Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 107: Lặn đêm (4)




Đúng lúc này, một âm thanh giải thoát cho Tề Nhạc.



- Tình Nhi, cô không sao chứ?



Thì ra, trong lúc bất tri bất giác, Trầm Vân đã bơi tới bên cạnh hai người, nhanh chóng nhìn lại, kỹ thuật bơi lội của nàng còn cao hơn Hứa Tình nhiều. Âm thanh của nàng đột nhiên xuất hiện, cũng giống như cục nước đá làm dịu dục hỏa trong lòng của Tề nhạc. Thở sâu, vội vàng buông vòng eo hết sức nhỏ nhắn ra.



Lúc trước Hứa Tình đụng phải cây sắt nóng rực, làm sao có thể không cảm giác được chứ. Nhưng nàng là người hào sảng, cũng không quan tâm làm gì, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Tề Nhạc, nhìn Trầm Vân cười nói:



- Vân tỷ, tôi không sao, tôi chỉ lừa gạt anh ta thôi.



Trầm Vân nhíu mày, nói:



- Tình Nhi, về sau không cho phép đùa như vậy, hù chết tôi. Tề Nhạc, anh cũng không được khi dễ Tình Nhi. Tất cả mọi người là người trưởng thành, dù sao anh cũng là nam, khi bơi lội, anh nên cách Tình Nhi xa một chút. Tận lực không tiếp xúc thân thể.



Hứa Tình đắc ý lè lưỡi nhìn Tề Nhạc, Tề Nhạc cười khổ nói:





- Vân tỷ, tôi bị oan uổng ah! Bởi vì nàng làm ra bộ dáng chuột rút nên tôi mới tới cứu.



Đối với Trầm Vân, Tề Nhạc có rất nhiều hảo cảm. Cảm giác, Trầm Vân giống như chị của hắn vậy. Tuy thời gian quen nhau không dài, nhưng trong lúc vô tình đã quan tâm hắn rất nhiều, làm cho nội tâm của hắn xuất hiện cảm giác gia đình, hiện tại đã càng ngày càng ưa thích sinh hoạt trong ký túc xá nữ sinh.




Trầm Vân mỉm cười, nói:



- Tốt, chúng ta bơi ở gần thôi, dù sao nơi này không có giăng lưới, cách bờ biển gần một chút, cũng có thể an toàn một chút. Tình Nhi, cô phải cẩn thận, không được bơi xa, tôi và Tề Nhạc sẽ bảo vệ cô.



Trên mặt biển gió lớn hơn trên bờ, nhưng lúc trước còn cảm giác nước biển lạnh buốt, nhưng khi gió xuất hiện, lại có cảm giác rất ấm áp, bảo hộ thân thể ba người. Biển cả vĩnh viễn không đóng băng, trong loại thời tiết này, nhiệt độ nước biển luôn bảo trì ở mức trên dưới hai mươi độ.



Tề Nhạc hôm nay bơi lội với hai mỹ nữ, vốn không có ý định gì, có thể ngắm hai mỹ nữ mặc đồ bơi ở khoảng cách gần, đây là hưởng thụ cực cao. Hắn cũng không bơi loại, trong ánh mắt chỉ nhìn hai nữ nhân bơi lội mà thôi.



Kỹ thuật bơi của Hứa Tình quá bình thường, chỉ có thể miễn cưỡng bảo trì phiêu phù trên mặt nước, du động từ từ về phía trước. Mà Trầm Vân thì khác, tư thái bơi của nàng rất đẹp, bảo trì khí chất ưu nhã, thân thể mềm mại mềm mại, giống như tiên tử du đông trong nước. Đâu không giống như bơi lội, giống như tinh linh đang khiểu vũ trong nước. Bất luận là bơi thế nào, nàng vẫn bảo hộ bên người Hứa Tình. Chỉ sợ nàng thật sự bị chuột rút.




Bởi vì nguyên nhân gió lớn, sóng biển cũng từ từ lớn hơn, nhưng bơi lội trong nước thì không cảm thấy cái gì, khi sóng biển trùng kích thân thể, Tề Nhạc giống như tìm hiểu được thiên địa chí lý. Vân lực trong cơ thể vận chuyển nhanh chóng, vân thuộc tính thủy bởi vì Kỳ Lân Châu biến hóa nên dùng tốc độ gấp ba vận chuyển theo lộ tuyến. Tuy trong mắt thưởng thức mỹ nữ, nhưng trong nội tâm Tề Nhạc không ngừng suy nghĩ, hắn ẩn ẩn minh bạch, thuộc tính Kỳ Lân khác nhau, tu luyện trong hoàn cảnh tương ứng, có thể sinh ra hiệu quả khác nhau. Mà mình là Kỳ Lân bốn thuộc tính, ở trong nước biển, hiển nhiên vô cùng thích hợp với thuộc tính thủy. Phát hiện này không tệ. Vừa nghĩ, Tề Nhạc dứt khoát phiêu phù tại chỗ, sau đó thúc dục vân lực vận chuyển, vừa thưởng thức thân thể uyển chuyển của mỹ nữ đang bơi.



Trầm Vân bơi trong chốc lát, quay đầu nhìn về phía Tề Nhạc, thấy hắn đang phiêu phù tại chỗ, không có bơi lợi, tuy ánh mắt không ngừng lập loè, thường xuyên nhìn qua bộ vị khó xử của Tình Nhi và nàng, nhưng cuối cùng hắn cũng nghe mình nói, không có tới chiếm tiện nghi. Nghĩ tới đây, trong nội tâm gia tăng hảo cảm với Tề Nhạc không ít, cao giọng nói:



- Tề Nhạc, anh bơi gần chúng tôi một chút, bơi thêm chốc lát chúng ta nên trở về thôi. Gió lớn, trời thu rất lạnh nha.



Tuy Tề Nhạc không muốn trở về nhanh như vậy, nhưng vẫn gật đầu, thời điểm hắn nhìn thấy ánh mắt ân cần của Trầm Vân. Đột nhiên sắc mặt Trầm Vân biến đổi, nụ cười trên mặt của nàng không còn sót lại chút nào, chuyển biến thành hoảng sợ và hoảng sợ, đồng thời, trong đôi mắt dịu dáng của nàng có lãnh quang đại phóng, cơ hồ quát lớn lên:




- Tề Nhạc, coi chừng.



Tề Nhạc cũng cảm giác được không đúng, thời điểm Trầm Vân biến sắc, đầu tiên hắn cảm nhận được một cổ khí tức, khí tức này vô cùng cường đại lao từ phía sau tới trước, cổ khí tức này như bao phủ bầu trời, không phân biệt được phương hướng nào. Ngay sau đó, nước biển chấn động mạnh mẽ, cơ hồ chỉ trong nháy mắt, nước biển vọt lên cao mười mét, mang theo thân thể Tề Nhạc lên cao. Thân thể Trầm Vân cùng Hứa Tình phía dưới như biến nhỏ lại.



Trầm Vân so với tưởng tượng của Tề Nhạc còn kiên cường hơn rất nhiều, nàng không có chút gì do dự bơi về Hứa Tình cách đó không xa, kéo bàn tay nhỏ bé của Hứa Tình. Trước khi Tề Nhạc bị sóng biển thôn phệ hoàn toàn, hắn nhìn thấy rõ ràng, Trầm Vân ôm sát thân thể Hứa Tình, hôn lên đôi môi anh đào của Hứa Tiên một cách thắm thiết. Không thể nào, vào lúc này còn thân mật?




Oanh...



Không gian chung quanh ướt át, khí tức cường đại và nước biển giao hòa với nhau, hoàn toàn bao trùm thân thể Tề Nhạc. Tề Nhạc cảm giác được Kỳ Lân Châu đã bắt đầu nóng lên. Thân thể chấn động kịch liệt, lập tức bị một cổ khí lãng vô hình bao trùm thân thể.



Thân thể của hắn như đạn pháo bay lên không trung, đầu tiên Tề Nhạc nhìn thấy Hứa Tình cùng Trầm Vân vẫn bình yên, khá tốt, tuy trong bóng đêm, nhưng với tư cách là người kế thừa huyết mạch Kỳ Lân, nhãn lực của Tề Nhạc phi thường kinh người, liếc thấy Trầm Vân mang theo Hứa Tình đang cố gắng bơi vào trong bờ cát. Bởi vì lúc trước bị sóng lớn trùng kích, các nàng cũng ở rất gần bờ. Vào lúc này, đột nhiên hắn hiểu dụng ý Trầm Vân hôn lên môi của Hứa Tình, đó là phương pháp trao đổi hô hấp, có thể trong thời gian ngắn bảo trì dưỡng khí cho hai người, mà biển cả lúc này lại hít thở không thông. Lúc này, Tề Nhạc đã bất chấp suy nghĩ vì sao Trầm Vân lại bình tĩnh như thế. Bởi vì, cổ khí tức cường đại kia đã tới sau lưng của hắn rồi.



Không quay đầu lại, quang mang trong mắt Tề Nhạc sáng rực lên, vì bảo trụ tánh mạng của mình, hắn đã bất chấp hiển lộ thực lực ở trước mặt người khác.



- Lâm.



Tức giận quát lên một tiếng, vân lực trong cơ thể vận chuyển nhanh chóng, Tề Nhạc dang hai tay của mình ra, đồng thời song chưởng hợp lại, chỉ trong nháy mắt, đồng thời sử dụng hai chủng thuộc tính vân lực. Màu xanh da trời là nước, bởi vì thân đang trong biển cả, cho nên thủy thuộc tính ngưng tụ trong thời gian ngắn nhất và nhiều nhất, tuy không có tăng thực lực của Tề Nhạc lên cao, nhưng ít ra hắn tạm thời có thể điều động một ít thủy lực. Nước biển phía dưới bị lam sắc quang mang của hắn dẫn dắt, hóa thành một cổ thủy triều không lớn đẩy hắn vào bờ.