Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 643: Khiêu vũ, anh là người đàn ông của em mà (2)




Như Nguyệt mỉm cười đáp:

- Giữa chúng ta còn phải nói đến chữ xin này sao? Người cũng là của anh rồi, nói đi, chỉ cần là việc em có thể làm được.

Tề Nhạc cúi đầu, nghĩ một lúc mới nói:

- Anh muốn em quyên nhiều tiền một chút, được chứ? Cứ coi như là cho anh mượn đi, anh nghĩ nhiều nhất là trong vòng một năm anh nhất định trả hết cho em.

Như Nguyệt cứ như là mới quen Tề Nhạc vậy, cô kinh ngạc nhìn anh nói:

- Không ngờ anh cũng là người có thiện tâm như vậy.

Tề Nhạc lãnh đạm nói:

- Lẽ nào em đã quên xuất thân của anh rồi sao? Anh vốn cũng là một cô nhi, nếu như không có những tổ chức quyên giúp đó e là anh đã chẳng có được ngày hôm nay rồi. Hôm nay vừa đúng có được cơ hội này, anh muốn nhân cơ hội này tỏ lòng cảm ơn đến đất nước, và cũng là vì muốn góp một phần sức giúp đỡ những người còn đang phải chịu khổ.

Như Nguyệt mỉm cười nói:

- Làm việc thiện thì em đương nhiên là ủng hộ anh rồi. Việc này đơn giản thôi, tập đoàn Long Vực của chúng ta ít nhiều cũng được coi là giàu có, không vấn đề gì, em sẽ lấy danh nghĩa của anh để quyên góp.

Tề Vực lắc đầu nói:

- Không, hãy dùng danh nghĩa tập đoàn Long Vực đi. Tuy anh cũng có tấm thẻ cha Minh Minh đưa cho, hàng ngày đều có thể rút tiền mặt, nhưng việc này anh không muốn dùng tiền của nhà nước. Anh nhất định sẽ trả em tiền, không phải nói đùa đâu.

Như Nguyệt thấy bộ dạng ngiêm túc của anh thì không khỏi có chút kinh ngạc:

- Không cần. Em đã nói rồi, em đến người cũng là của anh rồi, chẳng lẽ lại còn để tâm đến số tiền này sao?

Tề Nhạc nói:

- Không, đây không phải là vấn đề tiền bạc. Anh là đàn ông mà! Không thể cứ mãi dùng tiền của em được. Em yên tâm đi, anh đã có một kế hoạch rất tốt, nếu như có thể tiến hành thuận lợi, nói không chừng không lâu sau anh còn có thể trở thành một phú ông nữa. Đợi sau khi trở về anh sẽ nói cho em biết.

Như Nguyệt nhìn Tề Nhạc nói:

- Lần này trở về anh như đã thay đổi rồi, vẻ côn đồ cũng không còn như trước nữa, cứ như trưởng thành hơn rất nhiều vậy.

Trong lòng Tề Nhạc lúc này thầm nghĩ, nếu như một người trải qua nhiều lần lơ lửng trên bờ vực sinh tử thì nhất định sẽ trưởng thành hơn, tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng miệng vẫn nói:

- Vậy em thích anh của hiện tại hay anh của ngày trước?

Như Nguyệt khẽ mỉm cười, nghiêng đầu nhìn anh nói:

- Theo anh thì sao?

Tề Nhạc nhếch nhếch lông mày, hì hì cười nói:

- Đương nhiên là đều thích rồi.

Như Nguyệt nói:

- Sắp bắt đầu đấu giá rồi đó, anh muốn em dùng bao nhiêu tiền đây? Tiên sinh phú ông tương lai của chúng ta.

Ánh mắt Tề Nhạc sáng lên, anh nói:

- Anh muốn em mua tất cả số sản phẩm đấu giá ngày hôm nay. Em tính phải mất bao nhiêu tiền?

Như Nguyệt giật mình, rõ ràng cô không ngờ tới Tề Nhạc lại quyết tâm đến vậy, tuy trong lòng cảm thấy anh có chút bồng bột nhưng khó khăn lắm mới đợi được người yêu trở về, sao cô có thể từ chối lời thỉnh cầu này của anh chứ, cô gật đầu nói:

- Bất luận thế nào thì em cũng ủng hộ anh. Trước đây em cũng tìm hiểu rồi, em tính tổng giá trị sản phẩm đấu giá ngày hôm nay khoảng chừng hai mươi triệu nhân dân tệ. Nhưng anh cũng biết đó, đây là một trận đấu giá từ thiện, em đoán số sản phẩm trị giá hai mươi triệu này ít nhất phải trả cái giá một trăm triệu mới có được.

- Một trăm triệu, nhiều vậy sao?

Tề Nhạc kinh ngạc nhìn Như Nguyệt.

Như Nguyệt gật đầu nói:

- Đúng là phải cần nhiều như vậy. Đây cũng chỉ là dự đoán thấp nhất của em thôi.

Tề Nhạc nghĩ ngợi rồi nói:

- Được, vậy em có thể cho anh mượn hai trăm triệu không?

Như Nguyệt ngỡ ngàng, tính thầm xem hiện tại tập đoàn Long Vực còn bao nhiêu tiền, do dự một lát mới nói:

- Được, vậy em cho anh mượn hai trăm triệu.

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Bà xã ngoan, em yên tâm đi, anh sẽ không lãng phí tiền của em đâu. Anh nói rồi, nhất định trong vòng một năm anh sẽ trả lại cho em. Anh nghe nói mượn tiền cũng phải thế chấp, anh thấy, chi bằng anh dùng thân này thế chấp cho em. Bất kể là ban ngày hay ban đêm, hai mươi bốn giờ đều do em tùy ý sử dụng, đồ tốt giá rẻ đấy chứ.

- Phi.

Khuôn mặt Như Nguyệt đỏ ửng lên nói:

- Anh đúng là tên côn đồ! Đến thân cũng bán sao?

Tuy trên miệng nói vậy nhưng trong lòng Như Nguyệt thầm nghĩ, “Tề Nhạc, anh đúng là ngốc, trong lòng em, giá trị của anh chẳng lẽ có thể dùng số tiền hai trăm triệu để so sánh sao?”

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Có tiền thì phải khác chứ! Anh cảm thấy bây giờ mình đã có thêm nhiều lực lượng rồi.

Đúng lúc này trận đấu giá cũng chuẩn bị bắt đầu, người dẫn chương trình chào hỏi các vị khách xong thì mỉm cười nói:

- Trận đấu giá hôm nay chính thức bắt đầu, hy vọng các vị thương nhân tinh anh có mặt ở đây có thể đóng góp những phần sức của mình vì sự nghiệp từ thiện của chúng tôi.

- Chờ một chút.

Đang lúc người dẫn chương trình chuẩn bị giới thiệu bộ sản phẩm đấu giá đầu tiên thì một giọng nói đột nhiên ngắt lời cô.

Mọi ánh mắt đều tập trung đến hướng phát ra giọng nói đó, họ thấy một nam nhân tướng mạo bình thường nhưng dáng người cao to từ từ bước gần đến đài chủ tịch, tuy nhìn anh không đủ để coi là tuấn tú nhưng từ những bước chân chậm rãi bước tới trước, khí chất cao quý vô hình trong đó lại khiến mọi người không thể coi thường người nam nhân đột nhiên xuất hiện này, phải biết rằng, chủ nhân của trận đấu giá ngày hôm nay là chị em phụ nữ, vậy mà đột nhiên lại xuất hiện một nam nhân làm gián đoạn trận đấu giá, nên nhất thời khiến các vị khách có mặt ở đó khó tránh khỏi có chút bất mãn trong ánh mắt kinh ngạc.

Người dẫn chương trình khẽ cau mày, nhưng đạo đức nghề nghiệp giúp cô lập tức lấy lại trạng thái bình thường, cô mỉm cười nói:

- Vị tiên sinh này, xin hỏi ngài có việc gì sao?

Người đột nhiên xuất ngôn làm gián đoạn trận đấu giá chính là Tề Nhạc, lúc này anh đã bước lên trước đài chỉ tịch, khuôn mặt mỉm cười nói:

- Đúng, tôi đương nhiên là có việc, cho tôi hỏi một chút, trước khi trận đấu giá bắt đầu tôi có thể quyên góp một bộ sản phẩm đấu giá không?

Nghe anh nói như vậy, khuôn mặt người dẫn chương trình đột nhiên mỉm nụ cười nói:

- Đương nhiên có thể rồi, vô cùng cảm ơn sự hào phóng của tiên sinh, không biết ngài muốn quyên góp gì cho ủy hội?

Tề Nhạc từ trong người lấy ra một thứ đồ, chậm rãi đưa lên trước mặt người dẫn chương trình, người dẫn chương trình đưa tay nhận lấy thì chỉ thấy đó là một chiếc hộp được đẽo khắc bằng gỗ, nhìn thì giống như một chiếc hộp đựng châu báu, điêu khắc vô cùng tinh xảo.

Tuy làm bằng gỗ nhưng trên chiếc hộp nhỏ bé này có khắc hình nhật nguyệt tinh thần, hơn nữa chính giữa mặt phải của chiếc hộp còn có kỳ lân chân đạp tường vân, nhìn vô cùng đẹp đẽ tinh xảo. Điều làm người dẫn chương trình kỳ lạ là chiếc hộp này cho cô một cảm giác vô cùng lạ lẫm, cô không thể nào nhận ra chiếc hộp này rốt cuộc được điêu khắc bằng loại gỗ gì.