Sói Già Và Cừu Non: Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 29: Kim quý tìm cách ly gián




Vừa thức giấc, Lệ Linh đã nghe bên ngoài ồn ào dường như một đôi nam nữ đang cãi nhau. Kể từ khi bị bắt đến đây, Lệ Linh chưa từng thấy người phụ nữ nào lui tới nên trong lòng rất muốn biết rốt cuộc là ai mà lại ở đây.

Cô lóng tai nghe kỹ âm thanh lanh lảnh nam nữ xen kẽ rất quen thuộc. Lệ Linh cố gắng lọc lại bộ nhớ rồi cuối cùng cũng ngộ ra: Kim Quý.

Kim Quý đang chất vấn Quang Minh lý do vì sao lại không nghe máy khi cô gọi đến.

“Tại sao anh lại không nghe máy của em? Có phải anh đang có gì giấu giếm em? Em cảm thấy anh thời gian gần đây rất lạ?”

Quang Minh tiếp tục bước đi mà không thèm nhìn Kim Quý hay chú tâm vào những gì cô ta vừa nói. Thấy thế Kim Quý liền bước nhanh về phía trước và chặn hắn lại. Thái độ rất không hài lòng.

“Anh không nghe thấy hay là cố tình làm lơ em?”

Bị chắn phía trước hắn không còn cách nào đành dừng lại trả lời.

“Em đang làm cái gì thế? Anh đã dặn nếu không có việc gấp thì đừng đến đây rồi mà.”

Kim Quý vẫn chưa hài lòng, cô ta lại càng khó chịu hơn khi thấy Quang Minh đột nhiên thay đổi thái độ đối với mình.

“Anh nhiều ngày không về nhà, làm gì cũng không nói cho em biết, gọi điện không bắt máy, nhắn tin không trả lời thì thử hỏi em có thể không gấp sao?”

Quang Minh mất kiên nhẫn liền hét lớn.

“Sao cô lại quan tâm nhiều như thế đến việc của tôi. Chẳng phải tôi đã giúp cô trả thù rồi sao, chúng ta coi như đã xong từ nay cô đừng làm phiền tôi nữa. Những gì cần làm tôi đã làm hết rồi, cô đã trở thành tổng biên tập như cô muốn mối quan hệ này giờ chỉ còn trên danh nghĩa muốn giữ hay không tùy cô.”

Kim Quý sững sờ không còn tin vào tai mình, bờ môi đỏ khẽ phai màu khi nhận ra từ lâu mối quan hệ này chỉ là một vụ giao dịch không hơn không kém. Cô ta luôn cho rằng mình nắm giữ được trái tim của gã đàn ông kia nhưng hóa ra cuộc chơi này anh ta mới là người làm chủ.

Bước thẫn thờ trên hành lang dài và hẹp, một vài hạt bụi vướng vào khoé mắt khiến cô ta rơi lệ. Chưa bao giờ cô ta cảm thấy trong lòng ấm ức như thế này kể cả khi ganh tỵ với người bạn một thời thân thiết. Nhưng hôm nay, Quang Minh khiến cô ta cảm thấy bản thân thật thảm bại khi trở thành quân cờ trong tay hắn.

Căn phòng phía trước mở cửa, một người đàn ông bước vào, Kim Quý nhận ra đó là Tấn Phong, cô ta vội bước lại gần. Qua khe cửa, cô gái ngồi trên giường không ai khác chính là Lệ Linh.

Kim Quý tự nhủ, sao Lệ Linh lại ở đây, cô ta ở đây làm gì cơ chứ? Tấn Phong sao lại có vẻ quan tâm đến Lệ Linh như thế?

Tấn Phong mang đến cho Lệ Linh bát cháo, anh ta đặt trên bàn rồi nhìn cô với đôi mắt cảm thương.

“Cô ăn đi để nguội không ngon. Tôi đã phải đi rất xa mới mua được cho cô.”

Lệ Linh nhìn Tấn Phong với ánh mắt hiếu kỳ, cô không biết tại sao anh ta lại quan tâm đến cô phải chăng đang có âm mưu.

“Việc gì anh phải làm thế? Nếu anh quan tâm đến tôi thì sao không thả tôi ra?”

Tấn Phong từ trước tới giờ chưa từng gặp cô gái nào đang ở trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng mà lại bình tĩnh thế này. Anh ta chậc lưỡi.

“Giam cô không phải là ý của tôi. Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô dù hoàn cảnh thế nào thì cũng nên chăm sóc tốt cho bản thân.”

Tấn Phong tiến lại gần gỡ vài cọng tóc rối đang che đi một phần gương mặt cô. Anh ta không giống người xấu nhưng cũng không hẳn là tốt.

Tấn Phong không có ngoại hình xuất sắc như Quang Minh nhưng cũng thuộc dạng khó kiếm hiếm tìm. Khí chất đàn ông có chút cao ngạo, có chút bản lĩnh và có chút khó đoán. Ánh mắt anh ta khi nhìn Lệ Linh vừa như quan tâm vừa như mặc kệ. Đúng là ở trên đời chỉ có những người hợp cạ mới có thể kết bạn lâu dài.

Lệ Linh càng lúc càng thấy khó hiểu tại sao cùng một phe mà mỗi người lại có một thái độ khác hẳn nhau, cô không thôi tự đặt ra cho mình trăm câu hỏi trong đầu. Bác cháo nóng hỏi trên bàn là thành ý hay là một ý đồ đen tối nào đó?

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì cuộc trò chuyện của hai người đã được Kim Quý ghi lại sau đó cô ta hí hửng đến gặp Quang Minh.

Quang Minh đã một mình đến công ty mà không mang theo Kim Quý, lúc đầu anh ta bảo sợ báo chí nhìn thấy sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng nhưng thật ra là muốn cắt đuôi.

Kim Quý bước vào văn phòng với vẻ mặt huênh hoang vì cho rằng mình đã lập công lớn. Cô ta đặt điện thoại trước mặt Quang Minh rồi tự mở đoạn video lên mà không cần hỏi ý hắn.

Quang Minh không biết cô ta hôm nay làm sao mà lại tùy tiện như thế định bảo cô ta thôi làm trò thì giọng nói trong video cất lên.

“Tôi biết cô và Quang Minh đã từng có một khoảng thời gian bên nhau nhưng tôi không bận tâm vì điều đó. Hơn nữa anh ta cũng đã hứa tặng cô cho tôi cho nên việc chúng ta có đến với nhau hay không cũng không đến lượt anh ta can thiệp. Cái gì anh ta có thể cho cô thì tôi cũng có thể. Tôi không phải là đàn ông tốt nhưng cũng không phải là sự lựa chọn tồi tệ vì ít nhất tôi có thể đảm bảo sẽ bảo vệ được người phụ nữ của mình… mãi mãi.”

Quang Minh cầm điện thoại lên rồi ném mạnh xuống sàn khiến nó vỡ tan. Kim Quý không hề hoảng sợ mà chỉ thấy trong lòng vô cùng sảng khoái. Cô ta vui vì mình vừa đánh úp kẻ đã khiến mình ấm ức và cũng vui vì có thể níu kéo được mối quan hệ này thêm một thời gian nữa.

Bỗng Quang Minh quay lại nhìn thẳng vào Kim Quý mà đanh thép tuyên bố.

“Đoạn video này cô từ đâu mà có? Tôi không biết cô tạo ra nó với mục đích gì nhưng nếu cô cứ tiếp tục thế này thì tôi sẽ không khách sáo. Cút!”

Kim Quý sợ hãi, mặt tái nhợt như không còn chút máu vội vàng nhặt điện thoại lên rời đi.

Quang Minh không kìm nén được tức giận liền đập phá đồ đạt. Chiếc laptop trên bàn bị hắn ném xuống đất không thương tiếc. Hắn không thể tin được người bạn từng vào sinh ra tử cùng hắn đã ở sau lưng đâm hắn một nhát thật đau. Nhưng nghĩ kỹ lại thì người đã bắt đầu mọi chuyện chính là hắn nếu hắn không lỡ mồm nói tặng người ta thì đâu xảy ra chuyện khó xử thế này.

Hắn không cần Lệ Linh nữa nhưng khi có gã đàn ông khác thích cô thì lòng hắn lại không kìm chế được. Hắn bây giờ đang ở trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan.