Sói Già Và Cừu Non: Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 39: Tương kế tựu kế 1




Quang Minh nhoài người với lấy điện thoại trên bàn khi nghe tin nhắn đến, miệng lẩm bẩm chửi thầm “không biết ai mà làm phiền sáng sớm thế này”. Hắn bỗng giật mình mở to mắt và dán sát vào màn hình khi nhìn thấy tên người mà hắn nghĩ sẽ chẳng bao giờ chủ động liên lạc với hắn nữa.

Lệ Linh: “Hôm nay, tôi muốn gặp anh, tôi có việc cần nói. Anh có thể từ chối nhưng quyết định này sẽ khiến anh hối hận cả đời.”

Hắn im lặng, sửng sốt rồi lướt nhẹ ngón tay, một tin nhắn đã được gửi đi.

Hắn bước xuống khỏi giường vào nhà tắm. Tiếng nước chảy ào ạt từ trên xuống lạnh ngắt khiến hắn tỉnh ngủ hẳn. Thân hình khỏe khắn, rắn chắc phản chiếu trong ánh gương thật hoàn mỹ. Trên gương mặt lúc nào cũng lạnh lùng, thỉnh thoảng lại nhếch môi biểu hiện một ý nghĩ sâu xa. Từ trước đến nay chưa từng có ai đoán trước được suy nghĩ của hắn. Hắn như cơn gió thoảng qua rồi biến mất để lại trong lòng người khác sự vương vấn.

Sau một hồi thư giãn trong làn nước mát, hắn khoác chiếc khăn bước ra ngoài. Chiếc khăn không dài cũng không ngắn chỉ đủ để che đi những phần quan trọng ở thân dưới. Cơ bụng lộ ra săn chắc tuyệt đẹp.

Hắn ngồi trên ghế suy tư, nét mặt đăm chiêu khó hiểu, có chút do dự rồi bước vào trong chọn một bộ vest lịch lãm khoác lên người, rời đi.

Bước vào quán cafe quen thuộc nơi hai người đã từng nhiều lần hẹn hò khi còn mặn nồng, Quang Minh bỗng dừng chùn bước. Không gian quen thuộc, cảnh vật quen thuộc nhưng tình cảm, tâm tư đã đổi khác. Người hẹn hắn giờ đã không còn là cô gái ngây thơ, cô nhân tình nhỏ bé mà là một cô gái trưởng thành trải qua bao thương tổn sâu sắc. Hắn, chính hắn và những thù hận trong lòng hắn đã giết chết một tâm hồn thanh thuần.

Hắn đảo mắt nhìn quanh và nhận ra Lệ Linh đang ngồi ở chiếc bàn cũ ngày xưa bất giác hắn có chút xao động. Hắn nghĩ thầm, cô ấy có ý gì mà lại làm như thế, chẳng nhẽ lại muốn ôn lại kỷ niệm xưa?

Hắn chỉnh lại vạt áo rồi tự nhiên bước vào trong. Đôi mắt vẫn lạnh lùng như xưa nay đã từng dừng lại chỗ Lệ Linh quan sát một chút rồi ngồi xuống phía đối diện. Nhân viên phục vụ hỏi hắn có muốn gọi gì không, hắn xua tay ra hiệu từ chối.

Lệ Linh bình thản nhấp một ngụm trà tỏ vẻ không mấy để tâm đến hắn. Hắn sốt ruột hỏi.

“Hôm nay, cô hẹn tôi ra đây là có việc gì? Cô nói nhanh đi tôi đang rất bận?”

Lệ Linh nhìn hắn từ tốn đáp lại.

“Anh bây giờ thật không giống anh của ngày xưa. Anh trước đây…”

Không đợi Lệ Linh nói dứt lười hắn đã cắt ngang.

“Chuyện đó đã là quá khứ không còn ý nghĩa gì với tôi nữa rồi. Nếu cô không còn chuyện gì khác thì tôi đi trước đây.”

Hắn đứng dậy rời đi thì chợt nghe giọng Lệ Linh vang lên rất rõ.

“Anh đi gặp lão Vĩnh Hà đúng không? Những chuyện làm ăn giữa anh và ông ta tôi đã biết hết. Và còn cả những chuyện anh đã hứa hẹn với Tấn Phong nữa. Tôi còn biết thương vụ nếu không có sự đồng ý của tôi anh khó lòng thành công.”

Quang Minh chững lại, ngồi xuống ghế, thái độ lạnh lùng hỏi.

“Sao cô lại biết những chuyện này? Cô theo dõi tôi?”

Lệ Linh vẫn bình tĩnh trả lời.

“Cái bây giờ anh nên quan tâm không phải là chuyện này mà làm sao để lão Vĩnh Hà cho anh cơ hội.”

Hắn hạ giọng.

“Điều kiện của cô là gì?”

Lệ Linh nhìn thấy hắn hạ giọng trong lòng có chút đắc ý nhưng vẫn không thể hiện ra. Cô nhìn hắn quan sát sự khó chịu trên gương mặt và đôi mày cau lại trong rất điển trai.

“Tôi muốn anh thực hiện tất cả những gì đã hứa với Tấn Phong và giữ bí mật về cuộc gặp của chúng ta hôm nay.”

Hắn cười khổ, trong giọng nói có chút chua chát.

“Sao cô lại lo lắng cho hắn như vậy? Cô động lòng với hắn rồi sao? Tôi không nghĩ cô lại dễ dãi với đàn ông như thế khi mà cách đây không lâu cô vừa bị lừa một cú thật đau.”

Quang Minh vừa khơi dậy vết thương lòng của Lệ Linh khiến cô cảm thấy trái tim mình nhói đau. Hắn cố tình làm cô bị tổn thương lần nữa nhưng cô thừa hiểu được ý đồ của hắn nên bình thản đáp.

“Đàn ông trên đời không phải ai cũng xấu xa. Người hiện tại có thể chưa phải là người tốt nhất nhưng so với người trước đó đã tốt hơn rất nhiều. Ít nhất anh ấy cũng ở bên cạnh tôi lúc tôi cần, không toan tính và luôn chăm sóc tôi tử tế. Tôi không tin cả đời tôi chỉ gặp được loại cặn bã. Tôi không thể vì một gã tồi nào đó mà đánh mất niềm tin vào cuộc sống.”

Quang Minh thừa hiểu những lời kia là nhầm vào mình nên trong lòng rất bực bội. Đôi mắt hắn đỏ rực lên vì tức giận cứ tưởng đến để nghe những lời van xin ai dè lại bị đá đểu.

“Cô cứ thử đi rồi sẽ có một ngày cô hiểu ra những gì tôi nói chỉ vì muốn tốt cho cô thôi. Đừng để đến lúc ê chề rồi mới nhận ra đời thật nghiệt ngã.”

Lệ Linh chẳng buồn quan tâm hắn nghĩ gì bởi hôm nay là do cô chủ động hẹn hắn nên mục đích cô đã đạt được thì sao phải bận lòng vì những lời dư thừa kia.

Không gian cũ, người cũ nhưng mối quan hệ đã đổi khác.