Sinh Tồn Thời Tận Thế

Chương 137: Thế giới thực tế 14




Edit: Trang Nguyễn

Người dạo phố còn chưa trở về hết, Du Hành cũng không còn cách nào, kêu gọi tất cả mọi người: "Mau mau nhanh!"

Ông chủ lữ điếm kêu lên: "Ta muốn đóng cửa á!!!"

"Khói đen này có đóng cửa cũng không tránh được, phải chạy trốn!"

Du Hành hô to, thế nhưng người thoát được không nhiều lắm, đại đa số mọi người chỉ nghe tiếng kêu la thảm thiết tiếng cầu cứu, cho rằng trốn đi cũng không có việc gì.

Du Hành bọn hắn cùng đám người chạy về hướng ra khỏi thành, khói đen không đến mức truy đuổi tận cùng vật còn sống.

Đợi đến khi chạy đến bên ngoài thành quay đầu nhìn lại, cả tòa thành đã bị khói đen quay chung quanh, ngay cả chỗ cao hình tháp của tòa nhà, tiễn tháp cũng một mảnh hắc ám.

"Trời ơi, đây là thứ gì vậy?"

"Nhà của ta gà vịt nữa! Còn có heo! Lỗ lớn rồi! Không được ta phải trở về ôm ra ngoài —— "

"Đừng đi đừng đi!"

Trong lòng mỗi người tim gan đều tán loạn.

Có người biết liền nói: "Thứ kia chắc chắn là ma tu trong sách nói! Chỉ có ma tu mới có thể hại người như vậy!"

Những người khác không biết ở nơi khác, hay bị ngộ hại trong thành rồi.

Chỉ hy vọng bọn hắn ở nơi khác và vẫn còn an toàn.

Du Hành nhìn tòa thành tràn ngập đầy khí đen này, nói: "Chúng ta lại đi xa thêm một chút."

Mười ba người tiếp tục đi ra ngoài.

Chỉ là rất nhiều người địa phương không cách nào cam lòng rời khỏi, đó là nhà bọn hắn mà! Vì vậy đều ở ngoài thành, đôi mắt trông mong nhìn xem, hy vọng có thể nhìn thấy khói đen tiêu tán đi.

Trong thành, Tiên Tử sướng mị thoải mái dễ chịu tìm cái ghế nằm, hắc khí quanh thân nàng ta liên tục không ngừng truyền tống đến lai sinh cơ.

Nàng ta ghét bỏ bĩu môi: "Quả nhiên là Tây châu cằn cỗi, nhiều người như vậy chỉ mới có chút ít huyết khí hữu dụng. Vẫn nên rời khỏi Tây Châu, mới có thể dưỡng thương tốt được."

Dù sao nàng ta đã bại lộ ở Tây Châu, những kẻ quân tử chính đạo kia nhất định sẽ phái người đến, chính mình dứt khoát nhân cơ hội này, quấy rối Tây Châu một phen, lại thần không biết quỷ không hay rời đi. Rồi tùy tiện đến Đông châu hay Bắc châu nào đó tìm một nơi địa linh nhân kiệt, hảo hảo hấp thu một lớp huyết khí, dưỡng tốt thân thể hoàn toàn mới được.

Bên này nàng ta thoáng đưa ra quyết định, bên kia khói đen đã theo ý chủ nhân mà động, tăng nhanh tốc độ cướp đoạt.

Chỉ không đến nửa giờ, không ít người còn chưa thoát ra khỏi thành, toàn bộ đều hóa thành huyết thủy.

Tiên tử sướng mị mới ngừng lại, sau khi hấp thu hoàn tất mới chậm rì rì rời đi, đến bên ngoài nhìn thấy mấy đôi mắt đầy trông mong của ngu dân, cười yếu ớt lấy mạng họ.

Nghe bên tai tiếng kêu thảm thiết, nàng ta cảm thấy nội thương trong người đã tốt lên hai thành, cũng không so đo vấn đề nhỏ huyết khí thấp kém này nữa.

"Tiếp theo đi đến nơi nào đây?"

Tiên tử sướng mị cảm nhận một phen, địa phương rách nát này, không có một chút linh khí nào, khiến nàng ta chỉ có thể cảm ứng nơi nào có sinh cơ phong phú, mới có thể đoán được đại khái hướng nào có thành trấn.

"Thật sự là địa phương rách nát chim không đẻ trứng." Nàng ta phàn nàn một phen, triệu ra pháp bảo nằm trên đó, thoải mái nhàn nhã đi xuống đất rồi bay đến một tòa thành.

"Trời ạ, thứ kia đến tột cùng là gì vậy, thật đáng sợ quá." Đi đến xa xa, Đổng Kiến Lan còn kinh hồn bất định, cũng may cô đã kéo Lâm Minh Lôi lại, bằng không cũng không biết xảy ra chuyện gì!

Hỏi Du Hành, Du Hành cũng không nhìn thấy ai thả ra khói đen kia.

Nhưng lúc đó bên kia có một nữ bốn nam, nhất định là một phe trong đó làm ra.

Bọn hắn ngây người một đêm ở dã ngoại.

Đến ngày hôm sau, Du Hành bò lên trên cây, nhìn về phía thành xa xa, dường như hắc khí đã tản ra rồi.

Anh định quay trở lại đi xem: "Các người đều chờ tôi ở chỗ này, cẩn thận một chút, có vấn đề gì thì bỏ chạy ngay."

Lúc trở lại cổng thành, lại phát hiện ngoài cửa cả một người cũng không có, trên mặt đất đều là hắc thủy.

Anh cảm thấy trầm xuống, nằm sấp bên bụi cỏ đợi thật lâu, thẳng đến khi nghe trong nội thành tiếng khóc mơ hồ rung trời, mới cẩn thận vào thành.

Hắc khí đều tiêu tán hết rồi, khắp nơi đều có thể nhìn thấy một bãi ghềnh nước mủ, thậm chí còn có thể từ đó nhìn thấy trong đó lông tóc con người hoặc bộ vị khác.

Sắc mặt Du Hành nặng nề nhìn một dãy phố, bên tai đều tràn ngập tiếng khóc của người trở về thành.

Anh nghĩ: thì ra đây là thế giới tu tiên. Dù cho mỗi người Tây châu bên này không có linh căn, sinh hoạt bình bình đạm đạm, lại chống đỡ không nổi từng chiêu từng thức của tu tiên giả người ta, trong khoảnh khắc thành hủy nhà ta, cốt nhục chia lìa, chết không toàn thây!

Anh trở về đem tin tức thông báo cho cha Du, mẹ Du bọn họ, rồi cùng nhau đi về thành.

Trong lữ điếm trước kia, cũng không còn một người sống. Bọn hắn lên lầu tiến đến phòng của mình, thu thập bao hành lý trên chiếc giường chung.

Cả tòa thành không khí đều trầm lặng.

Du Hành còn nhớ trước đó Ngũ Thái Bình đã từng nói qua khách điếm bọn hắn đặt chân, cũng không thấy bọn hắn.

Phân biệt rõ những huyết thủy bên trong quần áo kia, cũng không thấy sự quen thuộc nào.

Mã phòng ở phía sau thấy ba con lừa có dấu hiệu thương đội của Ngũ Thái Bình, tháo xuống thùng xe để lại bên cạnh.

Anh nhớ rõ thương đội Ngũ Thái Bình có mười ba con ngựa.

Điều này làm cho Du Hành vui mừng, hy vọng bọn họ cưỡi ngựa chạy thoát rồi.

Anh kéo ba con lừa trở về khách điếm.

Trở lại lữ điếm, Lâm Minh Lôi đến hỏi anh: "Lão đại, tôi thấy có rất nhiều người đang tìm kiếm đồ đạc? Chúng ta có tìm hay không?"

Vẻ mặt kích động xoa tay.

Lời này làm cho Lâm Minh Lôi và mấy người đứng phía sau nhảy dựng lên hăng hái như đánh máu gà, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy vội đi.

Du Hành nói với cha mẹ Du: "Ba mẹ, chúng ta cũng đi đi, các người cũng nghĩ lấy cái gì, tốt nhất nên lấy tiền tệ, dễ mang."

"Ừm, đã biết."

Cộng thêm Thôi Nam, bốn người cùng đi lục soát đồ đạc.

Bọn họ chỉ đến những cửa hàng vô chủ tìm kiếm, có đôi khi có thể từ quần áo trên mặt đất tìm được túi tiền phong phú, bên trong tràn đầy đều là kim tệ cốt tệ, thậm chí có bảo thạch.

Cha mẹ Du coi trọng lương thực hơn, ngay bên trong cửa hàng gạo trên phố lưu luyến không rời.

Du Hành mắt sắc nhanh tay, chỉ nhắm trúng rương tiền trong quầy hàng, túi tiền trong quần áo đống nước mủ, trừ phi nhìn thấy hàng hóa vô cùng tốt, anh mới có thể thu vào trong nhẫn trữ vật.

Vơ vét đồ đạc, anh vốn đã thành thạo.

Anh đi ra ngoài thấy Thôi Nam đã thu thập ra một bao, gật đầu với anh ấy, anh nói: "Có muốn em cất dùm anh không?"

Thôi Nam liền đưa túi cho anh: "Cảm ơn."

Du Hành tiếp nhận bao cũng biết rõ Thôi Nam thu thập đều là tiền.

Anh đi đến bên cạnh tìm cha mẹ Du, hai người đang trốn trong phòng kế sửa sang lại nhẫn trữ vật.

"Đến, đưa túi nhỏ cho tôi, bên này của tôi vừa vặn còn một nơi trống để cất đây."

"Ông nén cái túi đó lại, đừng để phình to như thế, chiếm diện tích lắm."

Hai vợ chồng bàn bạc với nhau đấy, đem thứ tốt thỏa đáng đều đặt bên trong hai chiếc nhẫn trữ vật.

Thấy Du Hành tới, mẹ Du cười: "Con ở bên kia được rồi, chờ một chút." Bà đứng lên cẩn thận đóng cửa lại.

"Mẹ bên này sửa sang lại ra một ít thứ còn chưa cất được, bên kia của con... có còn chỗ hay không?"

"Có, những thứ bên này đúng không?"

"Đúng, mẹ và cha con đã xem qua rồi, chỉ biết có thể ăn được, trở về con nhìn xem đó là thứ gì? Nếu chúng ta không cần thì bán đi."

"Được."

Thu thập được một lượng lớn đồ ăn, cha Du mẹ Du cũng coi như thở phào một hơi nhẹ nhỏm. Cũng giống như Du Hành lo lắng hai người bọn họ ăn không ngon, bọn họ cũng lo lắng con trai ăn không ngon.

Sau khi rời khỏi cửa tiệm này, cha mẹ Du cũng hỗ trợ tìm kiếm tiền tệ lẻ tẻ, gặp không ít người mang bao lớn bao nhỏ, có người nhìn thấy bọn họ đều mang theo vẻ phòng bị, cũng có người cúi đầu đi sang con đường khác.

Du Hành cũng không muốn lấy hết trọn cả tòa thành này, bây giờ tích lũy đã đủ cả nhà bọn họ an toàn trong hoàn cảnh này, thoải mái trôi qua một thời gian ngắn rồi.

Vốn dùng vì thời kỳ quá độ này có thể rất vất vả, gian nan, thậm chí anh đã quyết định lại đi cùng thương đội Ngũ Thái Bình một lần nữa, thuận tiện mua sắm một vài thứ giá rẻ tinh mỹ tiện đường vận chuyển đến nơi khác để buôn bán kiếm lời.

Chính là không nghĩ đến lại xảy ra thảm kịch như vậy, tuy bọn họ bởi vậy không cần lao động cũng lấy được một số vật tư phong phú, nhưng trong lòng lắng đọng nhận thức về sự nguy hiểm của thế giới này.

Con đường tương lai còn khó hơn.

Cuối cùng bọn hắn đi vào chuồng ngựa trong chợ, chuồng ngựa mở rộng cửa ra, hàng rào đã bị nghiền nát.

Đi vào nhìn xem, quả nhiên ngựa ít đi rất nhiều, còn thừa hơn mười con.

Du Hành từ bên trong chọn ra năm con ngựa, năm con ngựa này trong đàn ngựa nôn nóng xem như đã tốt hơn rồi.

Anh cũng không hiểu cách nhìn ngựa, chọn ngựa, nhưng có lẽ ngựa cũng có linh tính, mắt nhìn không có vẻ sợ sệt, tuổi tốt, có lẽ không sai biệt lắm à nha?

Chọn năm con ngựa này bước ra khỏi hàng rào sau đó bọn chúng cũng có chút nôn nóng lẹp xẹp, Du Hành cẩn thận vuốt ve đầu và lưng của bọn nó, nghĩ nghĩ lấy một túi đậu mà cha mẹ vừa lấy trong tiệm gạo, phân chia cho bọn nó mỗi con một nắm.

Cũng may những con ngựa này chính là dùng để bán, bình thường cũng huấn luyện nhiều, tính cách đều rất dịu dàng ngoan ngoãn. Đợi đến khi vỗ yên xong, cha mẹ Du hỗ trợ dẫn dắt, Du Hành chính mình dắt ba con, từ từ đi trở về.

"Con ngựa này thật nghe lời!"

Lúc trở lại lữ điếm, chỉ có Thôi Nam đã trở về. Anh lại thu thập được bốn cái túi, nhờ Du Hành cất dùm anh hai cái, một cái anh để bên trong ba lô, dự định mang theo trong người.

"Đồ vật trong túi này là cho cả nhà đấy, con tìm được trong tiệm bán quần áo, chú, dì và Du Hành đều có."

Mẹ Du mở ra xem: "Chất vải này thật tốt."

"Anh xem anh có thích con ngựa nào không?" Du Hành dẫn Thôi Nam đi ra sân sau nhìn ngựa: "Nhìn trúng thì bồi dưỡng cảm tình, nhanh chóng học cưỡi ngựa."

Thôi Nam cũng không khách sáo, từ bên trong chọn ra một con nhìn thuận mắt.

"Bọn nó thích ăn cái này, anh cho nó ăn đi." Du Hành còn phân cho anh ấy một túi đậu.

"Được, cám ơn."

Thấy Du Hành quay người trở về phòng, Thôi Nam gọi anh lại: "Anh nói với cậu chuyện này, vừa rồi ở đầu đường anh thấy mấy người Lộ Ái Toàn bọn hắn."

Du Hành xoay người chăm chú nghe: "Bọn hắn có vấn đề rồi hả?"

Thôi Nam cười: "Xem ra trong lòng cậu hiểu rõ. Đúng vậy, bọn hắn đang bàn bạc ở lại chỗ này, không đi theo cậu nữa."

"Mấy người?"

"Lộ Ái Toàn và chồng cô ta Trần Nguyên Lâm, Cát Tân..."

Nghe Thôi Nam đọc ra sáu cái tên, Du Hành cười cười: "Được, em đã biết."

Trong lòng anh đã hiểu sơ sơ ngọn ngành, cũng không khổ sở. Không cần thiết.

Quả nhiên đến khi bóng tối giáng lâm, chỉ trở về bảy người.

"Còn mấy người không có trở về."

Du Hành nhàn nhạt nói: "Người có chí riêng, không cần chờ nữa."

Một đoàn người giẫm lên ánh nắng chiều đi khỏi tòa thành này.

Không thể so với chạng vạng tối hôm qua đầy đường đều là đèn lưu ly sáng chói mộng ảo, đêm nay tòa thành này ảm đạm, bọn hắn đi ra khỏi cổng thành, sau lưng dường như là một tòa thành chết, vật tư vô chủ sinh sôi dã tâm vô tận, trong thời gian ngắn nhất định không ngớt ồn ào.