Đúng như thỏa thuận, Lệ Linh một mình lái xe đến sân golf và đợi Quang Minh ở đó rồi hắn sẽ đưa cô đến gặp lão Vĩnh Hà để bàn chuyện làm ăn.
Tấn Phong đã ra ngoài từ sáng bởi vì có chuyện quan trọng cần bàn với đối tác. Lệ Linh không nói chuyện này với Tấn Phong bởi trong lòng cô đã có dự tính từ trước.
Lâu lắm rồi Lệ Linh không đến những nơi dành cho giới thượng lưu kể từ khi gia đình xảy ra biến cố. Quá nhiều chuyện không hay xảy ra khiến cô không còn mặn mà với những thú vui xa xỉ. Cô bây giờ chỉ muốn làm thế nào để trả được mối hận này càng sớm càng tốt. Nếu hôm nay không vì việc lớn cô nhất định sẽ không đến nơi này.
Ngắm mình trong bộ váy ngắn thể thao cô rất hài lòng với vóc dáng xinh đẹp, thon thả nhưng rồi lại đượm buồn khi nhớ về quá khứ một thời tươi đẹp. Cái thời vô lo vô nghĩ nay còn đâu.
Trong lúc chờ đợi, Lệ Linh chỉnh lại lớp phần nhủ, một nhân viên nhận ra cô liền chào hỏi.
“Lâu lắm rồi em không thấy chị đến?”
Lệ Linh ngẩng đầu lên cô không nhận ra nhưng vẫn cười chào hỏi thân thiện. Cô rất vui vì có người nhận ra mình, cô chỉ sợ bản thân mình thay đổi đến mức người khác không nhận ra.
Cô tự mỉm cười, đã lâu rồi cô không có cảm giác thú vị thế này. Bỗng nghe tiếng ai gọi từ phía sau, Lệ Linh quay lại. Quang Minh đã đến, hắn đi một mình. Hắn ngồi xuống đối diện cô rồi ra vẻ vừa như quan tâm, vừa như đá đểu.
“Sao cô đến sớm thế? Tối qua không ngủ được sao? Cô mong chờ đến thế hả?”
Nhìn bộ bộ dạng cười cợt trêu ngươi của hắn Lệ Linh cảm thấy thật ghê tởm.
“Tôi là người không có thói quen đến muộn. Còn anh sao cũng đến sớm thế? Chắc không phải mất ngủ chứ?”
Bị hỏi bất ngờ Quang Minh nhanh trí đáp.
“Ngủ rất ngon là đằng khác.”
Từ xa Lệ Linh nhìn thấy một chiếc xe hơi sang trọng, cô ngầm nhận ra lão Vĩnh Hà nhưng lão làm thế này thật quá phô trương. Chiếc xe vừa dừng lại, nhân viện liền chạy đến mở cửa, cúi chào lịch thiệp. Lão ta không đến một mình mà còn mang theo hai cô em chân dài xinh tươi, chắc hẳn lão là kiểu người không sống được nếu không có phụ nữ bên cạnh.
Quang Minh nháy mắt ra hiệu cho Lệ Linh đi cùng hắn đến chỗ lão Vĩnh Hà. Nhác thấy Lệ Linh lão ta như mèo thấy mỡ, nụ cười nham hiểm chễm chệ trên môi.
Lão vỗ nhẹ lên vai Quang Minh mấy cái rồi nhìn Lệ Linh cười lớn.
“Chú hôm nay thật không làm anh thất vọng. Nếu sau này được hợp tác dài dài cùng hai người thì còn gì bằng.”
Nụ cười nham nhở, ánh mắt ranh ma của hắn khiến Lệ Linh thật buồn nôn. Cô chỉ muốn rời khỏi đây ngay tức khắc nhưng đâm lao thì đành phải theo lao.
Nắng hôm nay không lớn, khí trời có chút dịu nhẹ nên rất thích hợp cho các hoạt động ngoài trời. Nhân viên lái xe điện đến đưa họ ra sân. Lão Vĩnh Hà muốn Lệ Linh ngồi bên cạnh hắn nên đưa tay đỡ cô lên xe. Lệ Linh khéo léo từ chối.
“Không sao, ông cứ để tôi tự nhiên.”
Bị từ chối hắn hơi ngượng ngùng nhưng với bản chất của cáo già mấy việc này thì có là gì. Hai cô gái đi cùng hắn tỏ ra khó chịu khi bị Lệ Linh chiếm mất chỗ. Họ bĩu môi mỉa mai nói Lệ Linh có phúc mà không biết hưởng. Lệ Linh vẫn bình thản không quan tâm đến thái độ của họ bởi cô xưa nay không thích đôi co với người không hiểu chuyện.
Lão Vĩnh Hà lúc nào cũng muốn kè kè bên Lệ Linh điều đó khiến Quang Minh tỏ ra khó chịu. Cuộc gặp gỡ ngày hôm nay chẳng qua chỉ là để Quang Minh thực hiện điều hắn đã hứa là đưa Lệ Linh đến gặp lão ta. Còn những việc quan trọng thì họ sẽ chưa bàn đến.
Lệ Linh cứ theo họ từ hết hố golf này đến hố khác mà vẫn không nghe ngóng được gì, trong lòng có chút sốt ruột. Thấy vậy, lão Vĩnh Hà liền hỏi.
“Sao thế cô không thích môn thể thao này sao? Cô qua đây để tôi chỉ cô chơi?”
Hiểu được ý đồ của hắn, Lệ Linh từ chối nhưng Quang Minh đã cản lại.
“Cô ấy chơi không giỏi nên nhất định phải nhờ những người có kinh nghiệm như ông chỉ dạy thêm.”
Cũng giống như lần trước, hắn cố tình đẩy mạnh cô về phía lão già kia. Lão ta thừa cơ hội chỉ cô tư thế đứng sao cho vững, cầm gậy thế nào cho chắc, tạo đà ra sao,... rồi luồng bàn tay hư hỏng qua vòng eo thon gọn của cô xoa nhẹ. Lão còn ghê tởm hơn khi cố tình nhòm ngó vòng một của cô và áp sát vào người cô.
Lệ Linh rất căm phẫn nhưng chẳng thể làm gì vì cô hầu như không đủ khả năng để phản kháng.
Bỗng một cánh tay vung lên đấm thẳng vào mặt lão khiến lão choáng váng, xoay vòng rồi ôm mặt đau đớn. Tấn Phong xông tới định đấm thêm mấy phát thì bị Quang Minh ngăn lại. Hắn giữ chặt tay Tấn Phong ở phía sau khiến Tấn Phong không di chuyển được.
Lão Vĩnh Hà sau khi nhận được đòn trời giáng thì rất tức giận. Hắn vừa nói vừa chỉ tay vào Quang Minh và quát to.
“Thằng nhãi con, mày có biết tao là ai không mà dám đánh? Tao nói cho mày biết, tất cả là do anh em tốt của mày làm ra đó. Nếu có ý kiến gì thì đi mà hỏi nó.”
Tấn Phong tức giận vung mạnh tay nhìn thẳng hướng Quang Minh chất vấn.
“Tại sao anh lại làm như thế? Tại sao anh lại nuốt lời? Anh là kẻ xảo trá từ nay tôi sẽ không tin anh nữa đâu.”
Tấn Phong kéo tay Lệ Linh rời đi, Quang Minh nhìn theo trong sự tức giận nhưng mọi chuyện đã vỡ lở hắn bây giờ đã không còn đường lui. Lão già Vĩnh Hà một lần nữa sẽ không để hắn yên.