Sói Già Và Cừu Non: Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 45: Kết quả xét nghiệm




Bà An mang theo tâm tư nửa vui mừng nửa lo lắng trở về nhà. Nút thắt bao năm đè nặng trong lòng cuối cùng cũng đã tìm được cách tháo gỡ. Bà chỉ còn mỗi một vấn đề lo lắng làm thế nào để thuyết phục được Kim Quý làm xét nghiệm bởi theo những gì bà quan sát Kim Quý dường như không mấy thiện cảm khi nhắc đến bà Trúc.

Sau hai ngày suy nghĩ bà An quyết định đích thân lên Sài Gòn tìm Kim Quý. Bà lặng lẽ đến nhà xuất bản mà không hề báo trước bởi bà biết nếu gọi trước Kim Qúy sẽ từ chối. Vì nhiều lần bà An muốn đến thăm nơi con gái làm việc nhưng đều bị khước từ.

Sáng sớm bà An đã đến nhà xuất bản, bà mang theo một ít bánh mà cô yêu thích, lần trước Kim Quý trở về rồi đi vội vàng nên bà đã không thể chuẩn bị cho cô nhiều món. Bà An hỏi thăm rồi nhờ một nhân viên đưa lên phòng làm việc của Kim Quý ngồi đợi.

Vừa bước vào phòng, đập vào mắt bà là bức hình chân dung của Kim Quý rất lớn và rất đẹp. Trong hình Kim Quý cười rạng rỡ, đây là bức ảnh cô chụp khi mới vừa tốt nghiệp. Bà An nhẹ nhàng chạm những ngón tay gầy guộc, ốm yếu mân mê từng đường nét trên gương mặt cô con gái bé nhỏ. Dù bà không phải là người đã sinh ra cô nhưng đã chăm sóc, nuôi nấng và yêu thương ngay từ thuở nằm nôi nên tình như mẫu tử nếu cô đúng thật là đứa cháu ruột thị bị thất lạc của bà thì quá tốt, từ nay họ đã trở thành người nhà thực sự của nhau.

Đang say sưa nghĩ về những điều tốt đẹp khóe môi người phụ nữ lớn tuổi vô thức nở nụ cười hạnh phúc thì bất ngờ cánh cửa mở ra. Bà An giật mình quay lại, vừa thấy mẹ Kim Quý vô cùng bất ngờ nhưng bất ngờ hơn nữa là thái độ của cô sau đó. Thay vì vui mừng cô tỏ vẻ khó chịu và bực bội. Kim Quý dùng dằng hỏi.

“Sao mẹ lại tự ý đến nơi con làm việc, mẹ có biết…”

Bà An thấy con gái không vui liền dỗ dành.

“Mẹ biết là mẹ sai khi đến nhưng không báo trước nhưng lần trước con đi mà không từ biệt làm mẹ buồn lắm. Hôm nay, mẹ đến để xin lỗi con…”

Không để bà nói hết Kim Quý đã xua tay ngắt lời.

“Mẹ đừng bao giờ nhắc đến hai mẹ con nhà đó trước mặt con, con thực sự không muốn nghe.”

Bà An tự nhủ không biết em gái bà đã làm gì mà khiến Kim Quý chán ghét đến vậy? Bà chợt nhận ra Kim Quý không hề biết Lệ Linh không phải là con ruột của bà Trúc.

Bà An lo lắng liệu bà phải nói thế nào thì Kim Quý mới chịu xét nghiệm ADN, nếu nói thẳng ra bà nghi ngờ cô và bà Trúc là hai mẹ con thì phản ứng của Kim Quý thế nào? Liệu có phải vì sốc quá mà cô sẽ từ mặt không gặp bà nữa không?

Bà An sau vài giây trấn tĩnh, nhẹ nhàng bước đến sau lưng con gái. Bà khẽ vuốt lên mái tóc nâu vàng nổi bật của cô, từng sợi tóc mảnh nhưng có phần hơi cứng vì đã qua nhiều lần uốn nhuộm tạo kiểu. Bà An không kiềm được thủ thỉ.

“Mẹ xin lỗi vì đã không ở bên những lúc con khó khăn và cô đơn nhất nhưng mẹ vẫn luôn mong con hạnh phúc. Kể từ lần đầu mẹ nhìn thấy con mẹ đã rất muốn chúng ta là người một nhà.”

Kim Quý quay lại nhìn mẹ với ánh mắt đầy tội nghiệp rồi ngã vào lòng mẹ thổn thức. Bà An ôm con gái vỗ về, cảnh tượng này thực sự làm người ta cảm động.

Sau một hồi lâu nói chuyện, bà An rời đi nhưng vừa ra khỏi của bà đã vô tình nhìn thấy Lệ Linh. Bà Trúc chợt nhận ra lý do tại sao Kim Quý lại thấy khó chịu khi nhắc đến cô.



Hôm nay là ngày bác sĩ sẽ trả kết quả xét nghiệm ADN, hai chị em bà Trúc ngồi trong phòng đợi vô cùng hồi hộp và lo lắng. Bà An nắm chặt tay em gái không ngừng động viên, an ủi nhưng chính bà cũng hồi hộp không kém. Rồi bỗng cô y tá gọi tên, hai người bọn họ vội vàng vào trong để gặp bác sĩ trao đổi thêm.

Rời khỏi bệnh viện chị em bà Trúc nước mắt lưng tròng, ôm nhau trong hạnh phúc. Gương mặt rạng rỡ, nụ cười hiền lành và nhân từ bà An động viên em mình.

“Vậy là tốt rồi, giờ chỉ còn mỗi việc làm thế nào để con bé đón nhận chúng ta thôi. Em phải thật bình tĩnh dù trước đây nó đã từng gây ra những lỗi lầm gì thì em cũng hãy tha thứ. Trên đời chẳng có gì quý giá bằng tình thân.”

Bà Trúc gật đầu đồng ý rồi thều thào.

“Em thật không thể ngờ con em đã chịu nhiều thiệt thòi như vậy khi lưu lạc bên ngoài, giá như mà em có thể tìm được con bé sớm hơn…”

Bà Trúc không kìm được khóc òa trên vai chị mình, bà An vỗ nhẹ vào vai động viên, trấn an.

“Em đừng khóc nữa vui lên mới phải, hai người trời định là mẫu tử thì rồi cuối cùng cũng gặp lại nhau. Sau này hãy chăm sóc tốt và bù đắp thật nhiều để con bé hiểu được rằng chúng ta lúc nào cũng yêu thương nó.”

Nói đoạn bà An dừng lại suy nghĩ một lát rồi tiếp lời.

“Vậy giờ em định làm thế nào để đón con bé về sống cùng?”

Bà Trúc im lặng một hồi sau cùng nhẹ nhàng nói.

“Chuyện gì đến rồi sẽ đến thôi, việc này sớm muộn rồi cũng sẽ có cách giải quyết. Chị đừng lo em tin con bé sẽ rất vui khi nhận được tin này bởi nó cũng rất cần phải có người thân.”

Trời bây giờ đã quá trưa, nắng đã gay gắt, hai người ngồi vào xe và từ từ dời đi. Trên đường họ đã trao đổi với nhau rất nhiều về vấn đề báo tin cho Kim Quý. Rồi đây mọi chuyện liệu có diễn ra theo ý họ mong muốn?