Sống Lại Làm Em Gái Quốc Dân - Tiêu Nhất Thất

Chương 11




Tô Đào có một đôi mắt âm dương, sư phụ cô cũng vì cái này mới phát hiện cô không giống người thường, chỉ là đời này cô không được sư phụ tặng cho hộ thân phù.

Mắt âm dương bình thường chỉ có thể nhìn được hai giới âm dương, còn cô có thể phán quyết được sống chết. Ác quỷ không thể chịu được áp lực dưới uy áp mà mắt cô phóng ra. Hơn nữa, khi mắt âm dương mở ra lần nữa, cửa âm mở ra, còn có thể tiễn ma quỷ vào luân hồi.

Xoa xoa sợi dây chuyền trong tay, Tô Đào nhớ đến một vụ án buôn lậu ở kiếp trước tại nước T. Lúc đó bọn họ sợ có người động tay động chân trên sợi dây chuyền nên tháo nó xuống kiểm tra một chút, quả nhiên trong tất cả các hạt đều có chứa DP, lúc đó cô đã tự tay cầm Phật bài đó nhưng nó không có lạnh lẽo như vậy.

Bởi vì cái cô cầm trong tay lúc này mới thật sự là "Phật bài". Phật bài chia ra làm hai loại, một loại là chính thẻ và một loại là thẻ âm. Chính thẻ là Phật bài bình thường, giống như những miếng ngọc bội được khai quang trong chùa miếu, còn tên thường gọi của thẻ âm chính là nuôi quỷ.

Quỷ trong âm bài được chia ra làm hai loại là bạch bào và hắc bào. Hắc bào thường dùng để hại người.

Bác hai đột nhiên hôn mê không phải ngoài ý muốn, Tô Đào đã xác định được cái thứ trong tay là âm bài, nuôi một con ác quỷ, chỉ là không biết cái này là bác hai cô tự mua hay do người khác tặng.

Vừa rồi cô cảm nhận được ý lạnh, rõ ràng là con quỷ trong Phật bài đã nhận thấy cô có thể nhìn thấy nó, nó đang uy hiếp cô.

Tô Đào thở dài trong lòng, oán khí của con quỷ này rất lớn, nhưng chuyện này đối với cô cũng không khó. Tô Đào đáp lại con quỷ đó bằng ánh mắt khiêu khích.

Con quỷ nhe răng nhếch mép hù dọa lại cô.

Tô Đào liếc mắt nhìn bác hai của cô, dáng vẻ đầy lanh lợi đứng trước mặt Tô Vân Thư, cười ngọt ngào, "Nhu Nhu ôm bác hai một cái thật lớn, bệnh của bác hai liền khỏi", nói xong cố gắng mở rộng cánh tay nhỏ của mình.

Tô Vân Thư nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn của cô nói được, cúi thấp lưng phối hợp với cô một chút.

Diệp Ngưng cười thầm ở trong lòng: Người nhỏ mà chủ ý nhiều.

Cả nhà đều bị cô chọc cho cười không nhịn được.

Trong mắt mọi người, Tô Đào chỉ đơn giản là ôm Tô Vân Thư một cái, thật ra ở chỗ người khác không nhìn thấy, Tô Đào nhắm mắt lại một cái, lần nữa mở ra con ngươi đã biến thành màu tím, trước mặt cô đột nhiên hiện ra một đạo ánh sáng, trong đó dần dần hiện ra một cánh cửa cổ xưa, một người mặc đồ đen chậm rãi bước ra.

Người đó chỉ để lộ ra một đôi mắt, cũng là một đôi mắt màu tím nhưng nhạt hơn.

Người đó lúc vừa nhìn thấy Tô Đào thì có hơi sững sờ một chút, sau đó cúi đầu chào Tô Đào, lần này đến lượt cô ngỡ ngàng nha.

Chuyện.. chuyện này sao lại không giống với kiếp trước vậy!

Kiếp trước người đó nhìn thấy cô liền coi như không thấy, xách quỷ hồn ném vào âm ty cũng không thèm liếc cô một cái. Có lần cô mặt dày đi đến chào hỏi, người ta cũng chỉ liếc cô một cái rồi biến mất không thấy, muốn lạnh nhạt bao nhiêu liền lạnh nhạt bấy nhiêu, sao đời này lại trở nên cung kính như vậy!

Không lẽ đổi người rồi?

Càng nghĩ càng thấy có khả năng.

Trong lúc cô còn ngơ ngác, con ác quỷ đã bị sứ giả mang đi mất rồi, mắt của Tô Đào trở lại bình thường, cánh cửa gỗ cúng biến mất.

Cùng lúc đó, Tô Vân Thư "ô" một tiếng, anh cảm thấy cả người nhẹ nhõm đi rất nhiều, kinh ngạc nhìn Tô Đào, "Thần kỳ thật, Nhu Nhu ôm một cái liền khỏi rồi"

Mọi người đều coi lời của anh như dỗ trẻ con, không hề để trong lòng, chỉ có bản thân anh ta biết rõ, lúc cháu gái nhỏ ôm anh cái cảm giác nặng nề đó đột nhiên biến mất, hơn nữa, còn cảm thấy tỉnh táo và thoải mái hơn.

Cái đứa bé này thật sự là một phúc bảo!

Tô Vân Đình và Diệp Ngưng thấy Tô Vân Thư không sao liền đưa Tô Đào về nhà.

Vừa về tới nhà, Tô Đào liền chạy vào phòng khóa trái cửa lại, vô cùng lo lắng mà nhìn vào đôi mắt của mình ở trong gương, chợt hối hận vì đã không nghiên cứu kỹ hộ thân phù mà sư phụ tặng.

"Haizz", thở dài một cái, chuyện này phải làm sao đây!

Dáng vẻ mấy con ma quỷ ở kiếp trước vẫn hiện rõ mồn một trước mắt, cô không muốn nửa đêm lại phải nhìn thấy chúng nữa đâu nha!

Đôi mắt của Tô Đào đột nhiên sáng lên, sư phụ khi còn sống có dạy cô một câu thần chú, bởi vì từ trước đến giờ chưa bao giờ sử dụng nên tý thì quên luôn!

Theo trí nhớ, hai tay Tô Đào liên tục làm những động tác phức tạp, miệng lẩm bẩm. Khi nói xong chữ cuối cùng, ngón áp út nhanh chóng quét qua hai mắt làm như vậy liền thành công.

Tô Đào thở ra một hơi, chỉ là một câu thần chú đơn giản mà mất hơn một phút, mồ hôi nhễ nhại.

* * *

Diệp Ngưng làm cơm xong, gọi Tô Đào ra ăn. Đúng lúc đó, trong nhà có khách tới nên ngay lập tức đi làm thêm hai món.

Tô Đào dạ một tiếng, đi dép rồi tới phòng ăn.

Ghế và sàn nhà ma sát với nhau tạo ra một âm thanh chói tai. Tô Đào lấy hai tay che tai, cau mày nhìn đầu sỏ gây ra tiếng động.

Từ Thiên vẻ mặt hưng phấn đứng dậy, tay run run, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng không được lưu loát, "Đó.. đó là?"

Hai vợ chồng Tô Vân Đình bị hành động của anh ta làm cho ngu người luôn, nhìn theo hướng tay anh ta chỉ thì thấy dáng vẻ con gái bé nhỏ đáng yêu nhà mình đang bịt tai.

"Đó là con gái yêu của mình, có phải rất dễ thương không", Tô Vân Đình đắc ý khoe khoang với bạn cũ, không phải cũng sinh được một cô con gái xinh đẹp như vậy đâu nha!

"Vân Đình, đem con gái cậu cho mình đi!", Từ Thiên kích động nắm lấy tay Tô Vân Đình, chờ anh trả lời.

Phim của anh hiện giờ đang thiếu một vai diễn nhí, vai diễn này là nữ chính lúc nhỏ, đã tìm mấy ngôi sao nhí trong làng giải trí nhưng không có người nào thích hợp.

Những đứa bé này đều lăn lộn trong giới từ nhỏ, trong mắt chúng thiếu đi sự ngây thơ, hồn nhiên của trẻ con cho nên anh ta dự định sử dụng người mới.

Nhưng khó ở chỗ.. anh không tìm được người phù hợp.

Hiện tại đã quay được nửa tháng, kinh phí ngày càng cạn, tim của anh đều đang rỉ máu. Nếu vẫn không tìm được diễn viên nhí thích hợp, anh chỉ có thể sử dụng những diễn viên nhí do phó đạo diễn giới thiệu. Là một đạo diễn có khát vọng, hơn nữa bộ phim này lại là tâm huyết của anh nên anh hi vọng nó sẽ hoàn mỹ nhất có thể.

Tô Đào cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt của ông chú kỳ quái này cứ nhìn chằm chằm mình, da đầu từng trận tê dại, cảm giác này giống như mình là thức ăn trong miệng chó Ngao.

Cô nuốt nước bọt, nhìn về phía ba ba cầu cứu.

Tô Vân Đình không dám đùa nữa, mạnh mẽ rút tay của mình ra, không khách khí nới, "Đừng có mơ, nếu muốn con gái thì tự mình sinh đi", ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía thắt lưng của bạn tốt, "Cậu chắc không phải là không được đấy chứ?"

Diệp Ngưng ôm Tô Đào đi ăn cơm, lén lút đánh anh một cái, "Trước mặt con cái nói cái gì vậy hả?"

Tô Vân Đình cười hắc hắc một cái, dù sao thì con bé cũng không hiểu.

Tô Đào cười hi hi, trong lòng mmp, "Chú ơi?", cái ông chú kỳ lạ này sao luôn nhìn cô chằm chằm vậy?

Từ Thiên nhiệt tình trả lời lại hai tiếng, càng nhìn càng thấy Tô Đào rất phù hợp, thật đúng là ông trời không tuyệt đường sống của con người, nhất định là ông trời đang chiếu cố anh mà. Tức khắc nước mắt anh chảy xuống, nếu không phải bố mẹ con bé vẫn ở đây thì anh hận không thể chạy đến ôm lấy cô.

Từ Thiên không nghe thấy câu nói Tô Vân Đình hoài nghi anh không được, trong đầu anh hiện giờ đều là ý nghĩ cuối cùng bản thân mình cũng tìm được diễn viên thích hợp rồi, giống như có thể nhìn thấy sau khi bộ phim này được chiếu, giải Oscar giành cho đạo diễn xuất sắc nhất đang vẫy tay với anh.

Mặc dù hiện tại anh đã đạt được giải Kim Hùng, giải thưởng lớn nhất ở trong nước, nhưng cái này không thể nào gây trở ngại cho việc anh muốn giành được giải Oscar cho đạo diễn xuất sắc nhất, đó là ước mơ cả đời của anh.

"Bé con, con có muốn đóng phim của chú không?", Từ Thiên phớt lờ sự phản đối của Tô Vân Đình, từng bước dụ dỗ Tô Đào.[/CREDITS]