Sinh Tồn Thời Tận Thế

Chương 144: Thế giới thực tế 21(hết)




Edit: Trang Nguyễn

Thiên hạ có bữa tiệc nào mà không tàn, đồng bạn trước kia cùng chung hoạn nạn, một phần bên trong đã tìm được người thân, vì tuân theo sự điều chỉnh trụ sở của Tuyên Dương Tông, có người dọn đi, có người thân chuyển đến.

Tất cả mọi người đều vui sướng hớn hở.

Hiện tại bên trong nhà cấp bốn chỉ có một nhà Du Hành và Thôi Nam, vợ chồng Lâm Minh Lôi, cha con Từ Ngọc Mạn và Trương Lâm Sâm và em gái hắn vừa chuyển vào. Mặc dù vẫn không thể ra khỏi thành, nhưng mỗi ngày có thể đi ra ngoài đi đi lại lại cùng hàng xóm, đi đi lại lại trên đường phố, cuộc sống an nhàn như vậy khiến cho người say mê.

Tất cả mọi người như uống thuốc ngủ, cả một đám ngáp dài trở về phòng ngủ.

Du Hành cảm thấy không đúng, anh mở cửa đi sang gian phòng của cham ẹm, lúc vừa đi đến bên cạnh cửa đã ngã xuống ngủ luôn.

Đây là một đêm như bình thường, vẫn yên tĩnh, yên ắng như thường ngày, đèn lồng trên đường theo gió mát ban đêm có chút nhộn nhạo, ánh nến chập chờn hai cái, thổi phù một tiếng ánh lửa sáng hơn.

Hơi nước màu trắng không biết từ nơi nào nhuộm dần đi ra, lan tràn đến cả tòa thành. Trong lúc ngủ mơ, trên mặt mọi người cũng không có vẻ thống khổ, có người thậm chí còn tươi cười, có thể thấy được đang mơ một giấc mơ đẹp.

Cảnh tượng như vậy cũng không khiến người nào chú ý, cứ như thế đa phần nhân khẩu từ khi bị tống xuất ra ngoài, đã bị Tuyên Dương Tông dùng thủ đoạn tiên gia khống chế, cấm chế với quy mô lớn dựng thẳng nhiều lần ở Tây Châu.

Dưới tai họa ma tu Tiên tử sướng mị, các thị trấn nhỏ, thành trì nhỏ được bảo tồn, mọi người chỉ biết gần đây có Tiên nhân Đông châu làm việc, những người dân kia đều chết hết, thành không nhà trống cực kỳ gần họ, toàn bộ đều như cách một tầng sa mỏng nhìn không thấy sờ không được, chắc là Tiên Nhân vẫn còn pháp sự phải làm đây này.

Nghe nói trước đó những thành trống kai còn có chuyện ma quái, ăn không ít người, quả thật hù chết người nha.

Bởi vậy, sau khi lập cấm chế, toàn bộ Tây châu trong những căn nhà dân mới dân ở đồng thời phát sinh dị trạng, vậy mà không một ai phát hiện ra.

Ngày hôm sau trời đã sáng, lục tục có người ta mở cửa. Trên đường đã có người mở quán, bán bữa sáng, bán rau quả hoa quả, khai trương cửa hàng... Cổng thành mở rộng ra, lục tục có người ra ra khỏi thành, cũng có người vào thành.

Nghiễm nhiên một bức tranh sinh hoạt bình thường nhất.

Du Hành sau nửa đêm đã tỉnh lại, sắc mặt của anh vẫn luôn rất khó coi.

Đợi đến khi sau khi cha Du, mẹ Du thức dậy, thấy sắc mặt anh không tốt đều rất lo lắng: "Làm sao vậy? Đừng lo lắng, có các tiên nhân Tuyên Dương Tông ở đây, ma tu sẽ không đến nữa."

"Hôm nay cũng không mở cửa tiệm, Tiểu Hành à, lại đi ngủ thêm chốc lát đi, con xem quầng thâm trên mắt con đều lộ rõ ra hết rồi kìa."

"Nếu không đi đến cửa hàng đầu đường mua chút thuốc an thần cho Bảo nhi uống? Tôi nghe chị dâu Trần bên cạnh nói con trai bà ấy khí hậu thay đổi không khỏe trong người, uống thuốc của cửa tiệm đó rất hữu hiệu đấy."

Mũi Du Hành chua xót, lên tiếng trở về phòng.

Trở lại trong phòng, anh không hề ức chế cơn phẫn nộ của mình, con mắt đều chứa đầy tơ máu.

"Tuyên, Dương, Tông!"

Anh vẫn luôn cho rằng Tuyên Dương Tông lương thiện, anh cảm kích Tuyên Dương Tông, cũng mang theo chút lòng phòng bị.

Thẳng đến kiểm kê nhân khẩu, tất cả gia đình lần lượt đoàn tụ với nhau, anh mới thầm mắng chính mình lòng dạ tiểu nhân: người ta thật sự làm nhiều chuyện tốt như vậy, không cách nào báo đáp người ta cũng coi như thôi đi, làm sao lại luôn coi người ta là kẻ trộm cướp vậy chứ?

Chỉ là không nghĩ tới Tuyên Dương Tông đơn giản thô bạo xuyên tạc ký ức tất cả mọi người!

Tối hôm qua sau khi anh mê man, cảm giác được có một lực lượng vô hình xâm nhập vào trong đầu mình, RT9009 khẩn cấp nhắc nhở anh: "Có một sức mạnh không rõ xâm lấn vào đầu óc Kí chủ, ý đồ bóp méo kí ức của anh! Tôi đã khởi động biện pháp ứng phó cấp thiết, khẩn cấp dành lại ký ức của Kí chủ, xin Kí chủ... —— rẹt rẹt rè rè —— "

Trong giọng nói đứt gãy của RT9009, anh cũng cố gắng chống đỡ mà không nhịn được, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.

Thẳng đến khi anh bị một âm thanh đánh thức, cảm giác như mình đã mất đi thứ gì đó trọng yếu nhất.

Trong đầu có người đang nói cho anh biết: anh tên Du Hành, có cha tên là Du Ái Quốc, mẹ là Khâu Nguyệt Hương, năm nay hai mươi hai tuổi, nhà vốn ở nơi cực hàn Bắc châu, dưới sự trợ giúp đầy lòng tốt của các Tiên nhân Tuyên Dương Tông, bọn họ chuyển nhà đến Tây châu...

Trước mắt trong nhà mới vừa mở một quán cơm nhỏ ở phiên chợ, mặc dù vì ma tu tàn sát bừa bãi tạo thành thành trống, mới làm cho bọn hắn có cơ hội ở lại, nhưng bọn hắn cũng không sợ hãi, tin tưởng dưới sự bảo vệ của các Tiên nhân Tuyên Dương Tông, nhất định có thể an cư lạc nghiệp ở nơi này, trôi qua những ngày tháng tốt lành ——

Không đúng! Không đúng! Không đúng!!

"Xin Kí chủ cố gắng giữ tỉnh táo, ba giây sau tôi dành lại ký ức của Kí chủ, ba, hai, một —— "

Cũng may sau mấy lần Du Hành làm nhiệm vụ, linh hồn Du Hành đã cường hãn không ít. Sau một thời gian ngắn chịu đựng thống khổ khó chịu, rốt cuộc đã vén được đầu mối, trước tiên anh lao ra khỏi phòng ngủ chạy đến gian phòng cha mẹ.

Thế nhưng anh gọi hoài họ không tỉnh dậy. Trong lúc ngủ mơ lông mày bọn họ giãn ra, mẹ Du thậm chí còn cười ra tiếng, dường như giấc mộng rất đẹp.

Anh vẫn luôn đợi đến lúc cha mẹ tự tỉnh lại, lúc nhìn đến nụ cười và ánh mắt quen thuộc của cha mẹ, anh còn mang theo tâm lý may mắn.

Thẳng đến khi cha mẹ rời giường, nghe nội dung câu chuyện của bọn họ, anh đã biết rõ ký ức của bọn họ đã bị thay đổi. Trong lòng anh tuôn trào sự thương tâm không cách nào nói rõ, khiến con mắt dần đỏ bừng lên.

"Xin Kí chủ cố gắng giữ vững tỉnh táo, bây giờ cảm xúc cảu cậu đang ở biên giới không khống chế được, thuộc tính linh hồn [Uy hiếp thi Hoàng] sắp bạo động, vô cùng có khả năng dẫn đến khủng hoảng."

Nghe vậy Du Hành cố gắng ổn định cảm xúc, hít sâu vận hành tâm pháp [Quy tắc chung kiện thể].

"Xin Kí chủ đừng quá bi quan, chỉ cần Kí chủ cố gắng làm nhiệm vụ, tương lai nghịch tập không phải chỉ là chuyện trong mơ."

RT9009 nghĩ nghĩ, cảm thấy an ủi này quá mức khô cằn, dứt khoát kết nối mạng nội bộ, lén lút theo đồng nghiệp của mình, một hệ thống pháo hôi nghịch tập và một hệ thống trọng sinh nghịch tập bên kia, lấy ra bản phim một ít hồ sơ nghiên cứu có giá trị kinh điển nhất.

Trong đầu đột nhiên nhiều thêm hai file nén, Du Hành nghi hoặc: "Đây là cái gì?"

"Những thứ này đều là hồ sơ vô cùng thành công đấy, vả mặt bốp bốp bốp, Kí chủ có thể tham khảo một chút để học tập."

Đợi sau khi xem xong một ít, Du Hành dở khóc dở cười, đồng thời cũng cảm động với lòng tốt của RT9009.

"Cảm ơn mi 99, thật sự cám ơn mi."

"Không cần cám ơn, có thể giúp được cho cậu là tốt rồi."

Vì để không phụ lòng tốt RT9009, Du Hành xem một chút, sau đó mới đi nghỉ ngơi bù lại.

Đến buổi trưa, mẹ Du đến gõ cửa gọi anh ra ăn cơm trưa.

"Ngày hôm qua không phải nói muốn ăn sủi cảo sao? Có canh từ nước nấu sủi cảo rồi đây, được không con? Có canh nước sủi cảo, sủi cảo chiên, sủi cảo chưng đều có cả, mau đến ăn đi con."

Du Hành tiếp nhận chiếc đũa, gắp một miếng sủi cảo chiên ăn hết.

Mẹ Du cười tủm tỉm nhìn anh: "Mau ăn, còn có canh súp nữa này, mẹ đi múc cho con. Tây Châu này thật tốt, vạn vật sinh trưởng thật phong phú, đồ đạc đều ngon."

"Cha con làm sao vậy?" Anh thấy vẻ mặt cha Du là lạ, liền hỏi.

"Đừng nói nữa, mẹ con không biết từ lúc nào mua về một con rắn, còn bắt cha làm thịt... bây giờ cha vừa nghĩ đã nổi cả da gà."

Du Hành thoáng ngừng động tác nhai nuốt, như không có việc gì hỏi: "Đúng rồi, sao anh Thôi còn chưa qua dùng cơm?"

"À, nó đi sang thành bên cạnh mua sách rồi. Nơi này thật khiến nó vui mừng quá đỗi, quê quán chúng ta quá hoang vu, sách trên thị trấn đều bị nó đọc thuộc lòng, bây giờ nó vừa mới đến bên này đã đem sách ăn với cơm rồi, cha thấy nó, ngay cả ngủ cũng không quên ôm sách đây này!" Cha Du vui tươi hớn hở.

Trong thân phận mới này, nhà họ Du bọn họ và Thôi Nam, cha con Từ Ngọc Mạn, Trương Lâm Linh, Đổng Kiến Lan, người bốn nhà đều là hàng xóm bên trong một căn nhà cấp bốn này.

Nhà họ Du mở một quán cơm nhỏ kinh doanh, Thôi Nam là con mọt sách mất cả cha mẹ, có quan hệ thân thích với nhà họ Du, cùng nhau ở chung một chỗ.

Từ Ngọc Mạn là cô gái dệt vải, cha cô trước kia là thợ săn, sau khi đi vào Tây Châu cũng định làm theo nghề cũ.

Mà Đổng Kiến Lan cùng Trương Lâm Linh... Đây cũng là nguyên nhân Du Hành phẫn nộ.

Trong cuộc sống mới này, Lâm Minh Lôi không tồn tại, Trương Lâm Sâm cũng cũng không tồn tại, thậm chí anh nhớ rõ trước đó con đường này cũng có nhiều người đồng hóa ở, trong ký ức mới cũng không có những người này.

Đổng Kiến Lan cùng Trương Lâm Linh trở thành chị em họ, một người là quả phụ, một người là bé gái mồ côi, trước mắt học dệt cùng Từ Ngọc Mạn.

Đợi đến khi mẹ Du bưng canh súp trở về, Du Hành hỏi: "Cha mẹ, chiếc nhẫn bạc của hai người còn ở đó hay không?"

Mẹ Du kỳ quái liếc nhìn anh: "Đương nhiên là còn, đây là chiếc nhẫn đính hôn của mẹ và cha con mà."

Trên tay hai người đeo nhẫn vàng, đây là nhẫn cưới, ký ức mới tự động bổ sung kia đem hai chiếc nhẫn trữ vật thành nhẫn đính hôn rồi sao?

"Cha mẹ, con có thể xem một chút được không?"

Cha Du cười xấu xa: "Con đây là có cô gái yêu thích rồi sao? Được, đây là chiếc nhẫn may mắn của cha và mẹ con, liền làm vật chí bảo gia truyền đưa con đi cầu hôn."

Hai người cười lấy chiếc nhẫn từ trên cổ xuống, kín đáo nhát cho Du Hành mang vẻ mặt đầy hắc tuyến.

"Ở đâu có."

"Ha ha ha đừng phủ nhận á...có phải vừa ý Từ Ngọc Mạn rồi hay không?"

Du Hành thiếu chút nữa bị sủi cảo mưu sát!

"Khục khục khục, không có!"

Ăn cơm trưa xong, anh cầm chén đi rửa. Sau khi trở lại phòng, tích ra hai giọt máu đến trong nhẫn trữ vật, rửa sạch dấu vết trước kia của cha mẹ mình.

Bên trong ngoại trừ tinh tệ chính là đồ ăn và quần áo.

Anh cảm thấy thở ra, thu nhẫn trữ vật vào trong hệ thống trao đổi điện tử. Bây giờ cha mẹ anh đã quên chuyện trước kia, thế thì cũng không nên để lại nhẫn trữ vật cho bọn họ để sinh lòng nghi hoặc. Nếu không cẩn thận lộ ra ngoài, chính là phiền toái lớn.

Bây giờ làm người bình thường cái gì cũng không biết, mới là an toàn nhất.

"Nguyệt Hương! Tiểu Hành! Mau ra đây!"

Du Hành vội vàng chạy ra: "Làm sao vậy?!"

Cha Du ngoắc ngoắc anh: "Anh Thôi của con đã trở về rồi, nó nói nhìn thấy bố cáo của các Tiên nhân Tuyên Dương Tông ở cổng thành, nói ma tu đã đền tội, chúng ta an toàn rồi! Sau này có thể an tâm ở lại rồi!"

Mẹ Du cũng chạy đến, vui mừng hỏi: "Thật sao? Thật tốt quá!" Xa xứ đến đây cần phải có dũng khí lớn lao, bây giờ ma tu đã đến tội, không phải nói lên bọn họ đã thành công sao? Từ một nơi chim không đẻ trứng đi đến một nơi tốt hơn xuân về hoa nở!

"Chúng ta đi xem bố cáo chẳng phải sẽ biết thôi sao."

Hai vợ chồng lôi kéo Du Hành cùng đi ra cổng thành xem. Trên đường phố đầy người đều vui mừng, sức sống bừng bừng.

Du Hành vẫn luôn quan sát, quả nhiên những thú nhân hình thú rõ ràng kia, tất cả đều không trông thấy nữa rồi.

Quả nhiên chỗ cổng thành dán một bố cáo đủ màu đủ sắc ánh sáng lấp lánh, giống hệt như đúc lúc nhìn thấy ở Bắc Thương thành trước kia.

"Tuyên Dương Tông vạn tuế!"

Ma tu đã đền tội, trong thành lần nữa náo nhiệt lên, trước kia trên đường đi rất thưa thớt giờ cũng lập tức náo nhiệt hơn hẳn.

"Cửa tiệm nhà chúng ta cũng mở lại đi, phấn trong nhà đã không còn, lão Triệu cũng nói hàng tồn trong nhà đều bị bán sạch cả rồi, phải lấy hàng nhập từ bên ngoài đây này."

Đã không có việc gì làm, người một nhà liền ra sân hóng mắt, nói một chút vấn đề vây quanh việc sinh hoạt, bát quái trong nhà.

Không thể không nói, lúc mới bắt đầu Du Hành đầy xúc động phẫn nộ, sau khi qua đi Du Hành đã có thể bình tĩnh lắng nghe cha mẹ trò chuyện chuyện bát quái vốn không tồn tại.

Thời gian cũng dần trôi qua.

Ban đêm, Du Hành lần nữa tìm tới RT9009, trong lòng nó cảm thán, bình thường Kí chủ gặp phải chuyện của cha mẹ, mới có thể tìm nó nha ~

Trên mặt lại nghiêm trang giải thích nghi hoặc thay Du Hành: "Dựa theo lẽ thường, tu sĩ thi triển thuật pháp, chỉ có tu sĩ mới có thể cởi bỏ. Tôi nhớ bên trong hệ thống trao đổi điện tử có một dụng cụ phân tích toàn bộ linh căn tự động, Kí chủ xem thử chính mình có thể đi con đường kia hay không."

Cứ dựa theo vị trí của Kí chủ bây giờ, không cách nào tiếp xúc đến tu sĩ, cho nên đường tắt tốt nhất chính là tự mình có thể trở thành tu sĩ.

Du Hành cũng hiểu rõ ý tứ RT9009, anh gật đầu: "Cảm ơn mi."

Bên trong hệ thống trao đổi điện tử, qua nhiên đã tìm được kiện hàng kia: [Dụng cụ phân tích toàn bộ linh căn tự động], có thể sử dụng như ra-đa quét hình xem người đó có đủ tư chất linh căn hay không, đồng thời tra ra chủng loại, tổng số lượng và độ tinh khiết của linh căn.

Chào giá ba vạn điểm lương hỏa.

Anh trực tiếp mua luôn, trong tay anh nâng một chiếc hộp. Sau khi mở ra xem kỹ hướng dẫn sử dụng, chiếc hộp bay lên đỉnh đầu Du Hành, ánh sáng bao phủ lấy anh, ấm áp đấy.

Chỉ một phút đồng hồ sau, chiếc hộp bay xuống rơi trên mặt bàn, phụ đề thả lên trên không trung: một Hỏa Linh Căn, độ tinh khiết 98.9%, tư chất tốt nhất...

Tâm thần căng cứng của Du Hành rốt cuộc cũng đã buông lỏng xuống, ít nhất có hy vọng tu tiên rồi!

Anh chưa từng nóng lòng muốn gia nhập lên con đường kia, người là dao thớt ta chỉ là thịt cá, như vậy anh cũng muốn trở thành người cầm dao kia!

Lật lại thương phẩm đã xem [Bách khoa toàn thư về tri thức tu tiên], cần 24 tỷ sáu ngàn vạn điểm lương hỏa.

Mà số dư điểm điểm lương hỏa còn lại của mình chỉ mới hơn sáu trăm triệu 3500 vạn.

Thiếu có 1.8 tỷ...

"Để dành là có thể đủ đấy." Du Hành tự nói với chính mình.

Anh ở chung với cha mẹ hai ngày, cùng cha mẹ cùng nhau mở cửa tiệm, tiếp đãi khách đến tiệm... dường như trở thành cư dân lớn lên ở thế giới này vậy.

Lúc này rời khỏi, trong lòng anh khao khát điểm lương hỏa lên đến đỉnh điểm.