Sống Lại Thập Niên 70, Thôn Thảo Theo Đuổi Nuông Chiều Ta

Chương 15: Cái gì? Dọa cô ta tiểu ra quần?




"Cô! Dù sao chúng ta cũng chung một đội, sao có thể ác độc như vậy!" Lý Hồng Phương run run hàm răng va vào nhau cầm cập, rắn chính là khắc tinh của cô ta, chỉ cần nhìn một cái đã như là muốn mạng cô ta.

"Chị Hồng Phương, chị cũng không thể tính việc này ở trên người Chị A Thanh, mọi người đều đang tập trung làm việc, làm gì có thời gian xem người khác đang làm cái gì." Nguyễn Ca không quen nhìn Lý Hồng Phương khi dễ người khác, nói giúp Thẩm Thanh.

Lý Hồng Phương đang tức giận, nghe vậy lập tức liếc mắt xem thường, "Liên quan cái rắm gì đến cô! Tôi thấy cô muốn ôm chân thối của Thẩm Thanh, không phải là muốn nịnh bợ cô ta sao, chờ sau này cô ta làm lành với chủ nhiệm Vương thì sẽ cho cô chút chỗ tốt sao? Ghê tởm."

Nguyễn Ca nghe xong lời này, mặt hiện lên ửng đỏ, vội vàng giải thích nói: "Chị A Thanh, em chưa bao giờ có suy nghĩ như vậy! Em chỉ cảm thấy chị rất giỏi, cho nên mới muốn nói chuyện với chị nhiều một chút."

Không đợi Thẩm Thanh phản ứng, Lý Hồng Phương lại cười nhạo nói: "Một người là quả phụ, một người là hàng đã sử dụng, hai người các cô xác thật đi với nhau rất hợp."

Nguyễn Ca cắn cắn môi, tức giận nói không ra lời.

"Cô nói ai là hàng đã sử dụng rồi?" Sắc mặt Thẩm Thanh chưa thay đổi, nhưng giọng nói đã thay đổi lạnh vài phần.

"Ai trả lời người đó chính là hàng đã sử dụng. Nhớ trước đây nếu không phải chủ nhiệm Vương bệnh đến sống đi chết lại, mối hôn nhân tốt như thế này sao có thể đến lượt cô được? Còn thật sự cho là mình là nhân vật lớn sao, tôi nhổ vào." Lý Hồng Phương khinh thường nói.

Ánh mắt Thẩm Thanh thâm trầm, khóe mắt nhìn thấy phương hướng ô sao xà chạy trốn, nhẫn vẫn đang phản ứng, xem ra vẫn đang trốn ở bên kia.

Cô đi nhanh về phương hướng đó.

Lý Hồng Phương cho rằng Thẩm Thanh bị nói trúng, tỏ ra trầm trọng nói thêm: "Còn tưởng rằng mình là phu nhân chủ nhiệm, ra vẻ cho ai xem? Thật là kỹ nữ lại muốn lập đền thờ trinh tiết, mặt đều...... A!! Cô làm cái gì!"

Lời nói Lý Hồng Phương còn chưa dứt, đã nhìn thấy trong tay Thẩm Thanh cầm ô sao xà đi về phía mình, sợ tới mức cô ta liên tục lui về phía sau.

"Thẩm Thanh...... Cô muốn làm gì! Cô để nó cách xa tôi ra!! Cô có phải điên rồi hay không!" Lý Hồng Phương nói năng lộn xộn, chịu không được mà lui về phía sau.



Thẩm Thanh nhướng mày, nói: "Không phải vừa rồi cô trách tôi không nhắc nhở cô sao? Nếu cô không có mắt nhìn, tôi sẽ làm cho cô nhìn cho rõ."

Nói xong Thẩm Thanh nhéo nhéo đầu rắn, từng bước bước về phía Lý Hồng Phương.

Lý Hồng Phương nhìn ô sao xà vặn vèo trong tay Thẩm Thanh, tay chân tê dại, ngồi bệt xuống mặt đất, ngay sau đó một dòng nước nóng chảy ra làm ướt quần.

"Cô đừng tới đây!!"

Nhìn con rắn uốn éo trong tay Thẩm Thanh, còn một bộ dáng hơi ngăm ngăm đen, da đầu Lý Hồng Phương tê dại.

Thẩm Thanh trước mặt làm cô ta cảm thấy xa lạ, trước kia Thẩm Thanh đối với mọi người rất ôn hòa, chưa bao giờ hùng hổ doạ người như vậy.

"Chị Hồng Phương, hiện tại đã thấy rõ chưa? Có cần tôi tiến gần thêm chút nữa không?" Thẩm Thanh nhịn cười hỏi.

Lý Hồng Phương nhìn kẻ điên trước mắt, phòng tuyến trong lòng dần dần tan rã, cô ta tin rằng nếu cô ta lại tiếp tục mạnh miệng, Thẩm Thanh khẳng định nhét con rắn kia vào trong ngực cô ta.

"Đã thấy rõ! Đã thấy rõ! Em gái A thanh, em không cần xúc động, vừa rồi chị không có ý tứ trách em! Là chị nói sai rồi! Em nhanh vứt thứ này đi đi." Lý Hồng Phương vội vàng gật đầu, hơi hơi nhắm mắt nói.

Nghe thấy Lý Hồng Phương nhận sai, Thẩm Thanh mới dừng chân lại.

Cô tay không nắm chặt bảy tấc của con rắn, con rắn đau đớn giãy giụa một lúc rồi hôn mê bất tỉnh.

Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, cô ném rắn vào một cái túi, bỏ vào trong sọt.

"Chị Hồng Phương, nói năng cẩn thận một chút. Nếu tôi lại nghe được lời nói giống như vậy, vậy tôi không thể bảo đảm có rắn độc xuất hiện ở nhà của chị, trên giường đất của chị hay không." Khóe môi Thẩm Thanh hơi treo nụ cười nhợt nhạt, lại làm cho sau lưng mọi người ở đây lạnh lẽo.

Đây vẫn là Thẩm Thanh mà các cô quen biết hay sao?

Người hiền lành thế kia như thế nào lại biến thành dáng vẻ như thế này?

Suy nghĩ nửa ngày, chỉ có thể cảm thán trong lòng Thẩm Thanh thay đổi, trở thành chủ nhiệm phu nhân thì không còn tôn trọng quê hương nữa.

Lý Hồng Phương hoảng sợ nhìn theo Thẩm Thanh rời đi, chờ thật lâu mới phát hiện tình cảnh mất mặt của mình.

Cô ta yên lặng bò dậy từ trên mặt đất, trên mặt ra vẻ không để ý chút nào, nhưng trong lòng lại cực kỳ hận Thẩm Thanh.

......



Thẩm Thanh theo nhẫn chỉ đường, rất nhanh hoàn thành mục tiêu đào dược hôm nay.

Ngoài trừ Khương Hoạt và thảo dược ra, cô còn bắt được một con ô sao xà dài đến 1m bỏ vào trong túi, cột chắc túi.

Thẩm Thanh lượn qua lượn lại ở trong núi, lại tìm được một cây hạnh dại, cô nhón chân hái mấy quả hạnh, hơi hơi chua.

Miễn cưỡng ăn xong, lạt cất hạt của quả hạnh đi.

Nhìn mặt trời đã dần dần dịu lại, Thẩm Thanh cõng sọt đi xuống chân núi.

Trở lại trong đội, Thẩm Thanh nộp nhiệm vụ sản xuất hôm nay, nhớ kỹ công điểm, sau đó đi trở về nhà.

Về đến nhà Thẩm Thanh đóng cổng cẩn thận, đổ đồ vật trong sọt ra, sau đó mang vào trong không gian.

Dược liệu buổi sáng đặt ở bênh cạnh dòng suối nhỏ vẫn còn rất tươi mới, Thẩm Thanh lấy dược liệu buổi chiều thu thập được ra cũng chất đống cùng nhau.

Sau đó lại mang hai con ô sao xà từ bên ngoài bỏ vào trong giỏ trúc.

Cô nhớ rõ mỗi tháng từ ngày 5 đến 15, ở thành nam trong huyện đều có giao dịch chợ đen.

Chờ đến lúc đó có thể mang rắn và thảo dược này đến đó bán được giá tốt.

Thu thập đồ vật trong sọt xong, Thẩm Thanh lại lấy hạt quả hạnh từ trong túi ra.

Cô đào một cái hố nhở ở bên cạnh cây táo, đem hạt quả hạnh chôn xuống đất, sau đó lại múc một gáo nước từ dòng suối nhỏ, nhẹ nhàng tưới.

Làm xong tất cả, Thẩm Thanh duỗi thân vặn eo một chút, lại hái một quả táo xuống ăn.

Cô phát hiện chỗ hôm qua cô hái một quả táo, hôm nay đã nở một bông hoa nhỏ, trong lòng đã rõ ràng tốc độ và quy luật trưởng thành của thực vật trong không gian.

......

Mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống núi, ngoại trừ người lên núi hái thuốc còn chưa trở về từ bên ngoài, hôm nay người làm nhiệm vụ sản xuất đều lục tục nhớ kỹ công điểm.

Trong lòng đang nghĩ đến việc này, cửa được mở rộng, một nhóm người phụ nữ bước vào.



"Các cô cuối cùng đã trở lại, tôi còn lo lắng trời tối đường sau núi không dễ đi." Lâm Dư nhẹ giọng nói.

Mấy người phụ nữ cười cười, cầm sọt đến chỗ kết toán để cân, ghi số điểm đã kiếm được.

"Vương Hà, 40 cân, tám điểm."

"Nguyễn Ca, 30 cân, sáu điểm."

"Lưu Hồng Phương, mười cân, hai điểm."

"......"

Giao Khương Hoạt xong, Lý Hồng Phương phát hiện hôm nay chỉ có cô ta đào được ít nhất, trong lòng lập tức không thoải mái.

Hôm nay nếu không phải Thẩm Thanh lấy rắn hù dọa cô ta, sao cô ta có thể sợ đến nỗi không có sức lực làm việc?

Lý Hồng Phương càng nghĩ trong lòng càng cảm thấy ủy khuất, nước mắt tí tách rơi xuống.

"Đội trưởng Lâm, anh làm chủ cho tôi với." Lý Hồng Phương đặt mông ngồi ở trên ghế trước mặt Lâm Dư, lau nước mắt.

"Đây là có chuyện gì vậy?" Lâm Dư nhìn Lý Hồng Phương khóc lóc, lại nhìn những người cùng trở về người xin giúp đỡ.

Vương Hà cũng ngồi ở bên cạnh Lý Hồng Phương, nói lại chuyện phát sinh trên núi hôm nay sinh động như thật.

Thời điểm nghe được Lý Hồng Phương bị Thẩm Thanh dọa đến tiểu ra quần, mấy người khác trong phòng không nhịn được đều che miệng cười khẽ.