Sói Già Và Cừu Non: Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 47: Quang minh hối hận vì đã hiểu lầm lệ linh




Trở về nhà xuất bản, hắn trong lòng rất bất an. Hắn không nhận mình đã hối hận vì lòng tự tôn của hắn rất cao nhưng lý trí mách bảo hắn thực sự đã sai. Lệ Linh đã từng nói rất đúng, quan có đầu nợ có chủ, những kẻ đã làm sai nhất định sẽ phải trả giá.

Những việc hắn đã từng làm với Lệ Linh cứ lần lượt hiện về những kỷ niệm vui lẫn những chuyện buồn không thể nào xóa bỏ. Hắn vì hận thù mà mù quáng trách móc một cô gái vô tội. Nhưng hắn không thể nào hiểu nổi tại sao Lệ Linh đã biết sự thật này từ lâu nhưng vẫn giấu hắn phải chăng vì cô cũng rất hận hắn?

Bỗng hắn nhớ đến lần đầu hai người gặp nhau, khi đó Lệ Linh rất ngại ngùng, khép nép còn hắn kể từ khi đó đã ước rằng giá như số phận sắp đặt cô ấy trong một gia đình khác thì tốt biết bao? Bao đêm hắn thức trắng suy nghĩ có nên trả thù vì hắn tin rằng đôi mắt ngây thơ, trong sáng và tâm hồn thuần khiết ấy đời này, kiếp này không thể là kẻ thù của hắn.

Hắn nghĩ đến người anh em Tấn Phong đã dứt áo ra đi để lại hắn cô độc chống chọi với cạm bẫy cuộc đời. Hơn thế nữa hắn lại đang bị lão Vĩnh Hà chèn ép và cả Kim Quý trở mặt muốn chia đôi nhà xuất bản. Khó khăn đang vây hãm hắn, ai rồi cũng rời xa hắn, hắn đau khổ, cô độc liệu có phải là quả báo?

Hắn úp mặt vào đôi bàn tay đã vấy máu của mình muốn được tĩnh tâm nhưng sự dằn vặt cứ dày vò tâm can hắn. Rồi đây hắn phải đối mặt với Lệ Linh như thế nào khi đã khiến cô đau khổ đến tận cùng?

Người con gái mà hắn yêu đã vì hắn mà đánh mất chính mình, vì hắn mà chịu đủ đau khổ và nhục nhã. Hắn sẽ phải làm thế nào để bù đắp, để chữa lành trái tim tổn thương ấy và để giành lại tình yêu của mình?

Bỗng hắn nghe bên ngoài có tiếng nam nữ đang trò chuyện, âm thanh mỗi lúc lại gần hơn. Hắn bình tĩnh lại thì ra là Tấn Phong và Lệ Linh đang bàn nhau về dự án mới. Họ dự tính tuần sau sẽ đi miền trung để tìm kiếm đối tác tiêu thụ cho sản phẩm mới sẵn tiện sẽ đi nghỉ dưỡng cùng nhau. Vì Lệ Linh rất thích biển nên Tấn Phong cũng muốn dừng chân ở một thành phố biển nào đó. Hai người vừa đi vừa cười nói vui vẻ, Tấn Phong nhìn cô với ánh mắt không thể giấu được sự si mê. Lệ Linh rất vô tư cô như đang trở về những năm tháng trước đây sau bao sóng gió. Có thể nói tình yêu của Tấn Phong phần nào đã khiến trái tim cô vui trở lại.

Quang Minh lặng lẽ quan sát cô từ phía sau cửa kính, đôi mắt hắn hằn rõ sự ghen tuông và bực tức nhưng đành bất lực. Hắn bây giờ như một đứa trẻ hay giận hờn vô cớ.

Quang Minh triệu tập một cuộc họp khẩn cấp nhằm tuyên bố sa thải Kim Quý với lý do thiếu trách nhiệm trong công việc. Đồng thời hắn cũng quyết định đưa dự án cho Tấn Phong phụ trách chính còn Lệ Linh chỉ giữ vai trò trợ giúp, từ nay cô sẽ làm thêm công việc thư ký của hắn.

Đối với Lệ Linh cô thật sự rất bất ngờ, cô không biết hắn hận cô nhiều đến thế thì tại sao lại muốn cô làm việc gần hắn chẳng phải sẽ rất chán ghét sao? Còn với Tấn Phong đây quả thực là một thông báo chẳng có gì hay ho. Tấn Phong ngay sau đó đã phản đối quyết liệt.

“Chẳng phải anh nói nếu Lệ Linh không thành công trong dự án lần này thì sẽ sa thải cô ấy sao? Sao bây giờ cô ấy làm tốt thì lại không cho cô ấy tiếp tục, anh làm vậy là có ý gì?”

Quang Minh lạnh lùng đáp.

“Dự án này bắt đầu đã lâu nhưng vẫn chưa có tiến triển khả quan, tôi không tin vào khả năng của cô ấy. Nhưng với cậu lại khác, chúng ta biết nhau nhiều năm, cậu làm việc thế nào tôi hiểu rõ nên dự án lần này vẫn là nên do cậu phụ trách chính.”

Tấn Phong cảm thấy rất khó hiểu nếu Quang Minh chỉ cắt quyền phụ trách của Lệ Linh thôi thì cũng có thể chấp nhận nhưng hắn lại muốn cô trở thành thư ký của hắn rồi còn chuyện Kim Quý đột nhiên bị sa thải càng lúc lại càng thấy rối rắm.

Tấn Phong bức xúc.

“Chẳng phải anh xưa nay luôn muốn Lệ Linh biến mất khỏi tầm nhìn sao, tự dưng hôm nay lại điều cô ấy về làm thư ký riêng phải chăng anh đang âm mưu chuyện gì? Nếu anh dám động đến cô ây tôi sẽ liều mạng với anh.”

Quang Minh nghe xong liền cười to, âm thanh phát ra oang oang cả căn phòng làm ai nấy cũng phải e dè. Hắn lạnh giọng.

“Liều với tôi sao? Cậu nhạy cảm quá rồi, thư ký là thư ký thôi có gì mà to tát. Cậu sợ tôi cướp mất cô ấy sao? Tôi không quen dùng lại người cũ.”

“Anh…”

Tấn Phòng trừng mắt nhìn theo bóng lưng của hắn khuất qua cánh cửa. Lệ Linh uất ức đến sắp phát khóc, tên máu lạnh đó lại lần nữa sỉ nhục cô. Với cô hắn là tên ác quỷ máu lạnh ám ảnh cô đến suốt đời.

Tan họp, Tấn Phong và Lệ Linh trở về phòng làm việc. Bỗng Tấn Phong đập mạnh tay xuống bàn, Lệ Linh giật mình hoảng sợ. Cô từ từ bước đến bên cạnh hắn nhẹ nhàng buông lời.

“Anh đừng lo biết đâu chuyện lần này đối với chúng ta lại là chuyện có lợi. Theo như anh nói hắn vốn dĩ làm ăn bất chính nếu em có thể làm việc bên cạnh hắn thì cơ hội tìm được bằng chứng để vạch tội hắn lại càng cao.”

Tấn Phong bên ngoài vẫn giữ thái độ bình tĩnh nhưng trong lòng lại rất lo lắng bởi lẽ chuyện làm ăn của Quang Minh không phải không liên quan đến hắn nếu chuyện bị phơi bày Tấn Phong ít nhiều cũng sẽ bị truy cứu trách nhiệm.

“Chuyện của đàn ông bọn anh em đừng quá để tâm, tự anh sẽ có cách giải quyết.”

Tấn Phong ôm Lệ linh vào lòng an ủi rồi dặn cô phải cẩn thận với Quang Minh nếu có chuyện không hay phải báo với anh ngay.

Ngày đầu tiên trên cương vị mới Lệ Linh đã cố tình đi trễ vì cô biết Quang Minh có cuộc họp quan trọng với đối tác vào sáng nay. Nhưng khác với những gì cô nghĩ hắn sẽ lúng túng, bối rối khi không có tài liệu nhưng không mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát của hắn. Khi cuộc họp sắp kết thúc cô mới đến nhưng hắn vẫn hề tức giận chỉ cười.

“Với tôi em vẫn chỉ là chú cừu non ngày nào, muốn đấu sao em vẫn còn non và xanh lắm.”

Lệ Linh tức giận chửi thầm rồi sẽ có ngày anh thất bại thảm hại trong tay tôi.

Bàn làm việc của lệ Linh được sắp xếp ngay bên ngoài phòng làm việc của hắn. Cửa kính có một chức năng rất đặc biệt nhìn từ ngoài vào sẽ không rõ nhưng bên trong ra thì ngược lại. Quang Minh vừa làm việc vừa để tâm quan sát mọi động tĩnh của Lệ Linh. Mỗi lần cô có điện thoại hắn đều cố gắng quan sát liệu có phải là Tấn Phong hay người nào quan trọng. Còn Lệ Linh, cô chẳng buồn quan tâm hắn bởi từ lâu hắn đã chẳng còn là người được cô yêu thương.

Mỗi ngày hắn đều nghĩ xem làm thế nào để được nói chuyện với cô nhiều hơn nên chính vì thế hắn sai cô làm hết việc này đến việc khác, viết hết báo cáo này đến báo accs khác dù cho việc đó không cần thiết. Lệ Linh cảm thấy rất bực bội nên phản kháng.

“Anh đừng có trẻ con như thế những chuyện này rõ ràng không cần thiết sao cứ nhất thiết phải làm.”

Hắn vẫn giọng điệu lạnh lùng mà phán.

“Vậy theo cô chuyện gì là quan trong? Yêu đương, hẹn hò nơi công sở sao?”

Lệ Linh nghe xong không nhịn được cười mà đáp trả.

“Đúng thế. Chỉ có anh rảnh quá nên đi làm những việc vô nghĩa đó.”

Quang Minh đứng như trời trồng nhìn lệ Linh bước đi bên cạnh người đàn ông khác mà lòng tức giận vô cùng. Hắn không hiểu sao rõ ràng cô đã ở ngay trước mắt nhưng hắn vẫn không có cách nào tiếp cận được. Phút chốc hắn thấy mình vô dụng như một khúc gỗ không thể giao tiếp được với bất kỳ ai.