Sống Lại Thập Niên 70, Thôn Thảo Theo Đuổi Nuông Chiều Ta

Chương 5: Ly hôn thì ly hôn, cô đừng hối hận




"Tôi so với bà càng rõ ràng con trai bà rốt cuộc có được hay không, nếu không muốn tôi nói ra lời nói càng khó nghe, tốt nhất không cần lại chọc giận tôi." Thẩm Thanh mỉm cười, cảnh cáo nói.

Trong lòng Lưu Kim Mỹ còn sợ hãi nhìn cô cong khóe miệng cùng ghế đẩu trong tay cô.

Điên rồi!

Người phụ nữ này nhất định là điên rồi!

"Mẹ. Người ra ngoài trước đi, con muốn nói chuyện một mình với Thẩm Thanh." Vương Nam Hải khôi phục thần sắc trấn định, nói.

"Không được đâu con trai! Tiện nhân này đã điên rồi, mẹ sao có thể để con ở một mình với cô ta? Vạn nhất con xảy ra sơ suất gì thì mẹ sao có thể sống nổi nữa!" Lưu Kim Mỹ vội vã nói.

"Con không sao. Mẹ người nghe con một lần, đi ra ngoài trước đi." Vương Nam Hải nhẹ giọng dỗ dành.

Lưu Kim Mỹ không yên tâm, nhưng nghĩ nghĩ vẫn đi ra ngoài đóng cửa lại.

Coi như người phụ nữ này nổi điên, dù sao con trai mình cũng là một người đàn ông.

Nếu thực sự lại động tay động chân thì cũng không phải ở thế yếu.

Hơn nữa hôm nay tiện nhân này kiêu ngạo như vậy, cần phải dạy dỗ lại cho tốt, chỉ có đánh cô ta phải cúi phục, thì cô ta mới có thể ngoan ngoãn được.

"Mẹ, thuốc tới rồi! Anh cả con đâu?" Vương Linh Linh nhìn cửa phòng đóng chặt, nghi hoặc hỏi.

"Trong phòng. Hôm nay không thu thập tiện nhân kia thật tốt, cô ta sẽ leo lên nóc nhà lật ngói mất. Người phụ nữ này chỉ có đánh thật mạnh mới ngoan được! Cô ta chính là thiếu đánh."

Vương Linh Linh nhớ lại hình ảnh khi còn bé bô cô ta cưỡi trên người mẹ cô ta, tàn nhẫn lấy đế giày đánh thật mạnh vào người mẹ cô, gật gật, đồng ý cách nói của Lưu Kim Mỹ.

Trong phòng.

Thẩm Thanh lấy bình nước rót cho chính mình, lại lấy khăn lông cho vào trong thau nhúng ướt.

Khỏe miếng Vương Nam Hải khẽ cong.

Nhìn đi.

Cô ta chính là không thể giữ thể diện trước mặt mọi người, hiện tại trong lòng cô ta khẳng định cực kỳ sợ hãi.

Cho nên mới muốn giúp hắn ta xử lý miệng vết thương trước, lại xin lỗi sau.

Cô ta chính là không bỏ được hắn, lương một tháng của hắn được tận 30 đồng! Ai mà không muốn đi theo hắn sống những ngày tốt đẹp?



Thẩm Thanh vắt khô khăn lông, đắp lên vết thương vừa bị đánh trên mặt, cảm giác lạnh lẽo tràn ra xoa diu đau đớn trên mặt.

Cô xoay người, nhìn khóe miệng Vương Nam Hải giật giật, lạnh lùng mở miệng: "Hiện tại cũng chỉ có hai người chúng ta, tôi cũng không muốn quanh co vòng vèo nữa. Tôi đã hạ quyết tâm nhất định ly hôn với anh, dù sao anh cũng không yêu tôi, hai người chúng ta ly hôn hòa bình đi."

Vương Nam Hải nhăn mày.

"Vì sao cô nhất định phải ly hôn với tôi? Rốt cuộc cô không vừa ý chỗ nào? Cô có biết đây là cuộc sống bao nhiêu người mơ ước không? Cô không cần chiếm được tiện nghi lại còn khoe mẽ."

Thẩm Thanh cười lạnh, "Chuyện tốt này cho ai thì cho, dù sao tôi cũng không thèm. Mẹ anh thì chanh chua, em trai em gái thì vừa lười vừa ích kỷ. Người một nhà như là sâu gạo, dồn hết công việc cho một mình ta, ta làm trâu làm ngựa, được hưởng phúc lúc nào?"

Vương Nam Hải cau mày.

Mặc dù hắn ta không thích Thẩm Thanh.

Nhưng cũng không thể không thừa nhận tay chân Thẩm Thanh làm việc xác thật nhanh nhẹn, hơn nữa hắn cũng đã lén đi khám bác sĩ trong thành, bệnh nửa người dưới của hắn xác thật là không có cách nào chữa được, nếu ly hôn với Thẩm Thanh, người vợ tiếp theo không nhất định có thể bảo vệ bí mật này.

Thẩm Thanh cũng chỉ là một người phụ nữ nông thôn không có văn hóa, nói vài câu ngon ngọt dỗ dành là xong việc.

Sau khi hắn suy nghĩ xong, vẫn cảm thấy là giữ cô tại có lẽ tốt hơn.

Vương Nam Hải nhẹ giọng nói, ngữ khí cũng hòa hoãn hơn, "A Thanh, anh biết em ở trong nhà chịu không ít ủy khuất. Nhưng anh ra ngoài kiếm tiền không phải cũng là vì gia đình này của chúng ta sao? Mẹ anh tuổi cũng đã lớn như vậy, nói khó nghe một chút, về sau bà không còn nữa thì làm gì có ai quản em nữa. Linh Linh và Lâm Lâm sau này cuối cùng cũng phải lập gia đình, về sau còn không phải chỉ có hai người chúng ta sống với nhau hết đời sao? Em cố gắng nhẫn nhịn một chút! Chờ tháng này được phát tiền lương, anh sẽ mua khăn lụa được yêu thích nhất trong thành cho em."

Trong nhất thời, Thẩm Thanh còn tưởng rằng tai mình có vấn đề.

Đời trước, cô làm trâu làm ngựa cho nhà này, Vương Nam Hải cũng chưa bao giờ dỗ dành cô.

Hiện tại Vương Nam Hải như thế nào lại đổi tính?

Thẩm Thanh sống nửa đời người, ăn qua muối so Vương Nam Hải đi qua cầu còn nhiều hơn, rất nhanh đã suy nghĩ rõ ràng suy nghĩ của Vương Nam Hải.

"Tôi đúng là không có văn hóa, nhưng tôi lại không ngốc. Anh hẳn là rất rõ ràng tình huống thân thể của mình không thể nào có con cái. Chuyện này anh định tính toán như thế nào nói chuyện với mẹ?" Thẩm Thanh khoanh tay ôm ngực, hỏi trực tiếp.

Sắc mặt Vương Nam Hải cứng đờ, ấp úng nói: "Kỳ thật bản thân anh cũng không thích trẻ con. Đến lúc đó nếu em thích, chúng ta nhận nuôi một đứa là được, còn chỗ mẹ anh thì kệ bà đi, bà cũng không thể làm gì được?"

Thẩm Thanh nghe xong lời này, che miệng cũng không nhịn được cười, dứt khoát cười to.

"Vương Nam Hải! Anh cũng rất biết nói dối nha. Anh thật là nghĩ hết biện pháp để tôi ở lại nha." Thẩm Thanh cười chảy nước mắt, nhưng rất nhanh khôi phục vẻ mặt lạnh lùng.

"Tôi lặp lại một lần nữa, tôi không phải đồ ngốc. Trong lòng anh có người phụ nữa khác, lại muốn tôi ở lại nhà anh làm trâu làm ngựa? Còn muốn tôi gánh thay tội danh vô sinh? Như thế nào anh chiếm hết chuyện tốt như vậy? Ly hôn đi, tôi không muốn tiếp tục tốn nước bọt nói chuyện với anh. Nếu anh không đáp ứng, vậy thì chờ mất hết mặt mũi đi." Thẩm Thanh không kiên nhẫn mà hét ầm lên.



Vương Nam Hải rốt cuộc không thể tiếp tục giả vờ, mặt đỏ bừng.

Hắn chỉ vào mũi Thẩm Thanh mắng: "Không nghĩ tới cô lại là loại phụ nữ phóng đãng như vậy! Thật đúng là tiện nhân!"

Thẩm Thanh lạnh lùng đáp lại nói: "Ít nhất tôi là phụ nữ hàng thật giá thật, mà anh thì......."

Vương Nam Hải nắm chặt tay, nhưng nhìn ghế đẩu vẫn trong tay Thẩm Thanh có chút sợ hãi.

"Cô cho rằng rời khỏi tôi thì sẽ có kết cục tốt đẹp sao? Bất quá cũng chỉ là đồ cũ bỏ đi, ly hôn với thì cô cũng chẳng còn gì."

"Thì làm sao? Anh không dám ly hôn sao?"

Vương Nam Hải tức giận sắp ngất đi, hắn ta hít sâu một hơi, gằn từng chữ một: "Được, ly hôn! Cô đừng có mà hối hận đó!"

"Trả cho anh câu đó." Thẩm Thanh cong cong khóe miệng, tâm tình lập tức sảng khoái.

Cô đã sớm biết Vương Nam Hải không dễ dàng đáp ứng yêu cầu ly hôn của cô.

Cho nên hôm nay cô cố ý nói rất nhiều lời chọc giận Vương Nam Hải.

Nói thật, lần đầu tiên phản nghịch, trong lòng cô vừa khẩn trương vừa kích thích.

Hiện tại rốt cuộc đạt được kết quả mong muốn, trong lòng Thẩm Thanh phảng phất lóe lên một tia sáng.

"Thư ký Cố đi công tác ở tỉnh thành, một tuần sau mới trở về. Đại đội Hoa Mai! Đến lúc đó cô cũng đừng có luyến tiếc!" Vương Nam Hải nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó đạp cửa rời đi.

Ngay lập tức Thẩm Thanh ngã xuống giường, sau đó hưng phấn vùi cả người vào trong chăn.

Sau một thời gian kích động, Thẩm Thanh đứng dậy thu dọn hành lý, nếu đã quyết định ly hôn, vậy không thể tiếp tục ở lại Vương gia.

Thẩm gia ở cách đại đội Đông Bá không xa, Thẩm Thanh đóng gói vài món quần áo đơn giản liền vội vàng rời đi.

"Tiện nhân này thật đúng là dám đi! Ta xem cô ta không đụng vào chân tường thì không quay đầu đâu!" Lưu Kim Mỹ nhổ nước bọt về phương hướng Thẩm Thanh rời đi.

Vương Nam Hải cũng hừ lạnh một tiếng.

Hắn không tin người phụ nữ này thật sự bỏ được cuộc sống thoải mái này.

Bất quá là cố tình làm to chuyện, để tìm cảm giác tồn tại.

Hắn tin tưởng chắc chắn là không đến một tuần, Thẩm Thanh sẽ khóc lóc quay trở lại Vương gia dập đầu nhận sai.