Sống Lại Làm Em Gái Quốc Dân - Tiêu Nhất Thất

Chương 107




Lâm Cảnh để cô xuống, thuận tay giúp cô phủi phủi quần áo, sau đó nhìn về phía đạo diễn, "Cái này cũng được tính chứ"

Đạo diễn cười hì hì nói, "Được được, đội của cậu có thể xuất phát trước", ngoài mặt thì như vậy nhưng nội tâm thì muốn nói mợ nó tất nhiên là được rồi!

Cái này mà phát sóng thì ratings không phải ổn nữa mà là bạo! Bạo!

Kỳ này lấy chủ đề là văn học, nhưng chắc chắn không thể thiếu tính giái trí được.

Tổ tiết mục chia nhau giấu đề ở mấy chỗ khác nhau, yêu cầu khách mời phải dựa vào manh mối để tìm kiếm địa điểm ẩn giấu sau đó tìm được câu hỏi và đưa ra đáp án đúng.

Tổ thứ 3 vì đạt được số điểm cao nhất nên có thể xuất phát trước đó 10 phút, còn lấy được một manh mối.

Thời Hàn mở ra manh mối mà đạo diễn đưa.

Vừa mở ra, máy quay liền tiến đến, trên đó viết hai chữ "Minh phủ"

Ý gì vậy?

Thời Hàn xem không hiểu liền mang tấm thẻ đến trước mặt Tô Đào và Lâm Cảnh mở ra xem.

"Thư viên"

Hai người đồng thanh nói.

Thời Hàn: "..."

Cuối cùng chỉ có anh không biết sao

Lâm Cảnh: "Thật thông minh"

Tô Đào ngượng ngùng cười, cái này không phải do cô thông minh mà là trường học có dạy mà.

Làm chủ nhà nên Tô Đào liền dẫn hai người đến thư viên, chọn một đường tốn ít thời gian nhất.

Từ sân vận động đến thư viện không xa nhưng để tiết kiệm thời gian, Tô Đào liền dẫn bọn họ đến khu vực để xe đạp công cộng.

Lúc đi ngang qua một tòa lầu của Kinh Đại, tòa nhà này có ít nhất trăm năm lịch sử, bình thường luôn có người trông giữ cẩn thận.

Trên bức tường của tầng một tràn đầy dây leo của cây bìm bịp, nở hoa rực rỡ, có tới tận mấy màu.

"Đột nhiên cảm thấy hoa bìm bịp cũng đẹp như vậy", Thời Hàn đạp xe chỉ vào bức tường nói.

Anh đạp xe cứ xiêu xiêu vẹo vẹo, vậy mà còn dám dùng một tay lái xe.

"Đúng là rất đẹp"

Lâm Cảnh cùng Tô Đào đạp xe song song với nhau, ánh mắt anh chuyển từ bức tường cây bìm bịp sang cô.

Tô Đào đối diện với ánh mắt đó, đột nhiên nghĩ đến ngày đầu gặp mặt, anh nói, cây bìm bịp, trong lòng tự nhiên run lên.

Chỉ là hoa dại bình thường, rốt cuộc là có liên hệ gì sao?

Lâm Cảnh nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của cô liền biết nha đầu này chắc chắn chưa nhớ ra, trong lòng khe khẽ thở dài.

Qua bức tường cây bìm bịp thì chính là thư viện.

Thư viện của Kinh Đại là thư viện lớn nhất trong nước, còn lưu giữ được một số ít bút tích của một số nhà kinh điển, còn cái khác đều là sách in ấn.

Bọn họ lên lầu hai tìm kiếm, nếu chủ đề là văn học thì đề bài chắc chắn ở khu sách văn học.

Họ chia nhau tìm từng kệ sách một nhưng đều không tìm thấy.

Mười phút đã trôi qua, hai tổ kia chắc đã bắt đầu hành động rồi.

"Ây, mình tìm được một cái này"

Ba người tìm ở mỗi kệ sách khác nhau, Lâm Cảnh và Tô Đào không có thu hoạch gì, chỉ có Thời Hàn tìm được một cái.

Anh hưng phấn hô lên, đắc ý giơ tấm thẻ hướng về phía máy quay, sau đó thò đầu ra nhìn hai người.

Tô Đào đứng gần anh nhất, nghe vậy ánh mắt liền sáng lên, chạy qua đó.

Lâm Cảnh cũng bước qua xem.

Thời Hàn vừa rồi hưng phấn quá còn chưa mở ra xem, hiện tại mở ra thì lập tức trợn tròn mắt.

"Bánh bột ngô, một đồng 4 cái?"

Cái này có ý gì?

Kỳ lần này là chủ đề văn học mà, không lẽ muốn nhớ lại khoảng thời gian cực khổ trong quá khứ sao!

"Phía dưới còn có chữ kìa"

Tô Đào cũng kinh ngạc nhưng cô có một thói quen là phải đọc đề thật cẩn thận.

"Hãy dịch câu trên thành một câu cổ văn"

Sau khi đọc xong, ba người nhìn nhau, ai cũng không biết phải nói gì mới được.