nhăn mày: " Y phục của ngươi còn chưa chỉnh tề, nằm im cho ta."

Thiên Chân khoát tay: " Vũ nhi, chuyện này ngươi là kẻ bị hại tất cả đều giao cho ngươi xử lý. Phế bỏ danh phận quý phi ngươi sẽ không cần phải nương tay, vẫn là khiến ta không cần nhìn thấy nữa."

Thiên Vũ từ lúc bắt đầu chỉ là im lặng một bên, nay hoàng đế rõ ràng là muốn giết ả ta lại
còn muốn thử hắn mà không tự mình ra tay.

Hắn giết thì toại lòng hoàng đế nhưng lại khiến người người nghi ngờ hắn có lòng muốn trả thù riêng, không giết thì phụ hoàng của hắn lại không vừa ý nhưng trong mắt quan thần hắn sẽ tiếp tục chứng minh mình là kẻ hiểu lý lẽ, lấy đại cuộc làm trọng không hơn thua việc tiểu tiết. Chỉ là hắn không phải là kẻ rộng lượng như vậy: " Nhi thần tuân mệnh."

"..."

Thiên Vũ cao giọng hướng Ninh Huệ: " Ngươi đã không còn là quý phi."

" Không....không, ta không muốn."

" Ngươi lừa dối hoàng đế phạm tội khi quân, thân là quý phi ở hậu cung không an phận lại nghĩ đến chuyện ám hại hoàng tử. Bản vương nay được sự đồng ý của phụ hoàng phán ngươi tội tử."

" Không... ngươi không có quyền đó, ta là quý phi... làm sao ngươi dám... Hoàng thượng."

Ninh Huệ hoảng loạn muốn chạy lại chỗ Thiên Chân thì bị thị vệ giữ lại, nàng gào thét: " Hoàng thượng, thiếp không có tội... kẻ phải chết là y.... Binh Phi."

Thiên Chân tức giận: " Ban rượu." Hoàng đế lẽ ra vẫn chưa đến nỗi tuyệt tình mới giao lại cho Thiên Vũ, không ngờ ả vẫn ngu muội nói ra những lời đó, Bình Phi nằm trong lòng hắn cũng chỉ lắc đầu cảm thông cho tình yêu mù quáng của Ninh Huệ.

" Hoàng thượng..." Nhìn ly rượu dâng lên trước mặt Ninh Huệ sợ hãi vùng vẫy: " Ta không muốn!"

" Xin phụ hoàng ngừng tay."

Tiếng la lớn từ bên ngoài thu hút sự chú ý của tất cả những người ở đây, Ninh Huệ giống như tìm thấy một tia hy vọng: " Uy nhi, ngươi cuối cùng cũng đến. Hãy nói với phụ hoàng ngươi rằng ta không có tội... ta không có."

Thiên Uy bị chặn bên ngoài không thể vào mà chỉ quỳ trước tẩm cung dập đầu van xin: " Phụ hoàng xin nể tình mẫu phi bao năm qua vẫn luôn hết lòng với người mà tha cho con đường sống. Bây giờ mẫu phi cũng đã bị phế bỏ cho dù đầy vào lãnh cung cũng còn có thể giữ lại thâm tình. Phụ hoàng xin hãy nghĩ lại!"

Bình Phi ngước đầu nhìn Thiên Chân, hắn đối phi tử không có tình nhưng đối với nhi tử lại có nghĩa. Thấy hài tử của mình quỳ van xin ở đó lý nào không động tâm? " Thiên Chân!"

Hắn đột nhiên cảm thấy nơi tẩm cung của mình thật quá ngột ngạt, Thiên Chân đứng dậy ôm theo Bình Phi bị quấn kín trong chăn đi ra. Bước ngang Thiên Uy hắn lạnh lùng bỏ lại một câu: " Vũ nhi, giao lại cho ngươi."

" Phụ hoàng, xin người suy nghĩ lại!" Thiên Uy cắn răng lại tiếp tục dập đầu nhưng cũng không hề làm hoàng đế xoay đầu trở lại.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Bên ngoài ánh nắng soi rọi vào trong, Thụy Bích dụi mắt vài cái mới thích ứng với ánh sáng rồi mở mắt.

Y đã ngủ rất say a, thời gian trước cứ mãi mơ giấc mơ đáng sợ khi thấy mình bị Thiên Vũ dùng kiếm đâm xuyên ngực, khiến cho một giấc ngủ ngon trở nên hiếm hoi đối với y, nằm suy nghĩ chốc lát Thụy Bích mới nhớ lại chuyện tối qua: " A....!"

Y đỏ bừng hết cả mặt vội trùm kín chăn qua đầu, tối qua ta không những... mà còn...!

" Thụy Bích công tử, dậy rồi sao?"

Nghe giọng nói Thụy Bích vung chăn ra ngồi bật dậy: " Minh Tô tỷ tỷ, tỷ về r...A!"

Không nghĩ tới hông và lưng của mình lại đau nhức đến vậy, Thụy Bích la lên một tiếng lại nằm phịch xuống: " Đau...!"

Minh Tô bưng chậu nước trên tay vội đi vào rồi để sang một bên mà lại xem Thụy Bích: " Công tử không sao chứ, đừng có bất ngờ ngồi dậy!"

" Ta....!" Y phát hiện y phục trên người mình đã được thay mới càng thêm xấu hổ: " Là tỷ giúp ta thay...?"

Sau khi sắp xếp xong những chuyện còn lại ở Gia Biên, Minh Tô về đến sáng nay thì Thiên Vũ đã cẩn thận dặn dò phải như thế nào chăm sóc Thụy Bích, nàng thừa biết đêm qua hai người đã làm gì. Minh Tô mỉm cười: " Là vương gia thay, vương gia không muốn để ai làm mới tự tay giúp công tử bận y phục. Nhưng công tử không phải ngại đâu, nô tỳ hiểu mà!"

" A.... ta muốn chết... xấu hổ muốn chết a!"

Thấy Thụy Bích lại chùm chăn che lại mặt nàng vội kéo ra: " Công tử không được nói những lời không hay đó. Nô tỳ đã chuẩn bị bữa sáng cho người, dậy rửa mặt rồi dùng cơm được không?"

Thụy Bích hé ra khỏi chăn gương mặt nhỏ của mình, Minh Tô nói qua y mới cảm thấy đói, từ hôm qua xảy ra nhiều chuyện nên ngoài sâu kẹo đường kia thì cũng chưa có ăn gì: " Ta nhớ mấy món ăn của tỷ!"

" Công tử muốn ăn gì chỉ cần nói nô tỳ đều sẽ làm, bây giờ thì ngồi dậy nào." Minh Tô đỡ Thụy Bích ngồi dậy rồi lấy nước qua để y rửa mặt.

" Minh Tô tỷ tỷ!"

" Vâng?"

" Thiên Vũ ca... vẫn chưa về?"

Minh Tô cười trêu: " Chưa gì công tử đã thấy nhớ rồi sao? Xem ra thời gian này người và vương gia vun đắp được rất nhiều tình cảm nha."

" Tỷ đừng trêu ta mà."

" Không trêu, nô tỳ không trêu. Vương gia lên
triều vẫn chưa trở về, có thể hôm nay có việc gì đó cũng nên. Công tử vẫn là nên dùng bữa trước đi."

 Thụy Bích tươi cười nhưng trong lòng cũng vài phần lo lắng, cho dù Thiên Vũ không nhắc đến, nhưng việc cậu giết chết Xưng Hùng vẫn không thể tránh khỏi bị đồn đại và tới tai Ninh quý phi.

Tỷ muội Xưng gia là do Ninh quý phi đưa tới nên chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này kết tội Thiên Vũ. Hắn về trễ hơn thường ngày có khi nào chính là vì chuyện này?

Nếu hoàng đế trách tội xuống Thụy Bích sẽ không để bản thân gây ra phiền phức
mà tự chịu tất cả hậu quả.

" Thụy Bích công tử, làm sao vậy?"

" Ta không sao, tỷ giúp ta tìm hiểu xem Vương Gia đang ở đâu có được không?"

" Cái đó...!"

" Ta thật lo lắng lắm, lỡ như..."

" Lỡ như cái gì?"

Thụy Bích còn chưa nói hết câu đã nghe tiếng của Thiên Vũ từ ngoài cửa: " A...!"

Thụy Bích cười thật tươi mới muốn chạy tới: " Thiên Vũ ca, người... ây...!"

" Thụy nhi!" Thiên Vũ nhanh tay ôm lấy thân người đổ tới của Thụy Bích: " Không sao chứ?"

" Không... không sao!"

Thấy y đỏ mặt lắc đầu hắn liền hứng muốn trêu ghẹo mà nói thầm vào tai tiểu bảo bối: " Lỗi của ta, đau lắm sao?"

" Ư..." Y hầm hực: " Người còn nói... Thụy nhi đúng là ngốc khi tin người."

" Đừng nóng!" Bế lên Thụy Bích, hắn âu yếm hôn lên trán y: " Ta đã phải cố gắng về đúng giờ để cùng ngươi dùng bữa rồi biết không?"

Thụy Bích chớp mắt vài cái rồi ôm cứng lấy cổ hắn: " Vâng!"