Sống Lại Ta Trở Thành Hoạ Quốc Yêu Nữ

Chương 392




 Nàng ta luôn kéo chuyện đến người Tiêu Thiều, Tưởng Nguyễn lại không hề tức giận, giống như không hề nghe ra sự ám chỉ của nàng ta, cười nói. “Vậy thì cám ơn Diêu tiểu thư.”

Diêu Niệm Niệm mỉm cười nói. “Không cần cảm ơn, có điều trông dáng vẻ này của quận chúa, là vừa trở về từ phủ tướng quân sao?”

“Đúng vậy.” Tưởng Nguyễn đáp.

Diêu Niệm Niệm cúi đầu, tựa như nhớ ra gì đó, thấp giọng nói. “Khó trách mấy ngày nay chàng. .” Nói mấy câu như vậy, Diêu Niệm Niệm đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tưởng Nguyễn, tựa như đột nhiên phát hiện lời mình nói có gì không ổn, vội vàng ngừng miệng. Nói một nửa giấu một nửa càng khiến người ta tò mò. Nhưng đối với Tưởng Nguyễn lại như rơi vào khoảng không. Nàng vẫn như không hề thấy vẻ mặt Diêu Niệm Niệm, chỉ cười nói. “Nếu không còn gì nữa, ta đi trước. Trong phủ còn rất nhiều chuyện, về phải xử lý. Diêu tiểu thư nếu muốn tiếp tục đi dạo, chúc cô tận hứng.”

Giống như một quyền đánh vào bông vải, bao nhiêu sức lực cũng không sử dụng được, dùng bất kỳ từ ngữ chọc giận nào, vào tai Tưởng Nguyễn giống như chẳng thèm để ý. Nhìn xe ngựa đi xa, nha hoàn bên người Diêu Niệm Niệm giận dữ bất bình nói. “Tiểu thư, nhất định là cô ta cố ý! Trong lòng chắc chắn đã tức điên lên, ngoài mặt lại cố tỏ vẻ vân đạm phong khinh, nhất định là như vậy!”

Diêu Niệm Niệm đứng bất động, dõi mắt nhìn theo xe ngựa đi xa, trong mắt lóe lên ánh sáng u tối. Câu ‘trong phủ còn rất nhiều công việc phải xử lý” đại biểu điều gì, tỏ vẻ bản thân nắm quyền lực chủ nhân chí cao vô thượng ở phủ Cẩm Anh vương, hay đang thị uy? Diêu Niệm Niệm từ từ cúi đầu, trên mặt vẫn là nụ cười như cũ, dáng vẻ thanh đạm, nói. “Đi thôi.”



Trong xe ngựa, Lộ Châu và Liên Kiều không nói tiếng nào, chỉ vì sau khi Tưởng Nguyễn lên xe thì vẻ mặt vô cùng ngưng trọng, đối với một người xưa nay luôn mỉm cười đối mặt mọi thứ như nàng thì hết sức hiếm thấy. Lộ Châu và Liên Kiều không biết nguyên nhân, chỉ nghĩ Tưởng Nguyễn bị Diêu Niệm Niệm chọc tức, lòng hận không thể lập tức đuổi Diêu Niệm Niệm ra khỏi kinh thành, nào có không cô nương chưa xuất giá lại đi nhìn chằm chằm phu quân của người khác. Với bối cảnh của Diêu gia chắc chắn sẽ không để Diêu Niệm Niệm tới phủ Cẩm Anh vương làm thiếp, nhưng thái độ Diêu Niệm Niệm hôm nay rất rõ ràng, nàng ta ôm mục đích đăng đường nhập thất, chẳng lẽ còn muốn cùng Tưởng Nguyễn ngồi ngang hàng sao? Liên Kiều và Lộ Châu đang suy nghĩ, nhìn thấy vẻ mặt Tưởng Nguyễn càng trịnh trọng hơn, không dám hỏi gì.

Về đến vương phủ, Lâm quản gia nhìn thấy Tưởng Nguyễn trở lại tất nhiên vui vẻ ăn mừng một phen. Sau đó cảm thán phủ Tướng quân ra tay thật hào phóng quả không hổ danh là nhà mẹ của Thiếu phu nhân, Tưởng Nguyễn không có tâm tư nói nhiều với ông, nói Lâm quản gia thu dọn mớ quà kia rồi đi về sân của mình. Vào đến sân viện, chỉ gọi một mình Thiên Trúc vào thư phòng.

Thiên Trúc đi theo Tưởng Nguyễn vào thư phòng, Tưởng Nguyễn đi tới trước bàn ngồi xuống, Thiên Trúc chần chờ, hỏi. “Thiếu phu nhân sao thế ạ?” Đơn độc gọi một mình cô vào, ắt phải có chuyện quan trọng. Kết quả Tưởng Nguyễn chỉ nhìn cô nói. “Vừa rồi Diêu Niệm Niệm đó, ngươi thấy thế nào?”

“Đây. . .” Thiên Trúc hơi khó hiểu. “Thiếu phu nhân muốn hỏi cái gì?”

“Nàng ta có võ công không?” Vẻ mặt Tưởng Nguyễn vô cùng ngưng trọng. Thiên Trúc giật mình, cẩn thận nhớ lại, lắc đầu nói. “Không có, nhưng nha hoàn bên người nàng ta có chút công phu, cũng không cao, chỉ đủ tự vệ mà thôi.” Điều này cũng không chứng minh được gì, dựa vào thân phận của Diêu Niệm Niệm, ra ngoài dù sao phải dẫn theo thị vệ. Có lẽ Diêu Niệm Niệm không muốn dẫn theo thị vệ, nên dẫn theo nha hoàn có võ công cũng giống vậy thôi.

“Không có võ công, có chỗ nào đặc biệt không?” Tưởng Nguyễn hỏi.

Thiên Trúc lắc đầu. “Không phát hiện ra, Thiếu phu nhân hỏi chuyện này làm gì? Tiểu thư Diêu gia chỉ là khuê tú thông thường, sao có thể có võ công?” Tình báo của Cẩm y vệ không ít, Diêu Niệm Niệm là khuê tú số một số hai trong kinh thành, có tình huống thế nào mọi người đều biết, một Diêu Niệm Niệm như thế, tại sao đột nhiên Tưởng Nguyễn lại hỏi nàng ta có võ công hay không? Thiên Trúc không hiểu, lại thấy Tưởng Nguyễn từ từ cúi đầu, nói. “Nàng ta không phải Diêu Niệm Niệm.”

“Cái gì?” Thiên Trúc thất kinh, thấp giọng nói. “Nàng ta không phải Diêu Niệm Niệm, thế thì là ai?”

“Chuyện có hơi khó giải quyết,” Tưởng Nguyễn đột nhiên nói. “Ngươi nghĩ biện pháp tìm Tiêu Thiều, nói huynh ấy sớm về phủ, có chuyện quan trọng cần thương lượng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://truyenfull.com/index.php/song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/chuong-393.html.]

Thiên Trúc làm việc rất nhanh nhẹn, chỉ một canh giờ, Tiêu Thiều đã về phủ. Hắn từ bên ngoài mệt nhọc chạy thẳng về, xiêm y vẫn chưa kịp thay, vừa gặp Tưởng Nguyễn đã hỏi. “Xảy ra chuyện gì?”

Tưởng Nguyễn thấy dáng vẻ hắn lo lắng như vậy thì thoáng sửng sốt, ngay sau đó kéo hắn vào trong đóng cửavlại, Tiêu Thiều an tĩnh để nàng làm mọi thứ, khi Tưởng Nguyễn kéo hắn ngồi xuống trước bàn đọc sách, còn thong thả rót ly trà cho Tưởng Nguyễn. “Từ từ nói.”

“Hôm nay ta gặp Diêu Niệm Niệm.” Tưởng Nguyễn nói.

“Hử?” Tiêu Thiều chớp mắt, lại nghe Tưởng Nguyễn nói tiếp. “Ta hoài nghi nàng ta không phải Diêu Niệm Niệm.” Thấy Tiêu Thiều không phản ứng gì, Tưởng Nguyễn hơi nghi ngờ, ngay sau đó hiểu ra, tức giận nói. “Huynh đã sớm biết?”

“Đừng tức giận,” Tiêu Thiều thấy nàng sắp nổi nóng, vội vàng bóp c.h.ế.t mòi lửa mới manh nha, trấn an nói. “Trước đó từng có hoài nghi, đến bây giờ mới đại khái chứng thực mà thôi. Sao nàng biết được?” Hắn đổi chủ đề.

Tưởng Nguyễn trợn mắt nhìn hắn, không tiếp tục dây dưa vấn đề này. Mấy ngày gần đây nàng không ở vương phủ, Tiêu Thiều muốn nói cho nàng biết cũng không nói được. Nên nói. “Trước đó cảm thấy hơi kỳ quái, có lẽ là trực giác. Luôn cảm thấy khác với lần đầu gặp, cho nên hôm nay gặp trên đường, liền cố ý dò xét một phen.” Tưởng Nguyễn kể lại chuyện nhờ Diêu Niệm Niệm giúp tìm đá mặt trăng, tùy tiện nói. “Gia Lâm đó là chỗ ta thuận miệng bịa ra thôi, vốn chẳng hề có đá mặt trăng gì hết, nàng ta lại gật đầu đồng ý. Hiển nhiên rất xa lạ với khu vực Nam Hải. Diêu Niệm Niệm từ nhỏ đi theo Diêu Tổng đốc trú đóng ở khu vực biển, sao có thể ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng không phân rõ. Nàng ta nhất định có vấn đề.” Ánh mắt Tưởng Nguyễn ầm trầm, chầm chậm nói. “Ta đoán, nàng ta là người Nam Cương?”

Tiêu Thiều bình tĩnh nhìn nàng hồi lâu, mới thở dài, bất đắc dĩ nói. “Không sai, người Nam Cương bản tính xảo quyệt, một khi nàng bị dắt vào, khó tránh khỏi sẽ gặp nguy hiểm.”

“Ta tất nhiên không sợ nguy hiểm.” Tưởng Nguyễn trợn mắt nhìn hắn, chợt trong mắt thoáng hiện sự láo cá, nói. “Ta đã biết kế hoạch của huynh rồi, cho nên phải giúp huynh khởi đầu trước thời hạn thôi.”

Tiêu Thiều ngẩn ra, như đang suy tính lời Tưởng Nguyễn, sau đó mới nói. “Nàng. .”

Tưởng Nguyễn mỉm cười, cắt ngang lời hắn. “Không cần nói nữa, ta đã quyết định rồi. Nếu Nam Cương và Tuyên Ly muốn cấu kết với nhau, sớm muộn cũng sẽ gây ảnh hưởng với Tuyên Phái, ta không thể để chuyện ấy xảy ra.”

“Nàng muốn vạch trần cô ta?” Tiêu Thiều hỏi.

“Cần gì ta vạch trần, thân phận này của nàng ta đã không thể dùng. Mà trong thời gian ngắn muốn tìm được một thân phận tiếp cận gần trọng tâm triều đình như thế cũng không phải chuyện dễ.”

Quả như Tưởng Nguyễn nói, giờ phút này trong Diêu phủ, quản gia của Diêu Tổng đốc kinh ngạc nhìn Diêu Niệm Niệm, giật mình nói. “Tiểu thư nói muốn đá mặt trăng ở Gia Lâm? Gia Lâm. Chưa từng nghe nói ở Nam Hải có Gia Lâm, đá mặt trăng là sao? Rất nổi tiếng ư?”

Ly trà trên tay Diêu Niệm Niệm rơi xuống, thần sắc nàng ta đột nhiên cứng ngắc, nha hoàn bên người sợ hết hồn, vội vàng ngồi xuống nhặt mảnh vỡ. Quản gia nhìn thấy sắc mặt Diêu Niệm Niệm không đúng, nhất thời cũng khẩn trương hỏi. “Tiểu thư làm sao thế? Bằng không cứ để lão nô kêu người đi hỏi thử, không chừng chỉ là lão nô tài sơ học thiển không biết đến danh tiếng của đá mặt trăng.”

Tiểu nha hoàn đang nhặt mãnh vỡ biết nguyên nhân, tức giận nói. “Đưa ra một thứ không tồn tại rồi kêu tiểu thư đi tìm, Cẩm Anh Vương phi kia thật sự là lòng dạ đen tối. Nếu tiểu thư không tìm được, không phải sẽ có cơ cho cô ta chỉ trích sao.” Chẳng hề chú ý đến điểm bất thường trong chuyện này.

“Không sao, ta về phòng trước.” Diêu Niệm Niệm đột nhiên thấp giọng nói, lần đầu tiên, nàng ta không mỉm cười, tỏ ra lạnh như băng. Vào đến phòng, ngồi trước gương, Diêu Niệm Niệm chăm chú nhìn cô gái trong gương đồng, tự nhủ. “Một cái bẫy? Bị phát hiện rồi.” Nàng ta thở dài, tay áo chợt lóe, không biết thứ gì bay ra ngoài, thẳng tắp bay khỏi cửa sổ, để lại mùi hoa lan thơm ngát.