Tô Tuyết Chí cầm theo giỏ hoa quả đi tới trường trung học quốc lập nơi tiến sĩ Dư dạy học.
Trường nằm trong khu thành cổ, hình như được cải tạo lại từ doanh trại mà khi xưa quân đội thường trú, học sinh theo học đa số là người dân thường. Trường học đã nghỉ từ tuần trước, hai cánh cổng gỉ sét đóng chặt, nhìn vào qua hàng rào, một vài dãy phòng học tối tăm, tuyết đọng trắng xóa, dường như đã không còn ai.
Nhưng Tô Tuyết Chí nghe anh họ nhắc, người thân của tiến sĩ Dư ở quê nhiều năm trước đã chết bởi một trận dịch chuột, cho nên ngày nghỉ anh ta không về quê mà vẫn ở lại ký túc xá của trường. Vì thế cô gõ mạnh vào hàng rào sắt, gõ một lúc lâu mới nhìn thấy một bảo vệ hai tay lồng vào trong tay áo đầu đội mũ da chó chầm chậm đi ra, cổ rụt lại, tức giận hỏi chuyện gì. Nghe nói là đến thăm tiến sĩ Dư thì bĩu môi, mở cửa sắt ra.
– Tiến sĩ Dư từ lúc trường nghỉ học thì cũng chỉ ra ngoài có một lần mua chút gạo và mì, cả ngày cũng không thấy bóng dáng đâu. Bình thường cũng thế, dạy xong thì đọc sách, không ở trong phòng thì lại chui vào phòng thí nghiệm nghịch phá đủ thứ chai lọ. Hình như sức khỏe còn kém nữa, cứ như vậy, sợ là chết rồi mà cũng không ai biết…
Nói xong, hất cằm về phía dãy phòng thấp bé ở góc tây bắc của sân thể ɖu͙ƈ:
– Kia kìa, ở bên kia, căn ở trong cùng ấy.
Tô Tuyết Chí cảm ơn anh ta, thấy anh ta nhìn chằm chằm vào thứ trong tay mình liền cầm hai quả cam đưa cho anh ta. Anh ta nhận lấy, sau đó lại rụt cổ đi về phòng mình.
Tô Tuyết Chí dẫm lên tuyết đọng kêu sàn sạt băng qua sân thể ɖu͙ƈ vắng tanh, đi tới trước căn phòng mà người bảo vệ đã chỉ, nghe bên trong vọng ra tiếng ho đứt quãng.
Cô gõ cửa, một lát sau, cửa được hé mở ra, một người đàn ông trung niên đeo kính, tuổi tác tầm bốn mươi, mặt gầy gò, ánh mắt có thần, nhưng râu ria thì xồm xoàm và tóc tai thì bù xù, không biết đã mấy ngày không chải rồi, trông như cái tổ quạ.
Sắc mặt anh ta vàng như nến, nhìn như người bị đau ốm lâu ngày, trong thời tiết này trêи người chỉ mặc áo dài bằng vải bông đã sờn cũ, đứng sau cánh cửa, dùng ánh mắt đề phòng mà quan sát cô.
– Cậu là ai? Cậu tìm ai?
Tô Tuyết Chí vội báo thân phận, nói mình là em họ của cảnh sát Diệp, họ Tô, hôm nay tới để thăm hỏi anh ta.
Tiến sĩ Dư hình như biết cô, thái độ lúc này mới khách sáo, mở cửa ra mời cô vào.
Căn phòng chật hẹp, cũ kỹ chỉ chừng chục mét vuông, ở một góc sau cánh cửa có bếp nấu và dụng cụ nấu nướng đơn giản, phía đối diện kê một chiếc giường đơn, một bàn làm việc đơn giản. Không gian còn lại hầu như đều để sách vở, giấy tờ, đầy ắp, trông rất bừa bộn, thậm chí không tìm được chỗ để ngồi.
Thời đại này, giá mua một cuốn sách không hề rẻ, Tô Tuyết Chí nhìn lướt qua, liền thấy vài cuốn sách y học nguyên bản, hình như loại nhập ngoại, giá rất đắt.
Trong phòng rất lạnh, cũng không có lò sưởi.
Tiến sĩ Dư thu dọn chồng sách để bừa bãi trêи một chiếc ghế, bảo cô ngồi đó, lại đi rót nước cho cô, cầm ấm nước lên, bên trong trống không.
– Tiểu Tô cậu ngồi đây nhé, tôi đi đun nước, buổi sáng mải đọc sách mà quên mất…
Vừa rồi lúc đến cửa phòng, cô nhìn thấy than ở góc tường cũng không còn mấy viên, cô hoài nghi tiền của vị tiến sĩ này dùng đề mua sách hết rồi.
Cô vội đứng lên:
– Không cần đâu ạ. Em không khát, tiên sinh không cần phải đi đun nước đâu. Thầy ngồi xuống đi. Lúc nãy em nghe thấy tiếng thầy ho, thầy bị ốm ạ? Đã đi khám chưa ạ?
Tiến sĩ Dư nói mỗi khi vào thu thì phát bệnh, mấy tháng gần đây lại xảy ra chuyện, bận bịu ngược xuôi tìm bạn bị mất tích, chưa kịp điều trị.
– Tôi không sao, nhưng đến nay vẫn chưa có tung tích của Thanh Hạc, tôi nghĩ mà lo lắng vô cùng.
Nét mặt anh ta đầy lo âu, dừng một chút, bình ổn cảm xúc lại.
– Nhưng cũng may mắn, may mắn tôi gặp cảnh sát Diệp và Tiểu Tô, đương nhiên, cũng nhờ cả Tư lệnh Hạ nữa, cho nên mới diệt trừ được khối u ác tính xưởng dược kia, tránh độc hại càng sâu. Nếu Thanh Hạc còn sống ắt sẽ vui mừng lắm. Đây chính là điều mong ước của cậu ấy. Nếu cậu ấy không may không còn nữa, kết quả này với cậu ấy cũng coi như là một sự an ủi.
Tô Tuyết Chí cũng nói:
– Ngô tiên sinh thật sự là người chính trực, khiến người ta khâm phuuc. Hôm nay em đến đây ngoài thăm hỏi thầy, cũng muốn hỏi thầy, Ngô tiên sinh hiện giờ sống chết chưa rõ, trong nhà người thân cần phải chăm sóc không ạ? Nếu có, trước khi tìm thấy Ngô tiên sinh, em nguyện gánh vác thay thầy ấy.
Tiến sĩ Dư lắc đầu:
– Cậu ấy là đồng hương với tôi, năm đó dịch chuột, người nhà gần như cũng đã không còn, chỉ còn lại mẹ già thì hai năm trước đã mất, cũng không có vợ con gì cả.
Tô Tuyết Chí yên lặng một lát, nói:
– Em nghe nói Tư lệnh Hạ có nói, bảo Cục cảnh sát đi tìm người rồi, chắc chắn sẽ sớm có tin tức. Tiến sĩ Ngô có người bạn như thầy đúng là điều may mắn. Dư tiên sinh đã gắng hết sức mình rồi, thầy cũng nên giữ gìn sức khỏe.
Tiến sĩ Dư khẽ gật đầu:
– Cảm ơn cậu Tiểu Tô. Cậu trẻ quá. Lúc trước tôi từng đọc mấy tin tức về cậu trêи báo, rất xuất sắc. Hôm nay gặp cậu quả đúng là thanh niên có tinh thần tràn đầy năng lượng, có nhiệt huyết. Khó trách Hiệu trưởng lại coi trọng cậu. Cứ chịu khó học hành, tương lai ắt có thành tựu.
Tô Tuyết Chí cảm ơn anh ta đã khen ngợi, nhìn một quyển sách đặt trêи bàn, hỏi:
– Em có thể xem được không ạ?
Tiến sĩ Dư đưa tới.
Đây là một quyển sách chuyên môn về quá trình tự dưỡng và sinh trưởng của năng lượng hóa học và vi khuẩn dinh dưỡng vô cơ, được xuất bản chỉ vài năm trước đây. Có lẽ là thuộc về nghiên cứu tiên tiến nhất trong vi sinh vật học đương đại.
Tô Tuyết Chí hôm nay đến đây ngoài thăm hỏi tiến sĩ Dư ra, thực ra còn có một ý tưởng khác.
Chế tạo công nghiệp hoá Penicillin, kế hoạch này toàn dựa vào một mình cô là không thể thực hiện được. Bước đầu tiên của chế tạo công nghiệp, trong phòng thí nghiệm cần có các chuyên gia vi sinh vật.
Lúc trước sau khi biết được có một người như tiến sĩ Dư, cô lập tức nghĩ đến kế hoạch của mình. Chờ cho vụ án của xưởng dược Đông Á kết thúc, cô nhờ hiệu trưởng hỏi thăm về lai lịch của tiến sĩ Dư, cảm giác anh ta chính là người mà cô đang cần.
Tiến sĩ Dư tên Dư Thiệu Lạp, khi còn trẻ từng là học sinh được triều đình nhà Thanh tuyển chọn tiến cử đi du học Châu Âu, với sự thông minh và chăm chỉ, cùng điểm số xuất sắc, sau này anh ta đã có thể học hỏi từ một nhà sinh vật học gây bệnh nổi tiếng ở Đức. Tại Đại học Berlin, anh ta nhận bằng tiến sĩ, nghe nói trong nước đang bùng nổ tây hóa, anh ta vui vẻ về nước, ai ngờ sự học không có đất dụng võ, sau một vài năm lãng phí tài năng, anh ta không còn cách nào khác đành phải chấp nhận lời khuyên của thầy mình lại một lần nữa ra nước ngoài, vừa làm giảng viên đại học vừa làm thí nghiệm. Làm việc trong phòng thí nghiệm, hỗ trợ phát triển huyết thanh bạch hầu, vân vân, cuối cùng cũng chờ được thành lập tân Dân quốc.
Khi đó tiến sĩ Dư đã sắp sửa được tôn vinh làm Phó giáo sư, nhưng được thúc đẩy bởi lòng yêu nước, anh ta lại lần nữa gác lại tất cả những gì có được ở nước ngoài, vui vẻ trở về, hy vọng rằng lần này, anh ta có thể đóng góp cho Trung Hoa mới.
Thời gian đầu khi trở về, anh ta làm việc trong Vụ Y tế thuộc Bộ Nội vụ, nhưng ngay sau đó anh ta đã phát hiện ra bộ phận y tế quen thói quan liêu, không hề khác biệt với trước đay, các quan chức chuyên nghiệp là phe Âu Mỹ và phe Đức, Nhật ngày ngày đấu đá lẫn nhau, công kϊƈɦ lẫn nhau. Năm thứ hai, anh ta chủ động rời khỏi văn phòng để hỗ trợ Cục Phòng chống dịch trong việc phát triển và sản xuất huyết thanh bạch hầu trong nước, tuy nhiên, lợi ích của nhà máy dược phức tạp, quy trình không được tuân thủ nghiêm ngặt, có vấn đề trong khâu kiểm tra chất lượng. Một số lượng lớn sản phẩm lỗi được sản xuất ra, anh ta chủ trương tiêu hủy tất cả, nhưng không ai nghe, anh ta khiếu nại khắp nơi, kháng nghị vẫn không có kết quả. Cuối cùng sản phẩm bị lỗi đã được lưu thông ra thị trường. Phải đến khi nhiều trẻ em tử vong sau đó thì việc chữa trị mới đơcj vô hiệu, các sản phẩm thuốc lần lượt được thu hồi và tiêu hủy, cái giá phải trả là tính mạng của mấy đứa trẻ, nhưng trêи hết, người có trách nhiệm tương quan chỉ phải chuyển giao một chức vụ tượng trưng mà thôi.
Anh ta vô cùng thất vọng với tất cả những gì mình đã trải qua, trong lòng tức giận từ chức, nhưng vì trong quá trình làm việc trong bộ phận y tế những năm qua, anh ta đã làm mất lòng rất nhiều người và bị người khác âm thầm gây khó dễ, cộng thêm chuyên ngành quá hiếm, không thể nào thuận lợi giảng dạy ở trường đại học, hơn nữa sức khỏe cũng yếu. Sau nhiều lần trắc trở, anh ta nản lỏng thoái chí, cuối cùng được một người bạn giới thiệu và đến đây làm giáo viên dạy môn sinh học cấp hai.
Làm giáo viên kéo dài đã năm sáu năm, không quan thuyệt chất thanh bần, vốn không có nhu cầu gì, bình thường sau giờ giảng dạy, anh ta lao vào nghiên cứu. Trong mắt người khác, anh ta là một người nghèo khổ và cơ cực, cuộc sống hằng ngày đều phải dựa vào bạn bè. Mọi thứ cứ bình bình trôi qua như thế, cho đến mấy tháng trước người bạn thân xảy ra chuyện, bản thân anh ta thì cũng sắp không chống đỡ được nữa, trong lúc tuyệt vọng thì gặp Diệp Hiền Tề nhiệt tình giúp đỡ, chuyện của xưởng dược mới coi như không phụ sự ủy thác của bạn mình.
Anh ta vô cùng cảm kϊƈɦ, bởi vậy thái độ với Tô Tuyết Chí dĩ nhiên cũng rất khách sáo và tôn trọng, cười nói:
– Cậu cũng nghiên cứu ở mảng này à?
Tô Tuyết Chí nói:
– Tiến sĩ, vi sinh vật có thể có thể được sử dụng làm thuốc điều trị, thầy chắc là chuyên gia ở lĩnh vực này rồi.
Tiến sĩ Dư xua tay:
– Không dám không dám. Nhưng cậu nói cũng không sai, thí dụ như có một loại vi sinh vật có thể ức chế sự phát triển của trực khuẩn than) trong nước tiểu. Điều này đã được phát hiện và chứng minh cách đây hàng chục năm, và nó được gọi là antitoxin (kháng độc tố).
– Em có kế hoạch nuôi dưỡng và sản xuất công nghiệp một loại nấm mốc chưa từng có trong tương lai, cái mà thầy nói có tên kháng độc tố, có thể tiêu diệt nhiều loại vi khuẩn chết người, khắc phục tình trạng nhiễm trùng ở người và không độc đối với cơ thể sống. Em có thể nuôi cấy nấm mốc, nhưng các loại quy trình như phân lập và chọn lọc các chủng, chuyển đổi quá trình lên men, tinh chế và sản xuất…nếu có chuyên gia tham gia cùng, kết quả thu được sẽ gấp đôi. Thầy là chuyên gia trong lĩnh vực này, không biết thầy có hứng thú làm việc với em không ạ?
Tiến sĩ Dư lộ vẻ hứng thú, nhưng lại có vẻ không thể tin nổi:
– Có loại vi khuẩn đó tồn tại ư?
– Có ạ. Dĩ nhiên là có rồi, ngoài loại mà em vừa nói với thầy thì còn có loại khác nữa.
– Tô Tuyết Chí chắc nịch, – Điều chúng ta cần làm là phát hiện chúng, tách chúng ra, cũng sử dụng chúng cho y học.
– Em có một phòng thí nghiệp độc lập trong trường, điều kiện rất tốt, tự do nghiên cứu. Nếu thầy có hứng thí, em vô cùng mong muốn có thầy tham gia cùng, đến lúc đó, chúng ta cũng làm việc này.
Tiến sĩ Dư hơi trầm ngâm, gật đầu:
– Tôi không thành vấn đề, có thể thử một lần.
Tô Tuyết Chí được anh ta tin tưởng thì cảm ơn anh ta.
Tiến sĩ Dư nhìn bốn vách tường, cười gượng:
– Em khách sáo quá rồi. Năm xưa lúc tôi học xong cũng giống như em hôm nay vô cùng nhiệt huyết, tâm tư bay bổng, không nghĩ lại vấp phải bao nhiêu trắc trở. Giờ đã trung niên rồi, chẳng làm nên trò trống gì, chỉ còn lại mỗi bộ xương tàn này mà thôi, cứ nghĩ rằng gần đất xa trời, qua ngày nào biết ngày đó. Giờ còn có cơ hội tiếp tục nghiên cứu, tôi còn phải cảm ơn em nữa.
Tô Tuyết Chí biết tiến sĩ Dư cuộc sống gặp nhiều khó khăn, sức khỏe cũng đã yếu dần, trước khi đi muốn biếu lại chút tiền, để anh ta có cuộc sống khá hơn một chút. Nhưng nghĩ nghĩ, anh ta chắc sẽ không nhận sự giúp đỡ này của mình đâu, đến lúc đó đẩy qua đẩy lại, bản thân cũng xấu hổ.
Loại việc như này, giao cho anh họ làm đảm bảo tự nhiên và dễ dàng hơn so với mình.
Ra ngoài rồi, tâm trạng của cô rất tốt, nhìn sắc trời cũng không còn sớm nữa, phải chuẩn bị để lên đường rồi liền quay trở lại chỗ ở, lại phát hiện chẳng những anh họ đã về, còn có cả Hạ Lan Tuyết lẽ ra hôm nay cũng lên phía bắc ăn tết cũng ở đó.
Hạ Lan Tuyết nói cho cô hay, bởi anh cả tạm thời có việc nên hôm nay chưa đi được, cho nên mới rời lại ngày đi.
– Em dù sao cũng rảnh rỗi nên muốn đi cùng anh họ anh tiễn anh ra nhà ga.
Tô Tuyết Chí bừng hiểu ra, cảm ơn cô ấy, sau đó kéo Diệp Hiền Tề sang một bên, nói lại chuyện tiến sĩ Dư, lấy ra hai mươi đồng bạc, bảo anh ta đi mua than loại tốt, mua chút thức ăn rồi ngày mai đưa qua đó.
Diệp Hiền Tề nhận
lời, lại thì thầm một câu:
– May mà anh chạy trốn nhanh, bằng không thì cũng chẳng khác gì tiến sĩ Dư, đến lúc đó cậu em phải làm sao đây.
Tô Tuyết Chí lườm anh ta:
– Trước đó nếu anh chịu khó học hành thì đâu cần phải lo lắng cái này làm gì nữa.
Diệp Hiền Tề gãi đầu:
– Thà rằng chẳng học còn hơn, tóc anh quan trọng hơn.
Hai anh em trò chuyện xong đi ra, Tô Tuyết Chí cầm theo một rương hành lý nhỏ đã thu dọn xong, lên xe của Hạ Lan Tuyến, cùng nhau đến nhà hàng để ăn tối, thấy thời gian cũng sắp đến rồi liền tới nhà ga đợi một lát, chờ xe lửa đến rồi lên xe lửa đến ghế lô của mình, mở cửa sổ ra, thò người ra ngoài vẫy tay tạm biệt, giục họ về sớm đi.
Xe lửa dừng ở ga tầm hai mươi phút, lại lần nữa xuất phát, ầm ầm dọc theo đường sắt đi về phía bắc. Một bóng đen dài, càng lúc càng xa, cuối cùng cũng biến mất vào màn đêm.
Diệp Hiền Tề tiễn em gái đi xong thì quay sang nịnh Hạ Lan Tuyết:
– Cô họ giỏi quá. Diệp Hiền Tề đúng là may mắn ba đời mới được gặp cô họ, ngũ thể đầu địa, không cần kiếp sau, đời này của cháu nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp cô họ.
Hạ Lan Tuyết phì cười thành tiếng, cười xong nói:
– Nếu để anh em nghe được, anh ấy sẽ nói anh dẻo mồm dẻo miệng cho mà xem.
Diệp Hiền Tề giật mình hoảng sợ, vội hỏi rõ mới biết lần trước Hạ Lan Tuyết thuật lại lời dỗ dành của mình với cô ấy cho Hạ Hán Chử nghe, tức thì mồ hôi lạnh túa ra.
– Cô họ ơi là cô họ, lần sau cô họ đừng nhắc gì đến cháu trước mặt anh trai của cô họ nhé, cô họ làm thế là lấy mạng cháu đấy.
Hạ Lan Tuyết hứ một tiếng:
– Cho nên rốt cuộc có phải anh dẻo mồm dẻo miệng gạt em không?
– Tuyệt đối không có, cháu xin thề. Cháu hiếu kính cô họ là thật lòng, có thần minh chứng giám, nếu nửa câu nói dối thì sẽ bị thiên lôi giáng xuống, kiếp sau cháu sẽ biến thành rùa đen cõng cô họ cả đời, thế đã được chưa?
Hạ Lan Tuyết biết anh ta chỉ nói hươu nói vượn để dỗ mình vui nên không hề thấy phản cảm mà ngược lại, còn cảm thấy chút mới lạ, chưa từng có người nào đối xử với cô như thế, trong lòng rất hài lòng, gật đầu, nói:
– Đi thôi, anh của em bảo em đưa Tô thiếu gia xong thì đến Bộ tư lệnh, cùng anh ấy về nhà. Anh cũng đi cùng nhé.
Em họ đã đi kinh thành để tham dự Hội nghị, Diệp Hiền Tề muốn mua vé tàu cho em gái, nhưng trong một toa tàu chỉ có hai ghế lô, giờ đang là cuối năm, anh ta biết, chỉ dựa vào bản thân thì chắc chắn là không mua được rồi. Mấy ngày hôm trước anh ta đã nhờ viên trưởng ga kia giúp, nhưng kết quả lại không được gì, báo lại với anh ta rằng chỉ có xe lửa chạy vào ban ngày mới có một chiếc thôi, còn buổi tối thì chỉ còn vé giường nằm tập thể.
Em họ ban ngày có việc, không thể đi được, nhờ anh ta mua vé đi chuyến tối.
Tuy
chỉ có một đêm, nhưng em họ là nữ, để em gái ngủ giường tập thể với người lạ, Diệp Hiền Tề không yên tâm chút nào. Anh ta nghĩ đến Hạ Lan Tuyết, tối qua đến tìm cô ấy, hỏi có cách nào thử được không. Hạ Lan Tuyết lại đi tìm anh trai, bày tỏ mời Tô thiếu gia đi cùng ghế lô. Anh trai cô ấy nghe xong thì nói cho cô ấy biết, anh vừa hay có việc bận, chắc phải rời lại ngày xuất phát, bảo cô đưa vé cho Diệp Hiền Tề, còn dặn dò, bảo Diệp Hiền Tề không được nói với Tô Tuyết Chí rằng vé tàu này là của mình.
Diệp Hiền Tề muốn đưa tiền, đương nhiên Hạ Lan Tuyết sẽ không nhận. Anh ta không ngờ rằng vận số lại may mắn như thế, chẳng hề mất một phân tiền nào mà có vé ghế lô, sáng sớm hôm nay lập tức chạy tới như hiến vật quý.
Tuy rằng không hiểu vì sao Hạ Hán Chử lại dặn dò như thế, nhưng người ta đã lên tiếng rồi, anh ta đương nhiên không dám làm trái, sợ em họ hỏi về lai lịch vé tàu nên đưa vé xong thì chuồn đi ngay.
Giờ tiễn em gái đi rồi, nghe Hạ Lan Tuyết nói mình cũng đi cùng đến Bộ Tư lệnh, vừa nghĩ tới Hạ Hán Chử liền cảm thấy da đầu tê dại, trong lòng e ngại, ủ rũ đi cùng đến cổng lớn Bộ Tư lệnh thì nói mình vẫn còn việc ở đồn cảnh sát, đánh chết cũng không vào, đẩy cửa xe ra đi xuống là chạy trốn luôn.
Hạ Lan Tuyết thấy anh ta chân như bôi dầu bỏ mình lại mà chạy trốn mất thì không vui cong khóe môi lên, vệ binh mở cổng ra, cô đi vào trong.
Đã không còn sớm, sắp 10 giờ rồi, người của Bộ Tư lệnh đã tan làm hết, Hạ Hán Chử bảo thư ký cùng Đinh Xuân Sơn cũng về sớm rồi, giờ này, anh đang ngồi trong văn phòng chờ em gái.
Dưới ánh đèn, anh cúi đầu, ngồi sau bàn làm việc, đang lật xem văn bản thì điện thoại bỗng reo vang.
Anh nhấc lên nghe.
Gọi điện thoại tới, là Tào tiểu thư.
– Yên Kiều, em vừa nghe Chương Ích Cửu nói, anh gọi điện thoại cho anh ta, bảo anh ta sáng mai không cần tới nhà ga đón anh phải không? Tại sao vậy?
Giọng cô ấy đầy vẻ quan tâm.
Hạ Hán Chử vẫn chăm chú nhìn vào văn bản trong tay:
– Tạm thời có việc bận, cho nên chuyển sang ngày mai, ngày mai sẽ đi.
Tào tiểu thư có vẻ như thở phào nhẹ nhõm:
– Em còn tưởng anh xảy ra chuyện gì nên không yên tâm. Vừa rồi em gọi điện tới Công quán, thấy nói anh không ở đó, cho nên gọi tới đây xem thế nào. Không có chuyện gì thì tốt rồi, vậy anh về sớm nghỉ ngơi, đừng để quá mệt.
Hạ Hán Chử ừ một tiếng, trước khi cúp điện thoại đột nhiên lại hỏi:
– Thập Nhị, bên kinh thành cũng có tuyết rơi chứ?
Tuy rằng qua điện thoại, nhưng Tào tiểu thư cũng cảm nhận được giọng anh thay đổi, nghe rất dịu dàng ôn hòa mà trước nay chưa từng có, còn gọi mình như thế, trái tim bất giác đập mạnh, yên lặng một chút, nín thở đáp:
– Có ạ, sao vậy anh?
Bên này, ánh mắt Hạ Hán Chử chuyển sang âm trầm, lạnh nhạt nói:
– Cũng không có gì, sực nhớ tới thì tiện hỏi thôi. Tiện nói với em, tài xế kia của em, chân anh ta bị gãy rồi, chắc là vì bên này tuyết rơi nhiều nên hai ngày trước bị ngã gãy chân. Dù sao cũng là người của em, anh gặp phải cũng không thể bỏ mặc được, nên đã cho người đưa anh ta về chỗ em rồi. Chắc em sẽ nhanh gặp anh ta thôi.
Anh nhìn em gái đẩy cửa đi vào, tiếp tục nói:
– Đừng quên thưởng cho anh ta đấy. Dù sao thì anh ta cũng làm việc cho em.
Nói xong, anh treo điện thoại, nở nụ cười tươi với em gái.
– Về rồi à?
Hạ Lan Tuyết gật đầu:
– Tô thiếu gia cũng lên xe lửa đi rồi anh ạ.
Cô đến bên anh trai.
– Anh ơi, em vẫn không hiểu, vì sao không cho Diệp Hiền Tề nói cho Tô thiếu gia biết vé tàu là anh đưa vậy?
Trong đầu Hạ Hán Chử hiện lên đôi mắt hướng về anh, đôi mắt đó, dù cho bóng đêm có dày đặc thì cũng không che giấu được tia khó chịu kia.
Anh chỉ cười, vặn nắp bút lại, đứng lên cầm áo khoác vắt trêи lưng ghế, mặc vào.
– Đi thôi, về thôi.
Anh cùng em gái đi tới cửa, đang định tắt đèn thì đột nhiên vào lúc này, điện thoại trêи bàn lại vang lên.
Anh bảo em gái đi xuống trước, vào xe chờ anh, sau đó quay trở lại, nhận điện thoại.
Gọi điện thoại tới là Đinh Xuân Sơn, giọng anh ta vô cùng căng thẳng:
– Tư lệnh, không hay rồi. Vừa rồi bên Trần Anh có gửi tới một tin tức, nghe nói rất có khả năng, có người thuê sát thủ, ý đồ tối nay sẽ ám sát anh trêи xe lửa. Anh tạm thời thay đổi hành trình, nhưng chỉ sợ đối phương còn chưa biết. Nếu tin tức là thật, tôi sợ Tô thiếu gia sẽ có nguy hiểm…
Trong chớp mắt ánh mắt Hạ Hán Chử tối đi, buông điện thoại, xông vội ra ngoài.
Hết chương 89
Chương 89
Tô Tuyết Chí cầm theo giỏ hoa quả đi tới trường trung học quốc lập nơi tiến sĩ Dư dạy học.
Trường nằm trong khu thành cổ, hình như được cải tạo lại từ doanh trại mà khi xưa quân đội thường trú, học sinh theo học đa số là người dân thường. Trường học đã nghỉ từ tuần trước, hai cánh cổng gỉ sét đóng chặt, nhìn vào qua hàng rào, một vài dãy phòng học tối tăm, tuyết đọng trắng xóa, dường như đã không còn ai.
Nhưng Tô Tuyết Chí nghe anh họ nhắc, người thân của tiến sĩ Dư ở quê nhiều năm trước đã chết bởi một trận dịch chuột, cho nên ngày nghỉ anh ta không về quê mà vẫn ở lại ký túc xá của trường. Vì thế cô gõ mạnh vào hàng rào sắt, gõ một lúc lâu mới nhìn thấy một bảo vệ hai tay lồng vào trong tay áo đầu đội mũ da chó chầm chậm đi ra, cổ rụt lại, tức giận hỏi chuyện gì. Nghe nói là đến thăm tiến sĩ Dư thì bĩu môi, mở cửa sắt ra.
– Tiến sĩ Dư từ lúc trường nghỉ học thì cũng chỉ ra ngoài có một lần mua chút gạo và mì, cả ngày cũng không thấy bóng dáng đâu. Bình thường cũng thế, dạy xong thì đọc sách, không ở trong phòng thì lại chui vào phòng thí nghiệm nghịch phá đủ thứ chai lọ. Hình như sức khỏe còn kém nữa, cứ như vậy, sợ là chết rồi mà cũng không ai biết…
Nói xong, hất cằm về phía dãy phòng thấp bé ở góc tây bắc của sân thể ɖu͙ƈ:
– Kia kìa, ở bên kia, căn ở trong cùng ấy.
Tô Tuyết Chí cảm ơn anh ta, thấy anh ta nhìn chằm chằm vào thứ trong tay mình liền cầm hai quả cam đưa cho anh ta. Anh ta nhận lấy, sau đó lại rụt cổ đi về phòng mình.
Tô Tuyết Chí dẫm lên tuyết đọng kêu sàn sạt băng qua sân thể ɖu͙ƈ vắng tanh, đi tới trước căn phòng mà người bảo vệ đã chỉ, nghe bên trong vọng ra tiếng ho đứt quãng.
Cô gõ cửa, một lát sau, cửa được hé mở ra, một người đàn ông trung niên đeo kính, tuổi tác tầm bốn mươi, mặt gầy gò, ánh mắt có thần, nhưng râu ria thì xồm xoàm và tóc tai thì bù xù, không biết đã mấy ngày không chải rồi, trông như cái tổ quạ.
Sắc mặt anh ta vàng như nến, nhìn như người bị đau ốm lâu ngày, trong thời tiết này trêи người chỉ mặc áo dài bằng vải bông đã sờn cũ, đứng sau cánh cửa, dùng ánh mắt đề phòng mà quan sát cô.
– Cậu là ai? Cậu tìm ai?
Tô Tuyết Chí vội báo thân phận, nói mình là em họ của cảnh sát Diệp, họ Tô, hôm nay tới để thăm hỏi anh ta.
Tiến sĩ Dư hình như biết cô, thái độ lúc này mới khách sáo, mở cửa ra mời cô vào.
Căn phòng chật hẹp, cũ kỹ chỉ chừng chục mét vuông, ở một góc sau cánh cửa có bếp nấu và dụng cụ nấu nướng đơn giản, phía đối diện kê một chiếc giường đơn, một bàn làm việc đơn giản. Không gian còn lại hầu như đều để sách vở, giấy tờ, đầy ắp, trông rất bừa bộn, thậm chí không tìm được chỗ để ngồi.
Thời đại này, giá mua một cuốn sách không hề rẻ, Tô Tuyết Chí nhìn lướt qua, liền thấy vài cuốn sách y học nguyên bản, hình như loại nhập ngoại, giá rất đắt.
Trong phòng rất lạnh, cũng không có lò sưởi.
Tiến sĩ Dư thu dọn chồng sách để bừa bãi trêи một chiếc ghế, bảo cô ngồi đó, lại đi rót nước cho cô, cầm ấm nước lên, bên trong trống không.
– Tiểu Tô cậu ngồi đây nhé, tôi đi đun nước, buổi sáng mải đọc sách mà quên mất…
Vừa rồi lúc đến cửa phòng, cô nhìn thấy than ở góc tường cũng không còn mấy viên, cô hoài nghi tiền của vị tiến sĩ này dùng đề mua sách hết rồi.
Cô vội đứng lên:
– Không cần đâu ạ. Em không khát, tiên sinh không cần phải đi đun nước đâu. Thầy ngồi xuống đi. Lúc nãy em nghe thấy tiếng thầy ho, thầy bị ốm ạ? Đã đi khám chưa ạ?
Tiến sĩ Dư nói mỗi khi vào thu thì phát bệnh, mấy tháng gần đây lại xảy ra chuyện, bận bịu ngược xuôi tìm bạn bị mất tích, chưa kịp điều trị.
– Tôi không sao, nhưng đến nay vẫn chưa có tung tích của Thanh Hạc, tôi nghĩ mà lo lắng vô cùng.
Nét mặt anh ta đầy lo âu, dừng một chút, bình ổn cảm xúc lại.
– Nhưng cũng may mắn, may mắn tôi gặp cảnh sát Diệp và Tiểu Tô, đương nhiên, cũng nhờ cả Tư lệnh Hạ nữa, cho nên mới diệt trừ được khối u ác tính xưởng dược kia, tránh độc hại càng sâu. Nếu Thanh Hạc còn sống ắt sẽ vui mừng lắm. Đây chính là điều mong ước của cậu ấy. Nếu cậu ấy không may không còn nữa, kết quả này với cậu ấy cũng coi như là một sự an ủi.
Tô Tuyết Chí cũng nói:
– Ngô tiên sinh thật sự là người chính trực, khiến người ta khâm phuuc. Hôm nay em đến đây ngoài thăm hỏi thầy, cũng muốn hỏi thầy, Ngô tiên sinh hiện giờ sống chết chưa rõ, trong nhà người thân cần phải chăm sóc không ạ? Nếu có, trước khi tìm thấy Ngô tiên sinh, em nguyện gánh vác thay thầy ấy.
Tiến sĩ Dư lắc đầu:
– Cậu ấy là đồng hương với tôi, năm đó dịch chuột, người nhà gần như cũng đã không còn, chỉ còn lại mẹ già thì hai năm trước đã mất, cũng không có vợ con gì cả.
Tô Tuyết Chí yên lặng một lát, nói:
– Em nghe nói Tư lệnh Hạ có nói, bảo Cục cảnh sát đi tìm người rồi, chắc chắn sẽ sớm có tin tức. Tiến sĩ Ngô có người bạn như thầy đúng là điều may mắn. Dư tiên sinh đã gắng hết sức mình rồi, thầy cũng nên giữ gìn sức khỏe.
Tiến sĩ Dư khẽ gật đầu:
– Cảm ơn cậu Tiểu Tô. Cậu trẻ quá. Lúc trước tôi từng đọc mấy tin tức về cậu trêи báo, rất xuất sắc. Hôm nay gặp cậu quả đúng là thanh niên có tinh thần tràn đầy năng lượng, có nhiệt huyết. Khó trách Hiệu trưởng lại coi trọng cậu. Cứ chịu khó học hành, tương lai ắt có thành tựu.
Tô Tuyết Chí cảm ơn anh ta đã khen ngợi, nhìn một quyển sách đặt trêи bàn, hỏi:
– Em có thể xem được không ạ?
Tiến sĩ Dư đưa tới.
Đây là một quyển sách chuyên môn về quá trình tự dưỡng và sinh trưởng của năng lượng hóa học và vi khuẩn dinh dưỡng vô cơ, được xuất bản chỉ vài năm trước đây. Có lẽ là thuộc về nghiên cứu tiên tiến nhất trong vi sinh vật học đương đại.
Tô Tuyết Chí hôm nay đến đây ngoài thăm hỏi tiến sĩ Dư ra, thực ra còn có một ý tưởng khác.
Chế tạo công nghiệp hoá Penicillin, kế hoạch này toàn dựa vào một mình cô là không thể thực hiện được. Bước đầu tiên của chế tạo công nghiệp, trong phòng thí nghiệm cần có các chuyên gia vi sinh vật.
Lúc trước sau khi biết được có một người như tiến sĩ Dư, cô lập tức nghĩ đến kế hoạch của mình. Chờ cho vụ án của xưởng dược Đông Á kết thúc, cô nhờ hiệu trưởng hỏi thăm về lai lịch của tiến sĩ Dư, cảm giác anh ta chính là người mà cô đang cần.
Tiến sĩ Dư tên Dư Thiệu Lạp, khi còn trẻ từng là học sinh được triều đình nhà Thanh tuyển chọn tiến cử đi du học Châu Âu, với sự thông minh và chăm chỉ, cùng điểm số xuất sắc, sau này anh ta đã có thể học hỏi từ một nhà sinh vật học gây bệnh nổi tiếng ở Đức. Tại Đại học Berlin, anh ta nhận bằng tiến sĩ, nghe nói trong nước đang bùng nổ tây hóa, anh ta vui vẻ về nước, ai ngờ sự học không có đất dụng võ, sau một vài năm lãng phí tài năng, anh ta không còn cách nào khác đành phải chấp nhận lời khuyên của thầy mình lại một lần nữa ra nước ngoài, vừa làm giảng viên đại học vừa làm thí nghiệm. Làm việc trong phòng thí nghiệm, hỗ trợ phát triển huyết thanh bạch hầu, vân vân, cuối cùng cũng chờ được thành lập tân Dân quốc.
Khi đó tiến sĩ Dư đã sắp sửa được tôn vinh làm Phó giáo sư, nhưng được thúc đẩy bởi lòng yêu nước, anh ta lại lần nữa gác lại tất cả những gì có được ở nước ngoài, vui vẻ trở về, hy vọng rằng lần này, anh ta có thể đóng góp cho Trung Hoa mới.
Thời gian đầu khi trở về, anh ta làm việc trong Vụ Y tế thuộc Bộ Nội vụ, nhưng ngay sau đó anh ta đã phát hiện ra bộ phận y tế quen thói quan liêu, không hề khác biệt với trước đay, các quan chức chuyên nghiệp là phe Âu Mỹ và phe Đức, Nhật ngày ngày đấu đá lẫn nhau, công kϊƈɦ lẫn nhau. Năm thứ hai, anh ta chủ động rời khỏi văn phòng để hỗ trợ Cục Phòng chống dịch trong việc phát triển và sản xuất huyết thanh bạch hầu trong nước, tuy nhiên, lợi ích của nhà máy dược phức tạp, quy trình không được tuân thủ nghiêm ngặt, có vấn đề trong khâu kiểm tra chất lượng. Một số lượng lớn sản phẩm lỗi được sản xuất ra, anh ta chủ trương tiêu hủy tất cả, nhưng không ai nghe, anh ta khiếu nại khắp nơi, kháng nghị vẫn không có kết quả. Cuối cùng sản phẩm bị lỗi đã được lưu thông ra thị trường. Phải đến khi nhiều trẻ em tử vong sau đó thì việc chữa trị mới đơcj vô hiệu, các sản phẩm thuốc lần lượt được thu hồi và tiêu hủy, cái giá phải trả là tính mạng của mấy đứa trẻ, nhưng trêи hết, người có trách nhiệm tương quan chỉ phải chuyển giao một chức vụ tượng trưng mà thôi.
Anh ta vô cùng thất vọng với tất cả những gì mình đã trải qua, trong lòng tức giận từ chức, nhưng vì trong quá trình làm việc trong bộ phận y tế những năm qua, anh ta đã làm mất lòng rất nhiều người và bị người khác âm thầm gây khó dễ, cộng thêm chuyên ngành quá hiếm, không thể nào thuận lợi giảng dạy ở trường đại học, hơn nữa sức khỏe cũng yếu. Sau nhiều lần trắc trở, anh ta nản lỏng thoái chí, cuối cùng được một người bạn giới thiệu và đến đây làm giáo viên dạy môn sinh học cấp hai.
Làm giáo viên kéo dài đã năm sáu năm, không quan thuyệt chất thanh bần, vốn không có nhu cầu gì, bình thường sau giờ giảng dạy, anh ta lao vào nghiên cứu. Trong mắt người khác, anh ta là một người nghèo khổ và cơ cực, cuộc sống hằng ngày đều phải dựa vào bạn bè. Mọi thứ cứ bình bình trôi qua như thế, cho đến mấy tháng trước người bạn thân xảy ra chuyện, bản thân anh ta thì cũng sắp không chống đỡ được nữa, trong lúc tuyệt vọng thì gặp Diệp Hiền Tề nhiệt tình giúp đỡ, chuyện của xưởng dược mới coi như không phụ sự ủy thác của bạn mình.
Anh ta vô cùng cảm kϊƈɦ, bởi vậy thái độ với Tô Tuyết Chí dĩ nhiên cũng rất khách sáo và tôn trọng, cười nói:
– Cậu cũng nghiên cứu ở mảng này à?
Tô Tuyết Chí nói:
– Tiến sĩ, vi sinh vật có thể có thể được sử dụng làm thuốc điều trị, thầy chắc là chuyên gia ở lĩnh vực này rồi.
Tiến sĩ Dư xua tay:
– Không dám không dám. Nhưng cậu nói cũng không sai, thí dụ như có một loại vi sinh vật có thể ức chế sự phát triển của trực khuẩn than) trong nước tiểu. Điều này đã được phát hiện và chứng minh cách đây hàng chục năm, và nó được gọi là antitoxin (kháng độc tố).
– Em có kế hoạch nuôi dưỡng và sản xuất công nghiệp một loại nấm mốc chưa từng có trong tương lai, cái mà thầy nói có tên kháng độc tố, có thể tiêu diệt nhiều loại vi khuẩn chết người, khắc phục tình trạng nhiễm trùng ở người và không độc đối với cơ thể sống. Em có thể nuôi cấy nấm mốc, nhưng các loại quy trình như phân lập và chọn lọc các chủng, chuyển đổi quá trình lên men, tinh chế và sản xuất…nếu có chuyên gia tham gia cùng, kết quả thu được sẽ gấp đôi. Thầy là chuyên gia trong lĩnh vực này, không biết thầy có hứng thú làm việc với em không ạ?
Tiến sĩ Dư lộ vẻ hứng thú, nhưng lại có vẻ không thể tin nổi:
– Có loại vi khuẩn đó tồn tại ư?
– Có ạ. Dĩ nhiên là có rồi, ngoài loại mà em vừa nói với thầy thì còn có loại khác nữa.
– Tô Tuyết Chí chắc nịch, – Điều chúng ta cần làm là phát hiện chúng, tách chúng ra, cũng sử dụng chúng cho y học.
– Em có một phòng thí nghiệp độc lập trong trường, điều kiện rất tốt, tự do nghiên cứu. Nếu thầy có hứng thí, em vô cùng mong muốn có thầy tham gia cùng, đến lúc đó, chúng ta cũng làm việc này.
Tiến sĩ Dư hơi trầm ngâm, gật đầu:
– Tôi không thành vấn đề, có thể thử một lần.
Tô Tuyết Chí được anh ta tin tưởng thì cảm ơn anh ta.
Tiến sĩ Dư nhìn bốn vách tường, cười gượng:
– Em khách sáo quá rồi. Năm xưa lúc tôi học xong cũng giống như em hôm nay vô cùng nhiệt huyết, tâm tư bay bổng, không nghĩ lại vấp phải bao nhiêu trắc trở. Giờ đã trung niên rồi, chẳng làm nên trò trống gì, chỉ còn lại mỗi bộ xương tàn này mà thôi, cứ nghĩ rằng gần đất xa trời, qua ngày nào biết ngày đó. Giờ còn có cơ hội tiếp tục nghiên cứu, tôi còn phải cảm ơn em nữa.
Tô Tuyết Chí biết tiến sĩ Dư cuộc sống gặp nhiều khó khăn, sức khỏe cũng đã yếu dần, trước khi đi muốn biếu lại chút tiền, để anh ta có cuộc sống khá hơn một chút. Nhưng nghĩ nghĩ, anh ta chắc sẽ không nhận sự giúp đỡ này của mình đâu, đến lúc đó đẩy qua đẩy lại, bản thân cũng xấu hổ.
Loại việc như này, giao cho anh họ làm đảm bảo tự nhiên và dễ dàng hơn so với mình.
Ra ngoài rồi, tâm trạng của cô rất tốt, nhìn sắc trời cũng không còn sớm nữa, phải chuẩn bị để lên đường rồi liền quay trở lại chỗ ở, lại phát hiện chẳng những anh họ đã về, còn có cả Hạ Lan Tuyết lẽ ra hôm nay cũng lên phía bắc ăn tết cũng ở đó.
Hạ Lan Tuyết nói cho cô hay, bởi anh cả tạm thời có việc nên hôm nay chưa đi được, cho nên mới rời lại ngày đi.
– Em dù sao cũng rảnh rỗi nên muốn đi cùng anh họ anh tiễn anh ra nhà ga.
Tô Tuyết Chí bừng hiểu ra, cảm ơn cô ấy, sau đó kéo Diệp Hiền Tề sang một bên, nói lại chuyện tiến sĩ Dư, lấy ra hai mươi đồng bạc, bảo anh ta đi mua than loại tốt, mua chút thức ăn rồi ngày mai đưa qua đó.
Diệp Hiền Tề nhận
lời, lại thì thầm một câu:
– May mà anh chạy trốn nhanh, bằng không thì cũng chẳng khác gì tiến sĩ Dư, đến lúc đó cậu em phải làm sao đây.
Tô Tuyết Chí lườm anh ta:
– Trước đó nếu anh chịu khó học hành thì đâu cần phải lo lắng cái này làm gì nữa.
Diệp Hiền Tề gãi đầu:
– Thà rằng chẳng học còn hơn, tóc anh quan trọng hơn.
Hai anh em trò chuyện xong đi ra, Tô Tuyết Chí cầm theo một rương hành lý nhỏ đã thu dọn xong, lên xe của Hạ Lan Tuyến, cùng nhau đến nhà hàng để ăn tối, thấy thời gian cũng sắp đến rồi liền tới nhà ga đợi một lát, chờ xe lửa đến rồi lên xe lửa đến ghế lô của mình, mở cửa sổ ra, thò người ra ngoài vẫy tay tạm biệt, giục họ về sớm đi.
Xe lửa dừng ở ga tầm hai mươi phút, lại lần nữa xuất phát, ầm ầm dọc theo đường sắt đi về phía bắc. Một bóng đen dài, càng lúc càng xa, cuối cùng cũng biến mất vào màn đêm.
Diệp Hiền Tề tiễn em gái đi xong thì quay sang nịnh Hạ Lan Tuyết:
– Cô họ giỏi quá. Diệp Hiền Tề đúng là may mắn ba đời mới được gặp cô họ, ngũ thể đầu địa, không cần kiếp sau, đời này của cháu nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp cô họ.
Hạ Lan Tuyết phì cười thành tiếng, cười xong nói:
– Nếu để anh em nghe được, anh ấy sẽ nói anh dẻo mồm dẻo miệng cho mà xem.
Diệp Hiền Tề giật mình hoảng sợ, vội hỏi rõ mới biết lần trước Hạ Lan Tuyết thuật lại lời dỗ dành của mình với cô ấy cho Hạ Hán Chử nghe, tức thì mồ hôi lạnh túa ra.
– Cô họ ơi là cô họ, lần sau cô họ đừng nhắc gì đến cháu trước mặt anh trai của cô họ nhé, cô họ làm thế là lấy mạng cháu đấy.
Hạ Lan Tuyết hứ một tiếng:
– Cho nên rốt cuộc có phải anh dẻo mồm dẻo miệng gạt em không?
– Tuyệt đối không có, cháu xin thề. Cháu hiếu kính cô họ là thật lòng, có thần minh chứng giám, nếu nửa câu nói dối thì sẽ bị thiên lôi giáng xuống, kiếp sau cháu sẽ biến thành rùa đen cõng cô họ cả đời, thế đã được chưa?
Hạ Lan Tuyết biết anh ta chỉ nói hươu nói vượn để dỗ mình vui nên không hề thấy phản cảm mà ngược lại, còn cảm thấy chút mới lạ, chưa từng có người nào đối xử với cô như thế, trong lòng rất hài lòng, gật đầu, nói:
– Đi thôi, anh của em bảo em đưa Tô thiếu gia xong thì đến Bộ tư lệnh, cùng anh ấy về nhà. Anh cũng đi cùng nhé.
Em họ đã đi kinh thành để tham dự Hội nghị, Diệp Hiền Tề muốn mua vé tàu cho em gái, nhưng trong một toa tàu chỉ có hai ghế lô, giờ đang là cuối năm, anh ta biết, chỉ dựa vào bản thân thì chắc chắn là không mua được rồi. Mấy ngày hôm trước anh ta đã nhờ viên trưởng ga kia giúp, nhưng kết quả lại không được gì, báo lại với anh ta rằng chỉ có xe lửa chạy vào ban ngày mới có một chiếc thôi, còn buổi tối thì chỉ còn vé giường nằm tập thể.
Em họ ban ngày có việc, không thể đi được, nhờ anh ta mua vé đi chuyến tối.
Tuy
chỉ có một đêm, nhưng em họ là nữ, để em gái ngủ giường tập thể với người lạ, Diệp Hiền Tề không yên tâm chút nào. Anh ta nghĩ đến Hạ Lan Tuyết, tối qua đến tìm cô ấy, hỏi có cách nào thử được không. Hạ Lan Tuyết lại đi tìm anh trai, bày tỏ mời Tô thiếu gia đi cùng ghế lô. Anh trai cô ấy nghe xong thì nói cho cô ấy biết, anh vừa hay có việc bận, chắc phải rời lại ngày xuất phát, bảo cô đưa vé cho Diệp Hiền Tề, còn dặn dò, bảo Diệp Hiền Tề không được nói với Tô Tuyết Chí rằng vé tàu này là của mình.
Diệp Hiền Tề muốn đưa tiền, đương nhiên Hạ Lan Tuyết sẽ không nhận. Anh ta không ngờ rằng vận số lại may mắn như thế, chẳng hề mất một phân tiền nào mà có vé ghế lô, sáng sớm hôm nay lập tức chạy tới như hiến vật quý.
Tuy rằng không hiểu vì sao Hạ Hán Chử lại dặn dò như thế, nhưng người ta đã lên tiếng rồi, anh ta đương nhiên không dám làm trái, sợ em họ hỏi về lai lịch vé tàu nên đưa vé xong thì chuồn đi ngay.
Giờ tiễn em gái đi rồi, nghe Hạ Lan Tuyết nói mình cũng đi cùng đến Bộ Tư lệnh, vừa nghĩ tới Hạ Hán Chử liền cảm thấy da đầu tê dại, trong lòng e ngại, ủ rũ đi cùng đến cổng lớn Bộ Tư lệnh thì nói mình vẫn còn việc ở đồn cảnh sát, đánh chết cũng không vào, đẩy cửa xe ra đi xuống là chạy trốn luôn.
Hạ Lan Tuyết thấy anh ta chân như bôi dầu bỏ mình lại mà chạy trốn mất thì không vui cong khóe môi lên, vệ binh mở cổng ra, cô đi vào trong.
Đã không còn sớm, sắp 10 giờ rồi, người của Bộ Tư lệnh đã tan làm hết, Hạ Hán Chử bảo thư ký cùng Đinh Xuân Sơn cũng về sớm rồi, giờ này, anh đang ngồi trong văn phòng chờ em gái.
Dưới ánh đèn, anh cúi đầu, ngồi sau bàn làm việc, đang lật xem văn bản thì điện thoại bỗng reo vang.
Anh nhấc lên nghe.
Gọi điện thoại tới, là Tào tiểu thư.
– Yên Kiều, em vừa nghe Chương Ích Cửu nói, anh gọi điện thoại cho anh ta, bảo anh ta sáng mai không cần tới nhà ga đón anh phải không? Tại sao vậy?
Giọng cô ấy đầy vẻ quan tâm.
Hạ Hán Chử vẫn chăm chú nhìn vào văn bản trong tay:
– Tạm thời có việc bận, cho nên chuyển sang ngày mai, ngày mai sẽ đi.
Tào tiểu thư có vẻ như thở phào nhẹ nhõm:
– Em còn tưởng anh xảy ra chuyện gì nên không yên tâm. Vừa rồi em gọi điện tới Công quán, thấy nói anh không ở đó, cho nên gọi tới đây xem thế nào. Không có chuyện gì thì tốt rồi, vậy anh về sớm nghỉ ngơi, đừng để quá mệt.
Hạ Hán Chử ừ một tiếng, trước khi cúp điện thoại đột nhiên lại hỏi:
– Thập Nhị, bên kinh thành cũng có tuyết rơi chứ?
Tuy rằng qua điện thoại, nhưng Tào tiểu thư cũng cảm nhận được giọng anh thay đổi, nghe rất dịu dàng ôn hòa mà trước nay chưa từng có, còn gọi mình như thế, trái tim bất giác đập mạnh, yên lặng một chút, nín thở đáp:
– Có ạ, sao vậy anh?
Bên này, ánh mắt Hạ Hán Chử chuyển sang âm trầm, lạnh nhạt nói:
– Cũng không có gì, sực nhớ tới thì tiện hỏi thôi. Tiện nói với em, tài xế kia của em, chân anh ta bị gãy rồi, chắc là vì bên này tuyết rơi nhiều nên hai ngày trước bị ngã gãy chân. Dù sao cũng là người của em, anh gặp phải cũng không thể bỏ mặc được, nên đã cho người đưa anh ta về chỗ em rồi. Chắc em sẽ nhanh gặp anh ta thôi.
Anh nhìn em gái đẩy cửa đi vào, tiếp tục nói:
– Đừng quên thưởng cho anh ta đấy. Dù sao thì anh ta cũng làm việc cho em.
Nói xong, anh treo điện thoại, nở nụ cười tươi với em gái.
– Về rồi à?
Hạ Lan Tuyết gật đầu:
– Tô thiếu gia cũng lên xe lửa đi rồi anh ạ.
Cô đến bên anh trai.
– Anh ơi, em vẫn không hiểu, vì sao không cho Diệp Hiền Tề nói cho Tô thiếu gia biết vé tàu là anh đưa vậy?
Trong đầu Hạ Hán Chử hiện lên đôi mắt hướng về anh, đôi mắt đó, dù cho bóng đêm có dày đặc thì cũng không che giấu được tia khó chịu kia.
Anh chỉ cười, vặn nắp bút lại, đứng lên cầm áo khoác vắt trêи lưng ghế, mặc vào.
– Đi thôi, về thôi.
Anh cùng em gái đi tới cửa, đang định tắt đèn thì đột nhiên vào lúc này, điện thoại trêи bàn lại vang lên.
Anh bảo em gái đi xuống trước, vào xe chờ anh, sau đó quay trở lại, nhận điện thoại.
Gọi điện thoại tới là Đinh Xuân Sơn, giọng anh ta vô cùng căng thẳng:
– Tư lệnh, không hay rồi. Vừa rồi bên Trần Anh có gửi tới một tin tức, nghe nói rất có khả năng, có người thuê sát thủ, ý đồ tối nay sẽ ám sát anh trêи xe lửa. Anh tạm thời thay đổi hành trình, nhưng chỉ sợ đối phương còn chưa biết. Nếu tin tức là thật, tôi sợ Tô thiếu gia sẽ có nguy hiểm…
Trong chớp mắt ánh mắt Hạ Hán Chử tối đi, buông điện thoại, xông vội ra ngoài.