Cảm nhận được hơi ấm ở thắt lưng, trái tim Lâm Dư loạn nhịp.
Anh thực sự hy vọng rằng thời gian sẽ ngừng lại ở lúc này.
Nhưng thời gian hạnh phúc thì luôn ngắn ngủi. Đạp xe, rất nhanh bọn họ đã tới thị trấn.
Thẩm Thanh buông tay, nhẹ nhàng nhảy xuống xe đạp.
"Rất nóng à?"
"Hả?" Lâm Dư không hiểu hỏi.
Thẩm Thanh chỉ vào mặt anh: "Mặt của anh... đỏ quá."
Lâm Dư cứng đờ trước câu hỏi này, sau đó anh gật đầu, "Có thể là do nóng quá"
"Vậy nghỉ ngơi một chút nhé?"
"Không... chúng ta hãy nhanh chóng tới hiệu sách đi."
Thẩm Thanh gật đầu, đi vào hiệu sách, bên trong gần như không có người nào.
Thẩm Thanh ngồi xổm giữa một đống tài liệu ôn tập, không ngừng đánh giá.
Kiếp trước, sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học được khôi phục lại, có một loại tài liệu ôn tập được bán rất chạy.
"Nếu không thì tùy tiện mua một quyển ? Chắc cũng không khác nhau lắm đâu?"
Thẩm Thanh lắc đầu, tiếp tục tìm kiếm.
Cuối cùng, dựa vào trí nhớ của mình, Thẩm Thanh đã tìm được quyển tài liệu ôn tập kia. Cô vui vẻ rút quyển ra khỏi chồng sách.
"Nhìn xem!"
Thẩm Thanh hưng phấn quay người lại, suýt chút nữa hôn lên trán Lâm Dư.
Trong phút chốc, mặt cả hai đều đỏ bừng.
"Không... Tôi xin lỗi... Tôi chỉ muốn tìm nó giúp cô. Nhưng không nờ..." Lâm Dư lắp bắp, một câu hoàn chỉnh cũng không nói nên lời.
Thẩm Thanh xấu hổ lắc đầu, sau đó đưa tài liệu ôn tập vào tay anh.
"Mua quyển này đi. Quyển này càng tốt hơn..."
Lâm Dư cầm quyển sách đi tính tiền, Thẩm Thanh đi ra ngoài hiệu sách trước.
Sau khi hít một hơi không khí mát mẻ, trái tim loạn nhịp của cô cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút.
"Thẩm Thanh? Ôi, thật trùng hợp."
Thẩm Thanh sửng sốt, nhìn sang bên phải.
"Này, cô muốn mua sách à? Cô có loại giác ngộ này từ khi nào?" Trên mặt Vương Nam Hải hiện lên nụ cười khinh thường. Triệu Lâm đứng ở bên cạnh anh ta.
"Liên quan gì tới anh? Âm hồn không tan sao?" Thẩm Thanh tức giận nói.
Hiện tại, Vương Nam Hải không hề tức giận chút nào.
Khi gặp lại, anh ta đã nắm tay tình yêu mới của mình. Còn cô vẫn cô đơn một mình. Anh ta thắng lớn rồi.
"Tính tình vẫn hung dữ như vậy? Chậc, bộ dáng này của cô sao có thể gả ra ngoài được ?" Vương Nam Hải mỉm cười, cực kỳ đắc ý.
Lúc này, Triệu Lâm cũng nắm tay Vương Nam Hải như là đang khoe khoang: "Nam Hải, anh nói như vậy sẽ làm cho người ta cực kỳ đau lòng đó."
Sau đó, cô ta bày ra vẻ mặt hiền lành, nói: "Thẩm Thanh, cô đừng để ý. Con người Nam Hải nói chuyện chính là thẳng thắn như vậy."
Thẩm Thanh nhìn hai người kẻ tung người hứng, vô cùng buồn cười.
"Thật đúng là một cặp vợ chồng yêu thương nhau. Chúc mừng hai người." Thẩm Thanh khẽ nhếch khóe miệng.
Vương Nam Hải nhìn phản ứng của cô, trong lòng có chút không vui.
Rõ ràng, anh ta muốn làm cô xấu hổ. Nhưng lại không nhận được phản ứng như mong đợi, nên đương nhiên anh ta không vui.
Anh ta cảm thấy hiện tại Thẩm Thanh nhất định đang miễn cưỡng gượng cười. Dù sao anh ta cũng tái hôn nhanh như vậy. Trong lòng cô khẳng định rất khó chịu.
Không ngờ lúc này Lâm Dư lại bước ra khỏi hiệu sách và đi đến bên cạnh Thẩm Thanh.
Sắc mặt Vương Nam Hải đột nhiên tái xanh.
"Ồ, cô tìm được tình yêu mới nhanh như vậy sao? Xem ra tôi đã đánh giá thấp cô rồi." Vương Nam Hải tức giận nói, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Thẩm Thanh đang muốn trả lời. Nhưng Lâm Dư lại bảo vệ, kéo ra phía sau lưng, "Còn tưởng rằng là ai? Thì ra là chồng cũ của a Thanh. Sau khi A Thanh ly hôn với anh thì sống rất tốt. Nếu không tìm người mới thì chẳng lẽ lại thủ tiết cho anh sao?"
"Anh! Anh có biết nói chuyện hay không?" Vương Nam Hải nghiến răng nghiến lợi nói.
Lâm Dư lừ mắt, bất mãn nói: "Miệng chó của anh thật sự không thể phun được ngà voi. Còn mong chờ tôi nói lời gì dễ nghe sao?"
"A Thanh hiện tại không có quan hệ gì với anh. Anh đừng cả ngày trơ mặt lôi kéo bắt chuyện với cô ấy."
"Hơn nữa, hiện tại a Thanh đã ly hôn với anh. Cô ấy sống tốt hơn anh. Cô ấy có thể tự do lựa chọn ở bên cạnh bất cứ ai cô ấy muốn. Cho dù anh có hối hận, cô ấy cũng sẽ không bao giờ quan tâm đến anh nữa."
Vương Nam Hải tức giận, sắc mặt tái nhợt.
Người đi lại hai bên đường không khỏi nhìn về phía này, Vương Nam Hải hận không thể tìm một cái khe trên mặt đất để chui xuống.
Thẩm Thanh nhìn bóng lưng Lâm Dư, hốc mắt đỏ lên.
Cô cắn môi, đi tới bên cạnh Lâm Dư, hào phóng nắm lấy tay Lâm Dư.
"Đi thôi, không cần phải để ý đến loại người này."
Sau đó, cô kéo Lâm Dư rời khỏi hiệu sách.
Triệu Lâm trừng mắt liếc nhìn Vương Nam Hải một cái, tức giận dậm chân.
Thật là không có bản lĩnh...
Cô ta nhanh chóng chạy tới bên cạnh Thẩm Thanh, chặn đường Thẩm Thanh.
"Hiện tại cô có thể sống tốt như vậy, còn không phải do dính được ánh sáng của Nam Hải của tôi. Sao bây giờ lại ở đây giả vờ kiêu ngạo như vậy?"
Thẩm Thanh dừng lại, cười khúc khích: "Triệu Lâm, cô vừa gả vào nhà họ Vương. Cái gì cũng không hiểu... Về sau cô sẽ nhận ra bản thân ngu ngốc đến mức nào."
"Đúng rồi. Nếu không muốn mãi mãi làm góa phụ thì hãy đưa Vương Nam Hải đến bệnh viện. Đừng tốn thời gian vô ích mà gây phiền phức với tôi."
Nói xong, Thẩm Thanh đi vòng qua Triệu Lâm, kéo Lâm Dư đi.
Nghe xong lời nói của cô, vẻ kiêu ngạo của Triệu Lâm đột nhiên biến mất.
Ý tứ của Thẩm Thanh không thể rõ ràng hơn...
Mỗi đêm Vương Nam Hải đều kiếm cớ, cố gắng che giấu bản thân bị khuyết tật!
Anh ta quả nhiên có bệnh!
Đôi mắt Triệu Lâm đột nhiên đỏ lên.
Cô ta còn là kết hôn lần đầu!
Nếu Vương Nam Hải vẫn luôn không được, vậy chẳng phải cô ta sẽ phải làm góa phụ cả đời sao?
Thiếu một số chuyện vui không nói, nhưng ngay cả muốn có một đứa con của riêng mình cũng không được...
Điều này đối với cô ta quả thật là một cực hình.
"Sao còn đứng sững ở đây? Người ta cũng đã đi xa rồi. Chúng ta không cần ở đây xấu hổ, mất mặt." Vương Nam Hải còn chưa kịp ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, đi đến bên cạnh Triệu Lâm thúc giục.
Triệu Lâm quay người lại, hai mắt đỏ bừng, hạ giọng nói: "Vương Nam Hải, anh lừa gạt em phải không?"
Vương Nam Hải khó hiểu: "Em hỏi cái này làm gì? Chẳng lẽ bị em bị kẻ điên Thẩm Thanh kia lây bệnh thần kinh sao?"
Triệu Lâm cười lạnh nói: "Hừ, Vương Nam Hải. Em chưa từng hỏi anh vì sao Thẩm Thanh lại ly hôn với anh?"
Ánh mắt Vương Nam Hải lóe lên tia không tự nhiên, "Em hỏi cái này làm gì? Em cũng biết cô ta là ai. Cô ta chính là một kẻ điên."
Triệu Lâm nở nụ cười.
Trên thực tế, mấy ngày nay cô ta mơ hồ đã phát hiện Vương Nam Hải có chút vấn đề. Nhưng cô ta không ngờ tới Vương Nam Hải lại không được chút nào!
"Còn không đi? Em rốt cuộc đang nháo cái gì? Nếu em không muốn rời đi, vậy thì anh đi trước đây. " Vương Nam Hải trầm mặt, uy hiếp.
Triệu Lâm cười lạnh nói: "Cút đi. Nếu anh dám bước đi một bước, em lập tức hét lên là anh không được. Em xem anh còn chút mặt mũi nào không."
Sắc mặt Vương Nam Hải đột nhiên tái nhợt, toàn thân cứng ngắc. Cả người giống như bị bổ đôi.
Một lúc lâu sau, anh ta mới khó khăn mở miệng: "Con khốn Thẩm Thanh đó đã nói gì với em thế!"
"Những chuyện này còn cần Thẩm Thanh nói cho em biết sao? Chúng ta đã kết hôn được hơn một tuần... Anh định lừa gạt em như thế nào?"
Vương Nam Hải nháy mắt đuối lý, cúi mặt dỗ dành cô ta: "Đừng làm loạn... Chuyện này chúng ta trở về lại nói, có được không?"