Điện thoại reo thành từng hồi liên tục, Lệ Linh mệt mỏi nhoài người, cô cố hết sức nhấc máy, giọng nói yếu ớt.
“Chị Hoa mới sáng mà có chuyện gì thế ạ?”
Giọng nói hoảng hốt bên kia dội vào tai khiến Lệ Linh giật mình bật dậy, cô vừa nói vừa bước nhanh xuống giường:
“Sao lại có chuyện đó? Sao họ có thể quá đáng như thế? Được, em sẽ đến ngay, chị nói họ cho em chút thời gian.”
Dưới nhà bà năm đã nấu sẵn bữa sáng, bà Trúc vừa thấy Lệ Linh liền gọi nhưng không kịp cô đã lái xe đi rồi.
Vừa đến công ty, chị Hoa nói cho cô biết về tình hình các khách hàng đã ký hợp đồng với Thế Giới Trẻ đang tụ tập và đòi bồi thường thiệt hại do tác phẩm của nhà văn Ngọc Trai đang bị tẩy chay. Sự cố của nhà xuất bản đã khiến họ tổn thất rất nhiều.
Ông Quân là chủ một cửa hàng sách uy tín với nhiều chi nhánh nhỏ rải đều khắp các tỉnh, thành phố trên cả nước đồng thời cũng là đối tác lâu năm của Thế Giới Trẻ bày tỏ quan ngại về tình hình hiện tại của nhà xuất bản.
“Thưa các vị, trong thời gian gần đây sự cố của nhà xuất bản Thế Giới Trẻ xảy ra chúng tôi cũng bị ảnh hưởng không nhỏ. Gần chín mươi phần trăm đơn đặt trước đã bị hủy, uy tín đối với khách hàng của chúng tôi bị giảm sút. Chi phí để quảng bá tác phẩm mà chúng tôi bỏ ra coi như mất trắng. Vì vậy, tôi mong trong cuộc họp này, bên phía nhà xuất bản phải đưa ra một giải pháp hợp lý để giảm thiểu thiệt hại hoặc bồi thường tổn thất cho chúng tôi.”
Mọi người xôn xao, rất nhiều đối tác đồng tình với ý kiến của ông Quân, họ tiếp tục đòi nhà xuất bản phải bồi thường do vi phạm điều kiện trong hợp đồng.
Bà Liên cũng là một đối tác quen thuộc của Thế Giới Trẻ bày tỏ sự bức xúc.
“Sự thật sự việc lần này vượt quá sức tưởng tượng của tôi, hiện nay không chỉ tác phẩm “Tuyết rơi giữa tháng bảy” đang bị tẩy chay mà các cuốn sách khác chúng tôi vẫn không bán được. Nhiều độc giả còn vào trang web quảng bá chính bình luận những điều không hay vì cho rằng chúng tôi đang bán sách không rõ nguồn gốc, bán những tác phẩm kém chất lượng.”
Không khí mỗi ngày một căng thẳng nhiều đối tác thẳng thắn bày tỏ quan điểm về mối hợp tác của hai bên đặc biệt có những người đòi hủy bỏ hợp đồng chấm dứt hợp tác.
Lệ Linh đứng lên giải thích, cô không mong họ ngừng chỉ trích chỉ mong có ai đó hiểu và thông cảm cho nỗi khổ của mình hiện tại.
“Các vị, các vị hãy nghe tôi nói đôi lời.”
Cả hội trường im lặng, họ rất muốn nghe cô gái trẻ, non nớt này liệu sẽ làm gì để đáp ứng yêu cầu của họ hay cô chỉ nói những được những lời vô nghĩa.
Khi không gian đã trở nên im lặng, Lệ Linh bắt đầu nói tiếp.
“Tôi hiểu tất cả mọi người ở đây đều là làm kinh doanh, chính bản thân tôi cũng vậy, kinh doanh mà không có lợi nhuận thì sao có thể tồn tại được. Nhưng nếu chỉ vì lợi nhuận và lợi ích của riêng mình thì sao có thể kinh doanh lâu dài. Chúng ta phải hướng tới một mối quan hệ tương sinh, hợp tác cùng phát triển thì mới có thể xây dựng một cộng đồng các doanh nghiệp phát triển bền vững. Tôi biết sự việc của chúng tôi đã làm ảnh hưởng đến mọi người nhưng trắng đen vẫn chưa phân biệt rõ. Tôi mong mọi người hãy cho chúng tôi chút thời gian để giải quyết ổn thỏa, đến lúc đó nếu vẫn không được chúng tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm đã được ghi trong hợp đồng thỏa thuận của hai bên.”
Một người đàn ông trẻ tuổi, thân hình lùn, mập, khuôn miệng hơi nhô ra để lộ hai chiếc răng trước trắng hớn liền nói.
“Cô nói như vậy không khác nào muốn chúng tôi chết chung với các người. Chuyện đáng xấu hổ như đạo văn các người còn dám làm sao dám chắc được sẽ không quỵt tiền của chúng tôi?”
A dua theo đám đông những người khác lên tiếng phản đối rầm rộ, mọi điều Lệ Linh vừa nói đối với họ chỉ là nước đổ lá khoai. Lúc bình yên kiếm được tiền thì không sao, giờ xảy ra chuyện mạnh ai nấy mạnh, họ không ngần ngại dồn ép người khác vào bước đường cùng chỉ vì lợi ích của bản thân là trên hết.
Người phụ nữ mặc chiếc đầm ôm sát người màu đỏ rực rất chói mắt, cầm trên tay chiếc ví của một thương hiệu cao cấp nghênh mặt rất bất mãn to giọng.
“Bố cô thật không có phúc khi sinh một cô con gái vô dụng như cô. Theo như tôi được biết chuyện lần này cũng do cô mà ra còn gã đàn ông sắp trở thành chồng cô đâu sao anh ta không giúp cô giải quyết chuyện này có phải đã theo người khác rồi không. Mà cũng đúng với một người phụ nữ bất tài như cô chồng cũng không giữ được thì sao có thể điều hành một công ty lớn?”
Những lời cay nghiệt ấy đang bóp thắt trái tim vừa bị tổn thương sâu sắc của Lệ Linh. Nó kêu gào đau khổ nhưng người ta vô tâm tiếp tục xát muối khiến nó quằn quại chẳng thể nào yên.
Sau nửa ngày ồn ào, văn phòng cuối cùng cũng trở về yên tĩnh. Lệ Linh chỉ muốn úp mặt vào bờ vai đó khóc một trận cho thỏa thích nhưng cô đã kịp nhận thức rằng tất cả mọi thứ đã không còn. Bố đã đi xa, chồng sắp cưới đã ở bên người khác, bạn thân phản bội còn công ty đang bên bờ vực phá sản. Đúng là “họa vô đơn chí”, cô bây giờ chẳng còn gì cả, mẹ là người thân duy nhất thật khó tưởng tượng một ngày đến mẹ cũng không còn bên cạnh sẽ thế nào.
Trống trải trong lòng, hỗn loạn trong suy nghĩ rồi sợ hãi hiện thực, Lệ Linh bước đến gần cửa kính. Nhìn dòng người đang di chuyển, cô tự hỏi bản thân có ai trong số họ đang phải trải qua hoàn cảnh của cô hiện tại? Không một ai trả lời câu hỏi ấy bởi họ không biết và cũng không quan tâm.
Cô ước được sống một cách vô lo vô nghĩ, tung tăng đi lại và được làm mọi điều mình muốn. Ngày tháng trôi qua vô tình và những ngày như thế này lại càng vô tình hơn nữa.
Lệ Linh rất sợ những cuộc gọi đến vì hầu hết là những cuộc gọi phàn nàn hay thúc giục bồi thường hoặc tòa án thông báo về sự cố của tác phẩm của Ngọc Trai. Vụ án vẫn chưa thể kết thúc nhưng ngày càng trở nên bất lợi với cô. Chưa bao giờ cô cảm thấy nặng nề và ngột ngạt như thế này. Tuyệt vọng và bất lực mọi sinh lực trong cơ thể cô đã trở nên tàng hình.