Sống Lại Làm Em Gái Quốc Dân - Tiêu Nhất Thất

Chương 71




Xe dừng lại trước cửa tiểu khu không tiến vào trong.

Hai người ngồi yên trên xe.

"Sư huynh của tôi có phải không cứu được nữa không", Chu Dịch ở trước mặt Tô Đào cúi thấp đầu xuống.

Tô Đào ngơ người, thở dài một cái, cô chỉ mới nói có 3 chữ thôi đã nói gì nữa đâu mà anh ta nghĩ đi đâu vậy không biết.

"Cái đó đúng thật rất lợi hại nhưng cũng phải là không cứu được, chỉ là vừa rồi cô ta đã phát hiện ra chúng ta nên tôi mới bảo về trước rồi nói"

"Vậy tại sao không đi vào?"

Tô Đào rất muốn trợn mắt một cái, bị người ta phát hiện rồi còn vào cái gì nữa.

Hiện tại đang là ban đêm, là thời điểm có lợi nhất cho mấy thứ âm vật đó phát huy sức mạnh.

"Yên tâm đi, sư huynh của anh sẽ không chết đâu", cô đã tính qua sinh thần bát tự của sư huynh Chu Dịch, thấy trong số mệnh của anh ta sẽ gặp phải một kiếp nạn nhưng sẽ gặp được quý nhân phù trợ.

"Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?", Chu Dịch thật sự rất lo lắng cho sư huynh của anh, nếu sự việc không được giải quyết, anh sợ sư huynh của anh sẽ không sống nổi mất.

"Ngày mai tôi còn phải thi đấu, sáng sớm ngày mốt anh hãy đến đón tôi"

Chu Dịch cắn răng trả lời, "Được"

"Đừng quá lo lắng"

Tô Đào an ủi một câu rồi xuống xe, hiện tại đã hơn 11h rồi, ngày mai còn phải tham gia chương trình nên giờ phải đi ngủ sớm thôi.

Về đến nhà, Tô Đào cởi giày đi chân trần trên sàn, Lục Lục nghe thấy âm thanh liền chạy ra khỏi ổ của nó đến bên cạnh cô, bám vào ống quần cô và cố gắng leo lên.

Tô Đào cúi xuống bế lấy nó, khéo miệng cười cười nhếch lên, sờ sờ lông của Lục Lục.

Lục Lục thoải mái kêu meo một tiếng.

Sau khi tắm rửa xong, Tô Đào ngáp một cái rồi ôm Lục Lục vào phòng ngủ, hôm nay cô sẽ ngủ cùng với nó.

Sáng sớm hôm sau, Tô Đào đánh một lớp trang điểm nhẹ, sau đó đi đến địa điểm thi đấu.

Nguyện Tư Nguyên còn đến sớm hơn cả cô, lúc cô đến cô ấy đã bắt đầu thực hiện các động tác làm nóng thân thể.

"Tô Đào", Nguyện Tư Nguyên nhìn thấy Tô Đào đang đi đến liền vẫy tay chào cô.

"Sớm vậy", Tô Đào cười cười vẫy tay chào lại.

Nguyện Tư Nguyên thấy mình khởi động cũng được một lúc rồi, liền dừng động tác lại đi đến trước mặt Tô Đào, vẻ mặt vô cùng kích động và vui sướng, "Cậu biết gì chưa?"

Tô Đào ngơ ra, "Biết gì cơ?"

"A! Thế mà cậu lại không biết việc này á!", vẻ mặt của Nguyện Tư Nguyên có hơi khoa trương.

Hình như cô đã bỏ lỡ tin tức quan trọng gì đó thì phải.

Tô Đào lắc đầu, cô thật sự không biết gì mà

Nguyện Tư Nguyên giải thích nghi hoặc cho cô, "Cậu biết khách mời trao giải của hôm nay là ai không?"

Tô Đào lại lắc đầu, khách mời trao giải là ai thì có gì quan trọng sao? So với cái này thì cô quan tâm huy chương vàng của cuộc thi này là vàng thật hay chỉ là mạ vàng hơn đấy.

Cô nghĩ chắc là mạ vàng thôi, có khi chỉ được sơn màu vàng thôi ý.

"Là Lâm Cảnh đó nhaaaaaa", Nguyện Tư Nguyên vui sướng ôm mặt.

"Nghe nói vốn dĩ anh ấy đã từ chối đến trao giải nhưng sau đó không hiểu sao lại đồng ý, hơn nữa mình còn nghe nói mới đầu tổ tiết mục định để anh ấy trao giải cho hạng mục thể dục nhịp điệu nhưng mà anh ấy lại lựa chọn trao giải cho hạng mục bắn cung", Phó Nhiêu nghe thấy tiếng của Nguyện Tư Nguyên liền gia nhập hội bát quái.

Tô Đào cảm khái một câu, "Còn có thể tự mình lựa chọn trao giải phần nào hả, quả nhiên là sức mạnh của sao hạng A!"

"Trọng điểm của cậu hình như sai rồi đó, hiện tại chúng ta nên bàn luận xem tại sao anh ấy lại chọn đổi hạng mục chứ, không lẽ là do các chị em tham gia thể dục nhịp điệu không đẹp sao?", Nguyện Tư Nguyên cúi đầu nhìn bộ đồ thể thao màu hồng của mình, nghĩ đến bộ trang phục thi đấu xinh đẹp của thể dục nhịp điệu, ngữ khí có chút ghen tỵ.

"Mấy người nói xem như này có khả năng không, trong số mấy người chúng ta có người mà anh ấy thích sao?", Phó Nhiêu chớp chớp mắt, nói ra một suy đoán táo bạo.

Tô Đào vẫn đang đắm chìm trong vấn đề sức mạnh của sao hạng A, vừa nghe thấy vậy liền lắc đầu, cô cảm thấy không có khả năng lắm.

Có thể là người ta thấy bọn họ có ít người, hoàn cảnh cũng khá yên tĩnh, cô với anh từng quay quảng cáo với nhau, cảm thấy anh là người rất an tĩnh, nói chuyện cũng rất chậm rãi.

Nguyện Tư Nguyên lắc đầu như trống bỏi, "Không thể nào, lúc mới bước vào giới giải trí anh ấy từng nói đã có người mình thích, tiến vào giới giải trí chính vì muốn tìm được người đó", nhưng mà fan của anh ấy đều cảm thấy anh ấy đang nói đùa, mục đích chính là để fan không ngấp nghé anh ấy nữa.

Lâm Cảnh bắt đầu tham gia đóng phim từ năm 17, 18 tuổi, còn trẻ tuổi nhưng đã giành được rất nhiều giải thưởng khác nhau, nhiều năm như vậy rồi cũng chưa từng thấy anh ấy vướng vào vụ tai tiếng tình ái nào cả.

Còn cái người mà anh ấy nói thích đấy cũng chưa từng lộ mặt, trước kia từng có một chó săn chuyên nghiệp vì để chụp được cái người trong truyền thuyết ấy mà theo dõi anh cả năm trời cũng không có được bất cứ tư liệu gì về đối tượng xung quanh anh ấy, sau đó anh ta liền từ bỏ, Lâm Cảnh cái người này trừ ăn cơm, đi ngủ, quay phim thì không có sở thích gì khác, vô cùng nhàm chán.

Sau đó toàn bộ giới chó săn đều biết đức hạnh của anh là gì, phàm là những gì chụp lén được từ anh thì, nói thẳng chính là chụp lén Lâm Cảnh chỉ làm mất thời gian của họ, nếu có thời gian còn không bằng đi chụp một nữ minh tinh nào đó gần đây thân thiết với ai còn hơn.

Tìm người?

Tô Đào nhớ lại Thời Hàn cũng từng nói với cô Lâm Cảnh tiến vào giới giải trí là để tìm người.

Nhưng mà tìm ai thì cũng không có quan hệ gì với cô, lúc này quan trọng nhất vẫn là cuộc thi, cô rất muốn đạt được hạng nhất để xem huy chương vàng của họ có phải vàng thật hay không.

Khán giả đã bắt đầu vào sân, cả khán đài cũng dần trở nên sôi động hơn.

Nhiễm Hi là người cuối cùng đến sân thi đấu, hôm nay cô ấy mặc một bộ trang phục bó sát lộ ra vóc dáng cao gầy, mái tóc nhẹ nhàng buông xõa sau lưng.

Tóc của cô ấy không dài lắm, chỉ dài hơn vai một chút.

So với những người khác, Tô Đào chỉ mặc một bộ trang phục vận động bình thường đến mức không thể bình thường hơn, dùng buộc tóc có gắn mấy viên tròn tròn trang trí buộc thành tóc đuôi ngựa, đúng vậy chính là một tiểu học kê chân chính*.

* Tiểu học kê: Dùng để chỉ những người đã trưởng thành mà còn ăn mặc (cư xử) ngây thơ, kiểu giả nai ý.