Sói Già Và Cừu Non: Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 14: Sự cố lộ bản thảo




Ngắm nhìn mình trong chiếc gương rộng lớn, Lệ Linh không kìm chế được mà ngạc nhiên khi không nhận ra chính mình. Cô xoay người để ngắm nhìn kỹ hơn. Cô nhân viên bên cạnh cũng bất ngờ mà thốt lên rằng.

“Cô là cô dâu đẹp nhất mà tôi từng nhìn thấy.”

Chiếc váy cưới màu trắng tinh khôi cúp ngực này là món quà của cô bạn thân Kim Quý. Dù Kim Quý đang ở một đất nước xa xôi cách đây nửa vòng trái đất nhưng khi nghe tin Lệ Linh sắp lên xe hoa cô đã không quản công sức mà sắp xếp tặng cô một chiếc váy cưới. Lệ Linh cũng rất mong cô bạn có thể sắp xếp thời gian và công việc để về dự lễ cưới của mình.

Chiếc váy vừa in với thân hình của Lệ Linh, vì kiểu dáng cúp ngực nên giúp cô khoe trọn bờ vai tròn cùng xương quai xanh tuyệt đẹp. Phần thân dưới xòe rộng bồng bềnh khiến Lệ Linh hệt như cô công chúa bước ra từ cổ tích. Trên ngực còn được thêu những cánh lan rừng làm điểm nhấn trong vừa đơn giản lại vừa thanh thoát. Lệ Linh nhìn mãi không thấy chán, tâm trạng cô lúc này đang rất vui và háo hức mong chờ đến ngày đại lễ.

Từ phía sau tiếng cô nhân viên bán hàng vang lên.

“Hôm nay chú rể không đến thử lễ phục luôn sao ạ?”

Bất giác tâm trạng cô chùng xuống, Lệ Linh di chuyển lại chiếc ghế ngồi xuống, cố gượng cười nói khẽ.

“Anh ấy bận việc đột xuất nên lát nữa sẽ đến.”

Cô nhân viên tươi cười đáp lại.

“Vậy cô dâu ngồi chờ một lát tôi có việc sẽ quay lại sau.”

Khi nhân viên vừa đi, Lệ Linh trong lòng cảm thấy bất an. Quang Minh đã hẹn cô lúc ba giờ mà đã hơn bốn giờ vẫn chưa thấy đâu. Cô cầm tạp chí Đẹp fashion show số mới nhất trên tay mà lòng chẳng còn tâm trạng để xem. Cô lấy điện thoại ra gọi nhưng không có ai bắt máy. Cô gọi thêm lần nữa nhưng kết quả vẫn không khác lần đầu.

Chiếc váy màu xanh biển của bộ sưu tập váy cưới mới nhất năm nay thật đẹp, Lệ Linh dự định khi nào Quang Minh tới cô sẽ thử thêm bộ này.

Một giờ đồng hồ nữa lại trôi qua, chợt điện thoại reo cô giật mình vội vàng bắt máy. Đầu bên kia vang lên giọng của một người phụ nữ chững chạc, chín chắn nhưng hơi ấp úng.

“Lệ Lin…h! Em đang ở đâu thế? Bây giờ em có thể đến nhà xuất bản ngay được không? Chúng ta có việc cần họp khẩn để giải quyết.”

Lệ Linh chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô ngạc nhiên hỏi lại.

“Chuyện là sao vậy ạ?”

Chị Hoa nói rõ hơn về vấn đề cho cô hiểu.

“Có một nhà xuất bản kiện tác phẩm “Tuyết rơi giữa tháng bảy” của nhà văn Ngọc Trai đạo ý tưởng của họ. Tòa án đã gửi thông báo đình chỉ việc xuất bản chờ điều tra làm rõ. Giờ mọi chuyện đang rối hết cả lên.”

Lệ Linh tắt máy, thay vội chiếc váy rồi chạy ngay đến nhà xuất bản. Đường phố lúc tan tầm xe cộ tấp nập, di chuyển hết sức khó khăn. Phía trước lại tắt đường, tiếng còi xe, tiếng động cơ, tiếng rao hàng, tiếng la hét,... hỗn tạp giống như tâm trí hoang mang và hỗn loạn của cô lúc này.

Lệ Linh nhấn còi liên tục để hối thúc xe phía trước. Một ông chú khó tính thò đầu ra cửa kính quay lại nói như hét vào mặt cô.

“Bị điên hả? Nhấn còi chi mà lắm thế, không thấy đang tắt đường à?”

Hơn sáu giờ cô mới tới được nhà xuất bản. Trong phòng họp, ông Chính Kỳ đang ngồi ở chiếc ghế chủ trì đăm chiêu nhìn ra cửa. Lệ Linh vừa vào liền chạy đến chỗ bố.

“Sao có thể xảy ra chuyện này được ạ?”

Ngọc Trai đã đợi Lệ Linh từ lâu vừa thấy cô đã không kìm chế được mà to tiếng:

“Chuyện này phải hỏi cô mới phải? Tôi đã phải tốn bao nhiêu thời gian và công sức mới hoàn thành bản thảo một cách hoàn chỉnh nhất vậy mà tại sự tắc trách của cô nên giờ công sức của tôi đã đổ sông đổ bể. Lẽ ra tôi nên kiên trì phản đối khi nhà xuất bản đã đề xuất cô phụ trách dự án này, tôi thực sự hối hận.”

Chị Hoa tức giận lên tiếng phân giải.

“Mọi chuyện còn chưa rõ ràng cô không nên đổ lỗi cho người của chúng tôi. Cho đến bây giờ tòa án vẫn chưa phân xử ai đạo ý tưởng của ai, chúng ta vẫn có thể nộp hồ sơ và thu thập chứng cứ để kiện ngược lại. Vì vậy cô hãy bình tĩnh, chúng tôi sẽ chịu mọi trách nhiệm nếu có lỗi, chúng tôi sẽ không để cho cô phải chịu thiệt thòi.”

Ngọc Trai đanh giọng, cô là một nhà văn đã từng bôn ba ngược xuôi mới có ngày hôm nay nên những lời nói, lập luận luôn rõ ràng và sắc bén.

“Thứ nhất, trong quá trình làm việc, nội dung chi tiết chỉ có tôi và cô ấy biết. Nội dung bị đạo lại có nhiều yếu tố trùng hợp như thế lẽ nào là vô tình? Nếu không phải là có người từ bên trong tiết lộ không lẽ là nó tự có cánh mà bay. Thứ hai, tin tức “Ngọc Trai đạo văn” đã lan truyền khắp mọi nơi, tôi đang phải hứng chịu một cơn bão tẩy chay mạnh mẽ từ trước đến nay chưa từng có, chị nghĩ xem như thế tôi có thể không thiệt thòi sao? Trước đây, chúng ta đã từng hợp tác con người tôi như thế nào lẽ nào chị không hiểu sao?”

Chị Hoa hiểu rất rõ những gì Ngọc Trai vừa nói và đang nghĩ trong lòng, cô ấy không hẳn là vô lý. Trên đời này chuyện cô ấy ghét nhất là đánh cắp công sức của người khác. Ngọc Trai quan niệm, việc mình không muốn nó xảy ra với mình thì đừng mang nó đến cho người khác. Là một người luôn yêu nghề, tâm huyết với nghề, Ngọc Trai dù tính cách lập dị nhưng vẫn luôn giữ lấy sự tự tôn của mình nên chuyện đạo văn là hoàn toàn không thể.

Ông Chính Kỳ không thể tiếp tục im lặng được nữa khi sự việc mỗi lúc lại căng thẳng. Đôi mắt của người đàn ông sành đời nhìn về phía Ngọc Trai rồi nói.

“Chuyện ngày hôm nay vẫn còn chưa ngã ngũ, đường dài mới biết ngựa hay, tôi nhất định sẽ điều tra rõ để trả lại sự trong sạch cho cô và cho chúng ta. Vụ kiện này đâu chỉ có mỗi cô thiệt hại chúng tôi cũng tổn hại không ít. Trong đời tôi đã từng trải qua không ít khó khăn nhưng chưa từng gục ngã trước bất kỳ một đối thủ nào.”

Ngọc Trai vẫn hoài nghi nên hỏi thêm lần nữa.

“Ông lấy gì để đảm bảo cho những gì ông vừa nói?”

Ông Chính Kỳ nhìn về phía Lệ Linh trong đôi mắt của người cha lộ rõ sự dịu dàng và yêu thương vô bờ bến, tình phụ tử thiêng liêng cao quý không gì có thể thay thế.

“Lệ Linh là con gái tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để ai làm tổn thương con mình. Những kẻ đã gây ra chuyện này nhất định sẽ phải trả giá đắt.”

Ngọc Trai đã hiểu ra mọi chuyện, cô nhếch môi cười khổ nhìn về phía chị Hoa.

“Vậy là cô ấy được tham gia vào dự án này vì là con của ông chủ chứ không phải vì tài năng vượt bật như chị đã nói. Trong cuộc đời thứ tôi ghét nhất chính là mấy người ỷ mình là con ông cháu cha muốn làm gì cũng được, coi thường công sức của người khác.”

Ông Chính Kỳ tức giận hét lớn như muốn cả thế giới cùng nghe thấy.

“Cô im đi! Chuyện này tôi sẽ giải quyết thỏa đáng, đừng tùy tiện phán xét khi mọi chuyện còn chưa rõ trắng đen.”

Ngọc Trai ném cho cha con Lệ Linh cái nhìn oán hận, tức tưởi.

“Ông nói được thì nhất định phải làm được đừng để thiên hạ chê cười.”

Sau khi Ngọc Trai rời đi căn phòng trở lại yên ắng đến đáng sợ. Ông Chính Kỳ ra hiệu cho cấp dưới ra ngoài, bây giờ không gian này chỉ còn lại mỗi ông và con gái. Ông Chính Kỳ nhìn con cảm thương lên tiếng.

“Quang Minh đâu sao con lại đến một mình?”

Lệ Linh ấp úng.

“Anh ấy…”

Nhận ra có chuyện bất thường, ông không hỏi nữa mà nhẹ nhàng khuyên Lệ Linh nên về sớm nghỉ ngơi hôm nay cô đã vất vả nhiều rồi còn ông vẫn nán lại thêm lát nữa vì có chuyện cần bàn với chị Hoa.

Về nhà, Lệ Linh không ăn cơm mà lên phòng luôn, bà Thanh Trúc nhìn thấy dáng điệu buồn bã và mỏi mệt của con gái mà đau lòng. Lệ Linh lấy điện thoại ra kiểm tra nhưng vẫn không có tin nhắn hồi âm hay một cuộc gọi nhỡ. Thất vọng cô đặt điện thoại xuống giường nhưng ngay sau đó đã cầm lên và tiếp tục gọi cho Quang Minh nhưng vẫn không có phép màu nào xảy ra.

Lục lại trí nhớ, cô nhận ra chuyện bất thường, Quang Minh hứa sẽ đến nhà đón cô rồi cùng đi nhưng sau đó lại chuyển ý hẹn gặp nhau ở studio phải chăng anh có việc gì quan trọng hơn việc cùng cô thử lễ phục?

Càng suy nghĩ cô lại càng cảm thấy bất an, từ trước đến nay cô chưa bao giờ phải lo lắng như bây giờ, dự cảm điều chẳng lành xảy ra cứ ám ảnh trong tâm trí của cô chẳng tài nào chợp mắt.