Sói Già Và Cừu Non: Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 8: Chiếc lọ đựng bút




Hôm nay, anh lại hẹn cô ra quán cafe để cùng bàn bạc về màu sắc của chiếc bìa. Cô hỏi tại sao không đến văn phòng mà lại chọn nơi đông người qua lại, anh không nói chỉ bảo rằng đến nơi rồi sẽ biết.

Dù đang trong giờ làm việc nhưng Lệ Linh vẫn được phép ra ngoài bởi cuộc gặp này cũng là vì công việc. Cô lấy bản thảo bỏ vào túi định rời đi thì sau lưng nghe tiếng các đồng nghiệp xì xầm.

“Dạo này cô ấy rất hay ra ngoài trong giờ làm việc dường như đi gặp anh “họa sĩ thiên tài” ấy không biết có ẩn tình gì không nhưng lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.”

Ngọc đang buông những lời gièm pha về Lệ Linh với các đồng nghiệp khác.

Một người khác đồng tình cất lời nói tiếp:

“Người ta còn trẻ còn anh ấy lại quá hấp dẫn lửa có cháy cũng có sao đâu, chuyện gì đến sẽ đến thôi chúng ta lo lắng cũng có ích gì. Nhưng nếu chuyện này là sự thật thì sếp của chúng ta chính là con chim Hỉ Thước.”(*)

(*) Chim Hỉ Thước là loài chim đã bắt cầu cho Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau. Ý chỉ là người se duyên.

Mọi người được một tràng cười phấn khích. Lệ Linh tức giận quay lại định phản bác nhưng chị Lan đã ngăn cô vì không muốn to chuyện.

Lệ Linh nhìn cánh tay đang bị đồng nghiệp giữ lại mà nén giận bước ra ngoài, môi trường công sở thật sự cũng có điều phức tạp riêng của nó mà chỉ những ai đã từng trải qua mới hiểu được.

Quán cafe anh hẹn đã ở ngay trước mặt, qua khung kính Lệ Linh nhìn thấy Quang Minh đang ngồi bên trong với một cuốn sách trên tay. Anh chàng này chắc thường ngày vẫn hay tranh thủ đọc sách khi rỗi kiểu người đàn ông như thế thật đúng gu của cô. Lệ Linh chỉnh lại tóc và tay áo rồi bước vào. Bàn anh chọn nằm ở góc trong cùng, hai bàn bên cạnh tạm thời bị bỏ trống. Quán không đông khách có lẽ là vì đây không phải khung giờ vàng, không gian yên tĩnh rất thích hợp để bàn bạc công việc.

“Em đến rồi sao?”

“Anh đợi em lâu chưa?”

Lệ Linh đặt túi xuống chiếc ghế bên cạnh, cô chỉ gọi một ly sinh tố cà chua như mọi ngày bởi loại nước uống này rất giàu vitamin A bổ mắt, đẹp da nên cô rất yêu thích. Quang Minh nhìn cô mỉm cười.

“Em vẫn như mọi ngày nhỉ, anh không biết đến bao giờ em mới chịu thay món khác. Người ta nói rằng, phụ nữ chung tình thường có thói quen dùng mãi một món đồ không đổi cũng giống như uống mãi một loại nước không chán.”

Biết anh đang nói đùa, cô đánh trống lảng sang chuyện khác nhưng hai bên má vẫn ửng hồng vì ngượng ngùng.

“Bản tóm tắt nội dung hôm trước em đưa anh đã đọc xong chưa?”

Quang Minh lấy trong cặp ra chiếc máy tính xách tay nhỏ gọn, đây chắc hẳn là mẫu mới nhất của một thương hiệu nổi tiếng. Anh cũng là một người rất kỹ tính những món đồ anh dùng dù có giá trị thế nào hay dùng vào việc gì cũng đều yêu cầu phải có xuất xứ nguồn gốc rõ ràng nếu là hàng không rõ thương hiệu tuyệt đối không dùng đến. Cách anh sử dụng và bảo quản cũng rất đặc biệt, anh ghét nhất là việc người khác tự ý sử dụng đồ của mình khi chưa được cho phép.

Bật máy lên, đôi bàn tay thon dài, từng ngón nhỏ nhắn nhưng rất dài của một họa sĩ ngay lập tức thu hút được sự chú ý của Lệ Linh. Cô từ nhỏ vốn dĩ rất thích những người có đôi bàn tay đẹp và cũng chính vì thế mà cô rất yêu đôi bàn tay của người nghệ sĩ. Trước đây, cô đã từng gặp một người như thế nhưng cũng từ sau lần gặp đầu tiên ấy họ đã không còn liên lạc với nhau. Ánh mắt cô chùng xuống khi chợt nhớ đến một ký ức buồn đã xa.

Quang Minh vẫn đang chăm chú vào máy tính, anh mở lên một file ảnh rồi xoay về phía Lệ Linh.

“Em xem hình ảnh và màu sắc thế này được đã thích hợp chưa hay cần chỉnh sửa thêm chỗ nào?”

Lệ Linh nhìn về phía chiếc máy tính đang hoạt động, những hình ảnh sống động, màu sắc đẹp mắt hiện ra trước mắt cô. Trong phút chốc cô bỗng nghĩ sao người đàn ông này có thể đọc hết những tâm tư của cô. Trong ảnh là bức vẽ một chàng trai đang ngồi bên cửa sổ suy tư, trong đôi mắt toát lên sự chân thành và tha thiết được bên người con gái mình yêu. Nhưng những bông tuyết mùa đông rơi đầy con đường phía trước khiến ngày trở lại của cô gái trở nên xa vời.

Lệ Linh chật lưỡi tiếc nuối khi xem xong bức vẽ, cô yên tĩnh một lát rồi cất lời:

“Giá như những bông tuyết kia đừng rơi chắn hết lối đi thì có lẽ họ sẽ được bên nhau.”

Quang Minh nhìn cô đôi môi nhếch lên nhưng hình ảnh nụ cười vẫn không hiện rõ.

“Cuộc sống đâu phải lúc nào cũng như ý ta muốn, đôi lúc vì một điều gì đó không nên có mà phải đánh mất tất cả. Quan trọng hơn hết vẫn là phải biết điều gì quan trọng đối với mình để gìn giữ nếu không đến lúc nhận ra thì đã muộn.”

Lệ Linh vẫn ngồi đó nhưng vẫn chưa hiểu hết những gì mình vừa nghe thấy. Có lẽ so với Quang Minh cô chỉ như một cô bé với những suy nghĩ non nớt chưa thể hiểu hết tâm tư của một gã đàn ông trưởng thành nên dù anh có nói gì thì cô cũng vâng dạ cho qua.

“Tặng cho em đấy, hôm trước anh có ghé qua bàn làm việc của em thấy hộp bút đã không còn nguyên vẹn nên tự tay làm cái mới cho em. Em xem có thích không?”

Quang Minh đưa cho Lệ Linh một chiếc hộp đựng bút được làm từ những que kem ghép lại một cách tinh xảo giống hệt cái cô đang dùng chỉ khác hình ảnh trên đó không phải là một chú bé ngồi một mình mà là một cô gái đang say sưa đọc sách. Cô ngạc nhiên về sự trùng hợp này, đôi mắt mở to nhìn anh rồi hỏi:

“Trước đây anh có từng làm những vật thủ công như thế này hay đã bao giờ tặng ai một cái tương tự vậy?”

“Chưa, em là người đầu tiên được tặng ấy. Sao thế em không thích à hay anh làm cái khác cho em?”

Lệ Linh lắc đầu lia lịa, cô không phải không thích chỉ là hơi ngờ ngợ vì trước đây đã từng có người tặng cô một cái tương tự vậy. Trong lúc lúng túng, cô đã đánh rơi chiếc bút bi trên tay, chiếc bút lăn xuống bàn về phái đối diện, Quang Minh vội cúi xuống nhặt giúp cô. Vừa ngẩng đầu lên gương mặt điển trai, nam tính với những đường nét thanh tú của anh đã chạm phải đôi mắt ngây thơ, hồn nhiên và khuôn miệng xinh xắn của cô.

Cô trố mắt nhìn anh nhưng linh hồn dường như đã bị chôn sâu trong đôi mắt của anh, lạc lối không tìm được đường trở về. Cô cảm nhận bên gò má vừa chạm vào anh bỗng nóng ran như có một luồng điện cực mạnh chạy ngang qua. Những giọt mồ hôi lấm tấm khiến cô thêm thẹn thùng, mọi cảm xúc đã bị cử chỉ của cô vạch trần càng thêm xấu hổ.

Quang Minh lấy ra chiếc khăn tay đưa cho Lệ Linh rồi rối rít hỏi:

“Em sao thế ở đây nóng lắm sao hay để anh nói phục vụ hạ thấp nhiệt độ máy điều hòa thêm chút nữa?”

Lệ Linh chẳng nói gì chỉ lắc đầu nguầy nguầy. Thấy thế, Quang Minh càng thêm lo lắng.

“Em uống thêm ly sinh tố nữa cho đỡ nóng nó vốn dĩ rất tốt cho việc thanh nhiệt cơ thể.”

Anh vội đưa tay ra hiệu cho phục vụ nhưng đã bị Lệ Linh cản lại. Lần này đôi bàn tay vụng dại của cô đã chạm vào đôi tay đẹp tựa tuyệt tác nghệ thuật của anh khiến cô một lần nữa rơi vào trạng thái ngại ngùng và xấu hổ.

Quang Minh dường như nhận ra có điều gì đó bất thường trong tâm tư của cô gái đang ngồi đối diện mình, anh lặng lẽ mỉm cười như vừa khám phá một bí mật thú vị. Anh cứ nhìn cô rồi lại mỉm cười, nụ cười khoái chí khiến cô không biết phải phân bua thế nào.

“Nếu em muốn, em có thể nắm lấy tay anh bất cứ lúc nào và làm bất cứ điều gì với nó mà không cần phải xin phép. Anh cấp cho em giấy phép đặc biệt có được không?”

Đến tận lúc này, Lệ Linh mới dám ngẩng đầu lên nhìn rõ từng đường nét trên gương mặt người cô đang cảm mến từ đôi mắt bồ câu đen tròn đến mái tóc cánh én đen mượt rồi chiếc mũi thẳng với phần túi mũi đầy đặn rất đẹp và khuôn miệng như một đóa hoa thơm. Bất cứ chi tiết nào cũng khiến cô mê đắm.

Bầu trời ngoài kia đã nhuốm màu hoàng hôn còn trong cô lòng bình minh vừa mới chớm. Không gian xung quanh chẳng còn ý nghĩa gì bởi điều khiến cô chú ý nhất lúc này là chàng trai trước mặt. Anh là cả tâm hồn, cả bầu trời và cả tương lai của cô. Một người hoàn hảo như thế, chân thành như thế nếu không ở trước mặt cô lúc này thì chẳng biết đến bao giờ mới có duyên gặp gỡ.