Sói Già Và Cừu Non: Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 22: Cô nhi viện




Hơn hai mươi năm về trước cũng trong một đêm mưa gió, trước cửa cô nhi viện vang lên tiếng khóc một đứa trẻ bị bỏ rơi. Viện trưởng An khi ấy đang ngồi trong phòng làm việc, bà đang cố gắng sắp xếp lại sổ sách ghi chép thu chi của cả tháng. Mấy tháng gần đây, cô nhi viện không nhận được bất kỳ sự hỗ trợ của mạnh thường quân nào, nguồn quỹ đang dần cạn kiệt. Đã nhiều đêm bà suy nghĩ không biết phải làm thế nào để duy trì hoạt động của cô nhi viện trong thời gian sắp tới khi mà nguồn thu nhập duy nhất còn lại là chút vốn liếng riêng tư mà bà đã dành dụm nhiều năm.

Tiếng khóc mỗi lúc càng vang to, bà không kìm được mở cửa ra xem. Xung quanh chẳng có ai, chỉ có một đứa bé gái được gói trong chiếc khăn của bệnh viện dường như vừa mới chào đời. Trên làn da non nớt bắt đầu có những vết tím dường như trời lạnh quá khiến đứa trẻ bị nhiễm lạnh và ngày càng trở nên yếu ớt.

Bà An bế đứa bé vào trong chăm sóc, ủ ấm cho nó bằng vòng tay và sự ấm áp của trái tim người mẹ. Bà chăm chú quan sát đứa trẻ ngủ say bỗng khóe mắt cay xòe vì những giọt lệ không kìm được cứ thế trào ra.

Gương mặt trái xoan, bờ mi dài cong vút, khóe môi nhỏ xinh mềm mại dù đang ngủ nhưng vẫn khiến người ta say mê. Thoạt nhìn bà An đã cảm nhận được đứa trẻ đối với mình rất gần gũi, thân quen và quyến luyến vô cùng. Cả buổi tối bà túc trực bên cạnh và say sưa nghĩ về nó như một phần không thể thiếu trong cuộc đời mình.

Bà An được sinh ra trong một gia đình khá giả nhưng số phận an bài bà phải chịu số kiếp đơn côi khi đến nay vẫn không có chồng con. Lúc còn trẻ bà cũng là một cô gái xinh đẹp, giỏi giang bao người theo đuổi nhưng tuyệt nhiên không ai trong số họ khiến bà xiêu lòng.

Điều đáng nói hơn nữa bà luôn day dứt trong lòng về người em gái bị thất lạc khi còn nhỏ mà phần lỗi hoàn toàn thuộc về bà. Cũng chính vì lẽ đó mà mối quan hệ của bà và gia đình đã trở nên xa cách. Mười tám tuổi bà rời khỏi nhà lên thành phố học tập và lập nghiệp, cũng kể từ đó bà không còn liên lạc với gia đình vì bà biết những lỗi lầm mình mắc phải đã để lại cho họ vết thương lòng khó phai. Họ không phải tuyệt tình với bà mà tự bản thân bà cảm thấy mình không đủ tư cách để trở về.

Sống nơi đất khách quê người với một trái tim cô đơn và thương tổn, mỗi lần nhìn thấy một em bé bán vé số giữa trưa nắng hay một đứa trẻ bị đối xử tệ vì không có gia đình bà lại rủ lòng thương cảm. Bà nghĩ đến đứa em thất lạc của mình không biết giờ này đã ở đâu, sống có tốt không? Những thứ tình cảm ấy lớn lên mỗi ngày thôi thúc bà phải làm gì đó an ủi, giúp ích cho những số phận bất hạnh.

Kể từ khi đủ khả năng để nuôi sống bản thân bà đã bắt đầu lên kế hoạch tích cóp mở một cô nhi viện giúp đỡ những đứa trẻ mồ côi, cơ nhỡ. Mỗi lần cô nhi viện có thêm một thành viên mới bà vừa buồn lại vừa vui. Buồn vì một mảnh đời nữa bất hạnh nhưng lại vui vì từ nay bà có thể dùng tình thương và sự bảo vệ, che chở để em được sống an yên giữa cuộc đời lắm nỗi lo toan.

Nhìn cô gái nằm trên giường vì quá lạnh mà co ro, nắm chặt chiếc chăn bông trong tay bà An rất thương cảm. Bà kéo chăn cao lên che cho cô đỡ lạnh rồi sửa lại cánh tay đang vươn ra thành giường cho ngay ngắn.

Buổi sáng khi thức dậy, Lệ Linh không khỏi ngạc nhiên khi phát hiện mình đang ở mà cô chưa từng đặt chân đến. Lệ Linh nghe bên ngoài ồn ào tiếng vui đùa của trẻ con, cô kéo nhẹ rèm cửa bên ngoài sân một nhóm con nít đang vui đùa vui vẻ. Đã lâu rồi Lệ Linh không được cảm nhận sự hạnh phúc, viên mãn mà cô đã từng có.

Lệ Linh mở cửa bước ra ngoài, bỗng một quả bóng vô tình từ đâu bay tới va vào chân cô. Cô nhặt lên, một em bé tầm năm tuổi chạy đến, gương mặt thơ ngây, hồn nhiên cũng giọng nói thỏ thẻ đáng yêu vô cùng.

“Chị tỉnh rồi à? Chị có mệt lắm không?”

Lệ Linh vô cùng ngạc nhiên, cô thắc mắc không biết tại sao em ấy lại biết cô.

Lệ Linh khuỵu chân chăm chú nhìn chú bé một cách thích thú rồi dịu dàng hỏi.

“Sao em lại biết chị?”

Giọng nói hồn nhiên lại một lần nữa khiến Lệ Linh thích thú.

“Chị cũng ở thành phố sao? Nhìn chị ăn mặc sang trọng rất giống với chị lớn của bọn em nhưng chị lâu lắm rồi không trở về đây.”

Lệ Linh ngạc nhiên khi mình được miêu tả rất giống ai đó, cô tò mò hỏi thêm.

“Chị của em làm công việc gì?”

Chú bé không nói gì mà chỉ lắc đầu lia lịa.

Lệ Linh không biết người được cậu nhóc kia nhắc đến là ai nhưng cô cảm thấy cô ấy rất hạnh phúc khi được mọi người ở đây yêu mến. Cô cũng muốn một cuộc sống yên bình, giản dị và được nhiều người quý mến như thế.

Lệ Linh vươn vai vặn người qua lại, cô nhắm mắt hít một hơi thật sâu không khí trong lành rồi thở ra nhẹ nhàng. Cô cứ như thế lặp đi lặp lại vài lần đến khi no nê những luồng khí mát lạnh.

Mặt trời mỗi lúc càng lên cao, ánh nắng xuyên qua những đám mây mỏng chiếu lên vạn vật. Lệ Linh ngồi trên chõng tre đặt gần bên cây me lâu năm ngẫm nghĩ về những ngày tháng sau này mình sẽ đi về đâu?

Bà An bước đến bên cạnh lúc nào cô không hề hay biết mãi cho đến khi giọng nói của bà làm gián đoạn suy nghĩ của cô.

“Cháu đang nghĩ gì thế?”

Lệ Linh nhìn sang bên cạnh, ánh mắt của cô đang ẩn chứa rất nhiều khúc mắc trong lòng, cô muốn biết mình tại sao lại ở đây, đây là đâu và người phụ nữ này là ai?

Không đợi Lệ Linh cất lời bà An đã cho cô câu trả lời.

“Bác là viện trưởng của cô nhi viện này, cháu cứ gọi bác là bác An. Tối qua bác từ thành phố trở về vô tình nhìn thấy cháu ngất xỉu trên đường nên đã đưa cháu về đây. Lúc sáng, bác đến phòng thăm cháu nhưng lại không thấy, bác hỏi thăm thì biết cháu đang ở đây.”

Lệ Linh đã hiểu ra mọi chuyện liền cảm ơn nhưng bà An xua tay tỏ ý không cần. Bà vui vẻ trò chuyện và hỏi thăm mọi điều về cô.

Khi bà An hỏi cô quê quán ở đâu, tại sao lại lên thành phố, sao đêm khuya lại ngất xỉu giữa đường Lệ Linh đã không kìm được mà rơi lệ. Cô không biết phải nói gì về hoàn cảnh hiện tại.

Bà An nhận ra mình đang chạm vào nỗi đau của Lệ Linh nên vội xin lỗi và động viên cô. Một lát sau bà An chậm rãi nói.

“Nếu cháu chưa có nơi nào để đi thì hãy ở lại đây một thời gian cho đến khi tìm được nơi thích hợp. Ở đây chỉ có bác và bọn trẻ không ai làm phiền cháu cả. Cứ ở lại đây bao lâu cũng được.”

Nụ cười hiền từ trên gương mặt người phụ nữ lớn tuổi khiến Lệ Linh nghĩ đến mẹ. Cách đây không lâu cô cũng có gia đình, có mẹ, có tổ ấm để đi về nhưng giờ mọi thứ đều mất hết, cô tự hỏi tại sao ngày vui lại chóng còn ngày buồn thì kéo dài đến vô tận.

Cô nhi viện này tuy không lớn và tiện nghi như nơi trước đây cô từng sống nhưng giữa lúc bơ vơ nhất, bi đát nhất có một chốn để trú chân thì chẳng còn điều gì hạnh phúc hơn nữa.