Sói Già Và Cừu Non: Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 37: Gặp lại người cũ




Ngọc Trai sau khi vướng vào thị phi đã không muốn bon chen, đua tranh với người, với đời. Cô rời thành phố đến vùng ngoại ô mua một căn nhà nhỏ nhưng vẫn không từ bỏ ước mơ sáng tạo ra những tác phẩm hay. Trước đây, ngoài viết văn cô còn tham gia sự kiện, quảng cáo,... để tăng thu nhập và đáp ứng nhu cầu hư vinh cho bản thân thì nay cuộc sống đã trở nên bình dị nhưng vẫn rất thú vị.

Sau biến cố lớn, cô đã thay đổi suy nghĩ sống chậm lại để tận hưởng kỹ hơn niềm vui của cuộc sống.

Ngôi nhà Ngọc Trai đang ở được thiết kế kiểu nhà vườn xứ Huế. Căn nhà được xây dựng chủ yếu từ gỗ nên rất mát. Xung quanh có một khu vườn rộng trồng rất nhiều hoa và cây ăn quả, ngoài ra còn có cây cảnh. Ngọc Trai có thói quen sưu tầm các loài cây, hoa quý hiếm nên khắp nơi trong không gian sống của cô đều rợp bóng cây xanh và hương thơm dịu nhẹ của các loài hoa.

Đã hơn một tuần kể từ khi gặp nhau, Ngọc Trai vẫn chưa liên lạc lại. Thấy thế Lệ Linh sốt ruột tìm đến nơi ở của cô.

Nghe tiếng chuông cửa reo, Ngọc Trai đặt cốc nước đang uống dở trên tay xuống bàn rồi bước ra.

Nhìn thấy Lệ Linh trong bộ vest sang trọng, trang điểm kỹ càng và mang theo bên mình một người đàn ông cao lớn, vạm vỡ và lịch thiệp. Ngọc Trai chững lại vì không tin vào mắt mình. Người đàn ông kia sao lại có thể đi cùng Lệ Linh? Tại sao hai người lại trông vô cùng thân thiết như một đôi tình nhân?

Ngọc Trai né sang một bên để hai người bước vào trong. Không gian bên trong không rộng lắm nhưng được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp và rất tiện nghi.

Kể từ khi nhìn thấy Tấn Phong, thái độ của Ngọc Trai có gì khang khác. Cô không còn tự nhiên mà thay vào đó là sự bối rối và bỡ ngỡ.

Lệ Linh nôn nóng nên muốn vào thẳng vấn đề.

“Chuyện hôm trước em bàn với chị, chị đã suy nghĩ tới đâu rồi có thể nói cho em một chút được không?”

Ngọc Trai mời hai người uống nước rồi từ tốn nói.

“Thật ra chị cuộc sống quá đua tranh, bon chen thật không tốt. Kể từ khi chuyển về đây chị như đã là một con người khác. Đời bình yên có lẽ là tốt hơn cả em ạ.”

Lệ Linh vừa nghe đã ngầm hiểu ra ý của Ngọc Trai nhưng cô không hề có ý định bỏ cuộc mà tiếp tục thuyết phục.

“Em biết chị cần thời gian để bình tâm xem xét lại mọi chuyện nhưng lẽ nào chị có thể im lặng bỏ qua tất cả, bỏ qua những người đã khiến chị mất hết danh tiếng, sự nghiệp. Chị không thể để họ xem thường chị, công chúng hiểu lầm chị.”

Ngọc Trai nghe những lời này cũng thấy sao lòng chậc lưỡi.

“Đời thiếu gì chuyện bất công, chị đã quá mỏi mệt rồi.”

Lệ Linh khẩn thiết mong muốn Ngọc Trai quay trở lại bởi đây là cơ hội duy nhất để cô trở mình.

Nhưng trước thái độ dứt khoát của Ngọc Trai, Lệ Linh rất thất vọng. Tấn Phong ngồi bên cạnh không cầm được lòng mà lên tiếng.

“Có lẽ chị đang lo lắng nếu lần này xuất bản không thành công thì sẽ còn thảm hại hơn nữa. Nhưng tôi đảm bảo cho chị chắc chắn sẽ thành công còn nếu không thành công tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm.”

Ngọc Trai rất bất ngờ nên hỏi lại.

“Chú lấy gì để đảm bảo?”

Tấn Phong không ngần ngại trả lời.

“Tôi chính là cổ đông lớn đứng hai của nhà xuất bản tính đến thời điểm hiện tại. Tôi sẽ đem toàn bộ cổ phần của mình chuyển sang tên chi nếu dự án này thất bại vì thế chị không cần phải lo lắng nhiều.”

Ngọc Trai cười khổ.

“Chú làm thế thì tôi chẳng khác gì ăn cướp. Tiền là của chú, tôi sao có thể?”

Tấn Phong vẫn một lòng kiên quyết.

“Tôi làm thế là vì tôi tự nguyện không phải là vì chị.”

“Đương nhiên rồi, không phải là vì tôi mà vì mỹ nhân bên cạnh cậu.”

Ngọc Trai thầm nghĩ, mười năm trước cậu ta còn là một thiếu niên bốc đồng, bỏ nhà đi bụi nay đã trở thành một gã đàn ông ngông cuồng, phách lối để rồi xem liệu anh ta sẽ kiêu ngạo được đến bao giờ.

Mười năm trước vào một đêm mưa gió khi đang đi làm về trên con đường vắng vẻ bỗng dưng Ngọc Trai gặp một đám thanh niên. Cô vội vàng quay đầu bỏ chạy nhưng không ngờ bọn họ lại đuổi theo. Khi chạy đến ngõ cụt không còn đường cô khóc lóc van xin nhưng bọn chúng cứ tiến lại gần. Tên cầm đầu đã nói những lời khiến cô phải sợ hãi.

“Cô ta cũng ngon đấy chứ, anh em xông lên.”

Đúng lúc bọn chúng định làm hại cô thì một kẻ trong số đó đã ngăn cản giúp cô có cơ hội trốn thoát. Ngọc Trai không biết vì lý do gì hắn làm thế nhưng kể từ đó về sau cô đã có cái nhìn khác về cuộc sống.

Mười năm đã trôi qua, hôm nay cô gặp lại người đó, anh ta có thể đã quên chuyện cũ nhưng cô vẫn nhớ rất rõ. Anh ta vẫn vậy, ngông cuồng và thích làm điều khác biệt.