Sính Kiêu

Chương 87




Tô Tuyết Chí chụp ảnh xong thì xuống sân khấu, vừa đi xuống đã nhìn thấy Mã phu nhân dẫn theo một vị tiểu thư trẻ tuổi ăn mặc theo kiểu truyền thống cười hồ hởi đi tới phía mình.

– Tiểu Tô, Tiểu Tô!

– Mã phu nhân vẫy tay.

Tô Tuyết Chí giả bộ như không nghe thấy, quay người định trốn đi thì Mã phu nhân lại đuổi theo tới, chặn đường đi của cô.

– Tiểu Tô à, phòng thí nghiệm này của em, đợi về nhà rồi chị sẽ bảo ông nhà chị quyên góp tiền cho.

Tô Tuyết Chí cảm ơn chị ta.

– Em còn nhớ lần trước chị nhắc tới cháu gái chị với em không? Tối nay nó cũng tới, hai đứa làm quen nhé.

Mã phu nhân kéo cô thiếu nữ da mặt mỏng hiện mặt đỏ nhuốm đỏ từ sau lưng mình ra.

– Cháu gái chị tên là Tú Tú. Gia giáo nhà chị nghiêm lắm, cho nên con gái trong nhà không được đưa đến trường học kiểu mới lộn xộn kia, mà mời gia sư đến nhà dạy học, nữ công cũng rất giỏi…

– Tô thiếu gia…

Mã phu nhân đang háo hức giới thiệu cháu gái của mình thì nghe có người chen vào cắt ngang, trong lòng bực bội, nhưng khi nhìn thấy đó là em gái của Hạ Hán Chử thì vội cười ngay:

– Hạ tiểu thư!

Lại chỉ vào cháu gái của mình,

– Cháu gái chị Tú Tú, bằng tuổi tiểu thư, về sau rảnh thì qua lại nhiều hơn nhé…

Hạ Lan Tuyết đề phòng nhìn tiểu thư nhà họ Mã đã xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên, chào một câu Mã phu nhân, lại gật đàu với tiểu thư họ Mã, sau đó thì quay sang Tô Tuyết Chí:

– Tô thiếu gia…

Trong giọng nói của cô ấy mang theo chút ấm ức, cắn cắn môi, đưa mắt nhìn từng cặp từng cặp đang tiến vào sàn nhảy với bản nhạc mới.

May là cô ấy tới, bằng không muốn thoát khỏi Mã phu nhân sợ là không dễ chút nào. Tô Tuyết Chí vội nói mình đã hứa khiêu vũ với Hạ tiểu thư rồi, xin phép Mã phu nhân và tiểu thư họ Mã.

Hạ Lan Tuyết tức thì cười thật tươi, vội cùng Tô Tuyết Chí đi tới sàn nhảy.

– Hạ tiểu thư, tôi thật sự không biết khiêu vũ đâu. Tôi xin lỗi.

– Không sao đâu, em sẽ dạy anh.

Giai điệu của âm nhạc hiện tại rất đơn giản và yên bình, không khó để bắt kịp.

Tô Tuyết Chí muốn hỏi Hạ Lan Tuyết về anh trai cô ấy liền đồng ý, dắt cô ấy ra sàn nhảy, sau khi đã thích ứng, nghe Hạ Lan Tuyết nói ngày kia cô ấy sẽ theo anh trai đi kinh thành.

Cô ấy khả năng ở lại cho đến sang năm mới, bởi bên anh trai có việc cho nên phải xem tình hình thế nào đã. Lại hỏi cô lúc nào thì lên kinh thành tham gia Hội nghị y học. Khi biết Tô Tuyết Chí cũng ngày kia sẽ đi thì phấn khởi lắm, lại hỏi cô chuyến tàu sẽ đi. Tô Tuyết Chí nói cho cô ấy biết là anh họ mua vé cho mình rồi, cụ thể như nào vẫn chưa biết.

Hạ Lan Tuyết gật đầu, cũng nhắc tới mình năm sau tốt nghiệp, đang không biết nên học trường đại học nào, giờ đã nghĩ kỹ rồi, cũng muốn học y.

– Tô thiếu gia, anh thấy em có nên học không ạ?

Ánh mắt cô ấy sáng lấp lánh, đầy vẻ háo hức chờ mong.

Tô Tuyết Chí cổ vũ:

– Đương nhiên là được rồi. Chỉ cần nỗ lực, có kiên trì thì ai cũng đều được.

Hạ Lan Tuyết rất vui:

– Cám ơn anh, vậy em quyết định rồi. Tô thiếu gia, anh là người đầu tiên biết quyết định này của em đấy. Em còn chưa nói cho anh em biết đâu.

Tô Tuyết Chí cười:

– Tôi rất vinh hạnh rồi.

Hạ Lan Tuyết mặt hơi nóng lên, vội cụp mắt xuống, lòng thấy vui vẻ vô cùng.

Tô Tuyết Chí lại nhìn bốn phía, vẫn không nhìn thấy Hạ Hán Chử đâu. Trong ấn tượng của cô, trải qua vài trường hợp tương tự như này thì anh vẫn luôn là nhân vật tiêu điểm của mọi người, dù không muốn nhìn thấy anh cũng rất khó. Nhưng buổi tối hôm nay, anh dường như đột nhiên biến mất, ngoài khoảng thời gian khiêu vũ cùng em gái ra, thời gian còn lại, Tô Tuyết Chí thỉnh thoảng dùng đôi mắt đi tìm anh, cũng chỉ thấy toàn đầu người chung quanh.

Cô không kìm được hỏi:

– Anh em đâu? Anh em về rồi à?

Hạ Lan Tuyết nói:

– Vừa nãy anh ấy tìm em, nói muốn về, em bảo em chưa muốn đi. Anh ấy liền nói sẽ chờ em một chút.

Cô ấy nhìn một vòng.

– Có phải ra ngoài không nhỉ? Tô thiếu gia, anh tìm anh em có việc gì à?

– Cũng không….không hẳn…

Tô Tuyết Chí ngập ngừng đáp, chính bản thân cô cũng không biết rốt cuộc có tính là việc không. Anh giúp mình hoàn thành một việc mà mình không có năng lực đi làm, cho nên, cô muốn tìm anh để nói cảm ơn. Chỉ như thế mà thôi.

– Vậy em đưa anh đi tìm anh em. – Hạ Lan Tuyết nhiệt tình, không đợi điệu nhảy kết thúc đã đề nghị đi tìm người.

Tô Tuyết Chí đi theo cô ấy ra ngoài, không nhìn thấy ai cả, đi qua một hành lang, gặp nhân viên phục vụ của khách sạn đang làm việc ở sảnh, Hạ Lan Tuyết gọi lại hỏi có nhìn thấy Hạ Hán Chử đâu không.

Nhân viên phục vụ nhận ra cô, gật đầu:

– Lúc trước có thấy từ xa, Tư lệnh Hạ đứng trò chuyện với Đường tiểu thư ở bên lan can đằng kia… – Nhân viên chỉ chỉ, – Sau đó Đường tiểu thư đi lên, tôi thấy hình như Tư lệnh Hạ cũng đi lên theo…

– Họ đi lên làm gì? – Hạ Lan Tuyết hỏi.

Nhân viên lắc đầu, mặt lộ khó xử:

– Tôi…Tôi không biết…

Hạ Lan Tuyết còn muốn hỏi nữa nhưng Tô Tuyết Chí đã kéo cô ấy lại, nhân viên phục vụ khom người với hai người rồi vội vã rút lui.

– Tầng trêи là phòng ngủ, anh em và Đường tiểu thư lên đó làm gì?

Hạ Lan Tuyết ngoảnh sang Tô Tuyết Chí hỏi, nét mặt nghi hoặc.

Cô ấy cũng nói rồi, là phòng ngủ, một nam một nữ còn có thể làm gì? Trực giác làm Tô Tuyết Chí cảm thấy khó mở miệng, liền ậm ừ đáp cho qua:

– Có thể làm gì đó, chuyện của tôi cũng không quan trọng đâu, không cần tìm nữa, tôi chờ một lúc nữa là được.

Hạ Lan Tuyết ngây thơ không hiểu:

– Nhưng em thấy anh em và Đường tiểu thư bình thường ít qua lại lắm, làm gì có

chuyện được? Tô thiếu gia có việc tìm anh ấy, hay để em đi hỏi phòng anh em, rồi em đưa anh lên tìm nhé.

Nói xong thì đi ra đằng trước.

Tô Tuyết Chí cũng không dám đi gây rắc rối nữa, nhỡ đâu…

Cô kêu lên, vội đuổi theo ngăn cô ấy lại:

– Hạ tiểu thư, chuyện của tôi không gấp. Tôi chờ cậu họ xuống là được.

Cô có lẽ là tối ngày kia lên xe lửa, ngày mai và ngày kia sẽ dọn đồ đạc và một đống việc lặt vặt, còn kế hoạch đi gặp tiến sĩ Dư nữa, cô cảm thấy chuyện này cần phải có một lời với người ta, cho nên hai ngày này sẽ khá bận, nếu bỏ lỡ cơ hội tối nay gặp mặt thì sẽ không biết tới khi nào nữa.

Càng quan trọng hơn là, bỏ lỡ tối nay, giữa anh và cô chưa chắc có thể gặp mặt nhau được.

Anh còn có em gái ở đây, người đẹp có quyến rũ đến mấy thì cũng không đến mức ở lại trêи đó qua đêm được. Cho nên Tô Tuyết Chí quyết định chờ, chờ anh và Đường tiểu thư xuống dưới là được.

– Hạ tiểu thư, em nghe tôi đi, thật đấy, giờ chúng ta đi lên, anh em có lẽ không tiện gặp đâu.

Tô Tuyết Chí lại khuyên tiếp.

Cô gái nhỏ đành phải nghe theo, đứng lại, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía thang máy đối diện sảnh lớn của khách sạn, vừa lúc thang máy đi xuống dưới, từ trong thang máy đi ra một người đàn ông trung niên nom giống như thương nhân trêи năm mươi tuổi đầu to, mập mạp, đi bên cạnh là một cô gái trẻ trang điểm ăn mặc diêm dúa có lẽ là tình nhân. Hai người rất thân mật, ông ta miệng dán bên tai cô gái kia, cũng không biết nói gì mà cô gái đưa tay lên véo tai ông ta, sau đó cười giận dỗi:

– Đáng ghét….Chỉ biết ức hϊế͙p͙ người ta ở trêи giường thôi…

Hạ Lan Tuyết bị thu hút, ánh mắt đi theo hai người kia, cho đến khi họ biến mất ở cửa khách sạn thì đột nhiên như bừng tỉnh ngộ, quay đầu lại hỏi:

– Tô thiếu gia, anh em với Đường tiểu thư, hai người họ có phải cũng…cũng…

Cô ấy chợt ngậm miệng lại, nét mặt hoảng hốt, như là khó mà tiếp nhận được.

Dù sao cũng là một cô gái nhỏ, chưa hiểu sự đời, không giống như cô thấy nhiều chứng kiến nhiều.

Cô cũng từng đọc một hồ sơ vụ việc, một người dân rủ bạn đi uống rượu, bạn ra ngoài đi tiểu nhưng mãi không quay lại, người dân cũng uống say rượu, cho rằng bạn đã về nhà rồi nên không để ý mà đi ngủ luôn. Sáng sớm hôm sau thì phát hiện bạn mình chết ở chuồng heo nhà mình, cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, sau đó thì báo án. Pháp y kiểm tra tỉ mỉ mọi dấu vết, sau đó đưa ra kết luận, người đàn ông đi vệ sinh xong, khi đi qua chuồng heo thì nảy ý đồ với con heo nái, bởi hưng phấn quá mức mà bệnh tim phát đột ngột mà chết.

Theo nghiên cứu, giới tính nữ ham muốn tập trung xung quanh cơ thể đến bộ phận sinh ɖu͙ƈ, còn giới tính nam ham muốn thì ngược lại, tập trung vào bộ phận sinh ɖu͙ƈ, rồi mới lan ra khắp cơ thể con người.

ɖu͙ƈ vọng, đương nhiên cũng là một loại bản năng của con người.

Loài người, sau một thời gian dài tiến hóa, sở dĩ khác với tất cả các loài động vật tuân theo bản năng là bị ràng buộc bởi bản năng đạo đức, đó là một tiêu chí trong đó.

Tuy nhiên, mỗi người có một mức độ theo đuổi đạo đức khác nhau. Thậm chí chuyện thái quá như kia còn có thể xảy ra, huống hồ là hiện tại, mỹ nhân ở trước mặt.

Nhưng mà cô gái nhỏ khó có thể tiếp nhận chuyện của anh trai mình cũng rất phù hợp thôi.

Tô Tuyết Chí xua đuổi những suy nghĩ lộn xộn hiện lên trong đầu, hắng giọng, khuyên:

– Hạ tiểu thư chắc hiểu lầm thôi, anh em và Đường tiểu thư chưa chắc là như em tưởng tượng đâu. Mà dù là thật thì cũng là điều bình thường. Hạ tiểu thư đừng nghĩ nhiều. Nơi này lạnh, chúng ta đi vào đi.

Tô Tuyết Chí đưa Hạ Lan Tuyết quay vào, cảm nhận được cảm xúc của cô ấy như sa sút mạnh, một lát sau nói muốn đi về trước.

Tô Tuyết Chí không yên tâm, vội đi báo một câu với Phó Minh Thành, sau đó thì đưa Hạ Lan Tuyết đi ra ngoài, mượn điện thoại của khách sạn, gọi tài xế của cô ấy tới, lại cùng cô ấy ngồi chờ ở phòng nghỉ dành cho khách tại tầng một.

– Tô thiếu gia, anh nói đi, anh em về sau có quan tâm em hay mặc kệ em vậy?

Cô ấy bỗng rầu rĩ hỏi.

Tô Tuyết Chí giờ này mới nhận ra cảm xúc biến hóa của cô ấy. Chắc là từ Đường tiểu thư lại nghĩ tới Tào tiểu thư, trong lòng cô gái nhỏ vừa thấy bất an lại vừa buồn bã.

Đây là chuyện riêng của người khác, cô không biết phải nói gì, cô cũng không biết người họ Hạ kia về sau có bởi vì có quá nhiều phụ nữ mà không quan tâm tới em gái không, chỉ biết khuyên cô ấy máu mủ tình thâm, anh trai cô ấy chỉ có một mình cô ấy là em gái, bất kể thế nào thì chắc chắn sẽ luôn quan tâm, yêu thương cô ấy.

Hạ Lan Tuyết gắng cười lên đầy gượng gạo:

– Cám ơn anh đã an ủi em.

Tài xế đến rất nhanh, cô đưa Hạ Lan Tuyết lên xe, chờ xe đi rồi, cô đứng một mình ở cửa khách sạn một lúc, cả người cứ thất thần mãi. Chỗ tiệc rượu kia thực ra cô cũng không còn việc gì nữa. Có lẽ là bị Hạ Lan Tuyết làm ảnh hưởng đến tâm trạng, mà tự cô cũng thấy tâm trạng mình sa sút nghiêm trọng, muốn bỏ về, nhưng mà…còn chưa cảm ơn người họ Hạ kia nữa, anh đã nhận sự nhờ vả của mình, làm nên một chuyện lớn lao như thế, cảm ơn là một lễ tiết nên làm…

Một cơn gió lạnh thổi tới, cô rùng mình, bừng tỉnh, nén ý nghĩ bỏ về xuống, quay trở vào.

Hạ Lan Tuyết ngồi ở trong xe, quay đầu lại nhìn tòa khách sạn ánh đèn rực rỡ dưới bóng đêm kia, cắn cắn môi, không kìm được nói:

– Dừng xe, tôi muốn quay lại.

Hạ Hán Chử đi thang máy lên tầng trêи cùng. Người giữ thang máy kéo cửa thang máy cho anh, cung kính khom lưng:

– Tới rồi, Hạ tiên sinh!

Hạ Hán Chử lấy một tờ tiền mặt trong túi ra coi như tiền boa, người giữ thang máy cảm ơn rối rít. Anh bước ra thang máy, chân bước lên tấm thảm, đi qua đoạn hành lang vắng vẻ, cuối cùng đứng trước một căn phòng.

Đường tiểu thư mở cửa ra, mỉm cười xuất hiện sau cánh cửa.

Cô ấy nhìn như vừa tắm xong, trêи người chỉ mặc chiếc áo tắm thiên nga nhung của khách sạn, cổ áo che rất kín, chỉ lộ ra cẳng chân ngắn do áo tắm không che tới, nhưng dù vậy cũng không giấu được dáng người mềm mại và làn da trắng mịn màng.

Hạ Hán Chử đi vào. Cô ấy đóng cửa lại, đi theo, nhận áo khoác anh cởi ra, treo lên giá áo bên cạnh, sau đó quan tâm hỏi han:

– Muốn em hầu hạ anh tắm rửa không?

Hạ Hán Chử nói không cần, tự mình đi vào buồng tắm. Anh mở vòi nước ra, ngửa mặt lên, mặc cho dòng nước xối ào ào xuống mặt mình.

Dòng nước rất lớn, đập vào làn da trêи mặt anh thậm chí còn hơi đau rát. Anh nhắm mắt lại, vẫn không nhúc nhích.

Để Đường tiểu thư đi lên, ý nghĩa là gì không cần nói cũng biết. Đương nhiên là không chỉ mỗi thể nghiệm kỹ năng mát xa của Đường tiểu thư mà thôi. Bao nhiêu năm nay, anh dường như chưa từng được thả lỏng, chưa từng có một giấc ngủ hoàn chỉnh, chưa từng thả lỏng cảnh giác.

Ít nhất hiện tại, Đường tiểu thư làm cho anh có cảm giác rất thoải mái, không mang theo bất luận tính xâm lược gì, từ dáng người hay dung mạo hay là tính cách dịu dàng thông minh và chín chắn của cô ấy, đều phù hợp với khẩu vị của anh.

Ở bên Đường tiểu thư vào lúc này, anh nên thả lỏng một chút, rồi đi ra ngoài là được.

Nhưng giờ khắc này, không biết vì sao, trong đầu Hạ Hán Chử lại hiện lên một bóng dáng, một gương mặt, một đôi mắt sáng, đôi mắt đó vừa sáng vừa sạch sẽ, cũng rất rực rỡ…

Đôi mắt sáng và rực rỡ kia giờ phút này như ở chỗ nào trong bóng tối đang nhìn chăm chú vào anh.

Điều này đương nhiên là không thể.

Chủ nhân của đôi mắt này hiện tại chỉ sợ đang ở bên người khác, dùng thân phận một nửa chủ nhân của bữa tiệc này để đi xã giao, chẳng chút mảy may phát hiện anh đã rời khỏi đó từ lâu rồi.

Nhưng cảm giác này vẫn làm cho anh bực bội, thậm chí đối với những gì sẽ xảy ra tiếp theo, cũng không có một cảm giác phấn khích nào.

Không nên như vậy. Đường tiểu thư là một phụ nữ có sức hấp dẫn rất mạnh, anh thì là một người đàn ông bình thường cũng có ɖu͙ƈ vọng.

Anh tắm rất lâu, lâu đến mức bản thân anh cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn không hề muốn đi ra chút nào.

Làn da mỏng trêи khuôn mặt bị tia nước làm cho đau rát, cơn đau rát dần dần chuyển sang tê dại, giống như vô số lông trâu đâm lên mặt anh, da mặt như sắp bị lột ra, máu chảy ra, mà anh thì lại nảy sinh kɧօáϊ cảm gần như biến thái bởi vì sự tra tấn này. Trong cảm giác hỗn loạn triền miên này, đột nhiên, anh nhớ lại những gì mình đã nói với Vương Đình Chi trước đây.

Nhớ kỹ, hai người không phải cùng loại người, cách xa cậu ấy ra một chút…

Nếu là anh, anh tuyệt đối sẽ không…

Câu nói hùng hồn khí phách kia vang bên tai.

Hạ Hán Chử hơi hơi rùng mình, không do dự nữa, nhanh chóng xua tan đôi mắt tựa như có mặt khắp trong đầu kia, với tay tắt vòi nước, mở mắt ra, lau sạch nước trêи mặt và đầu, kéo khăn tắm buộc quanh hông mở cửa đi ra ngoài.

Đường tiểu thư đang chờ anh, đã bắt đầu thấy sốt ruột.

Trong ánh mắt háo hức của cô ấy, anh mặt không biểu cảm đi ra ngoài.

Anh lên giường nằm sấp xuống.

Trong phòng, bức màn đã buông xuống, bên trong yên tĩnh.

Đường tiểu thư tắt đèn, chỉ còn lại ánh đèn dịu mờ nhạt trêи đầu giường, sau đó xắn ống tay áo lên, đôi tay mềm mại đặt lên trêи bờ vai không chút mỡ thừa và lộ rõ cơ bắp khỏe mạnh của người đàn ông trẻ tuổi, chậm rãi di chuyển, dừng lại, xoa bóp, rồi từ từ đi xuống. Đi tới sống lưng rắn chắc của anh, tiếp tục mát xa một lát, đầu ngón tay cuối cùng cũng đi xuống dọc theo cột xương sống trũng xuống của anh, đi xuống nữa, nhẹ nhàng chạm vào khăn tắm vẫn còn quấn quanh người, chậm rãi tiếp tục đi xuống, muốn giúp anh gỡ bỏ điểm trói buộc cuối cùng trêи người anh.

Ngay khi cô ấy sắp cởi khăn tắm ra, người đàn ông vẫn đang nằm yên như đã ngủ đột ngột nâng một cánh tay lên, ngăn cô ấy lại.

Trêи trán Đường tiểu thư đã phủ một lớp mồ hôi mỏng, hô hấp cũng đã trở nên dồn dập. Cô ấy sửng sốt, sau đó chậm rãi cầm lấy bàn tay đang đè vào góc khăn tắm kia, dịu dàng nói:

– Tư lệnh Hạ, anh cứ thả lỏng, em sẽ giúp anh được thoải mái nhất.

Hạ Hán Chử vẫn nằm sấp như cũ, không nhúc nhích, yên lặng một lát bỗng thấp giọng nói:

– Thôi.

Giọng của anh đầy vẻ mệt mỏi, nói xong, tránh khỏi tay cô ấy, xoay người ngồi dậy trêи giường, cuốn lại khăn tắm vừa bị lỏng ra cho chặt lại, đứng lên. Đường tiểu thư chắn đường anh lại, nét mặt hốt hoảng:

– Tư lệnh Hạ làm sao vậy? Vừa rồi em có chỗ nào khiến anh không hài lòng ư?

Trong ánh đèn dịu nhẹ, cổ áo của người đẹp đã nới rộng, một bên trượt xuống hẳn bờ vai, nửa bên ngực lộ ra, trong đôi mắt đầy vẻ lo lắng và khẩn cầu.

Dù là ai có ý chí sắt đá đến mấy cũng phải dao động.

Hạ Hán Chử ôn hòa nói:

– Em rất tốt, kỹ năng rất giỏi. Là vấn đề của tôi.

Anh đứng lên.

– Tối nay đã làm phiền em rồi. Lát tôi cho người đưa tiền cho em.

Anh bỏ Đường tiểu thư lại đi vào buồng tắm. Lúc đi ra đã ăn mặc chỉnh tề, còn gật đầu với Đường tiểu thư, đi ra ngoài.

Đường tiểu thư rốt cuộc bừng tỉnh, buộc lại y phục vừa rồi bị lỏng lẻo, đuổi theo anh.

– Tư lệnh Hạ, em không cần tiền của anh, em cũng không phải bởi tiền mà tiếp cận anh. Mong là anh còn coi trọng em, về sau bất kể khi nào lúc nào, chỉ cần anh có yêu cầu gì thì cứ đến tìm em.

Hạ Hán Chử đứng sau cánh cửa, quay lại nhìn cô ấy một cái, hơi gật đầu, sau đó mở cửa, đang định đi ra ngoài thì thấy ngay hành lang đối diện với cửa phòng có một cô gái đứng đó.

Ánh đèn hành lang chiếu lên gương mặt cô gái, nhìn dáng vẻ cô ấy hình như đã tới được một lúc rồi. Hạ Hán Chử giật mình:

– Lan Tuyết, sao em lại ở đây?

Hạ Lan Tuyết nhìn Đường tiểu thư đứng sau cánh cửa phòng, vành mắt đỏ lên, không nói gì mà quay người bỏ đi, cũng không đi thang máy mà chạy cầu thang bộ.

Hạ Hán Chử đuổi theo, cuối cùng đuổi kịp, tiếp tục hỏi.

Hạ Lan Tuyết vẫn không nói lời nào, nước mắt bắt đầu tuôn rơi.

Hạ Hán Chử kéo em gái vào một gian phòng không có ai ở tầng dưới, dỗ dành em gái, hỏi cô ấy làm sao.

Hạ Lan Tuyết lau nước mắt.

– Anh ơi, rốt cuộc là anh thích ai? Thích Đường tiểu thư kia phải không? – Cô ấy đột nhiên hỏi.

Một màn vừa rồi lại bị em gái bắt gặp, Hạ Hán Chử không khỏi xấu hổ vô cùng. Anh hắng giọng:

– Không đâu.

– Anh không thích, thế sao còn ngủ cùng chị ấy?

– Không có, không có đâu. Anh tìm chị ấy có việc khác thôi. Em đừng nghĩ lung tung. – Hạ Hán Chử ngượng ngùng và khó xử.

– Anh gạt em. Anh vẫn coi em là trẻ con hay sao? Không có, thế hai người ở trong phòng làm gì? Chị ấy còn ăn mặc kiểu kia nữa. Em biết hết rồi.

Hạ Hán Chử bắt đầu vã mồ hôi trán.

Em gái nói xong, mắt lại đỏ lên.

– Anh, anh thích Đường tiểu thư, nhưng lại sắp cưới Tào tiểu thư, về sau có phải anh không còn quan tâm em, không thương em nữa phải không?

Cuối cùng, cô ấy rầu rĩ hỏi, lại rơi nước mắt.

Hạ Hán Chử sửng sốt, lúc này mới sáng tỏ, vừa đau lòng vừa hối hận, vội ôm em gái vào lòng, thề với cô gái nhỏ bất kể anh có người phụ nữ nào thì địa vị sẽ không thể bằng cô ấy được.

– Thật không?

Hạ Hán Chử gật đầu:

– Thật.

Hạ Lan Tuyết cắn môi nhìn anh, ủ rũ gật đầu:

– Vâng. Vừa rồi Tô thiếu gia cũng nói với em như thế.

– Tô thiếu gia? Cậu ấy cũng nói thế với em?

Hạ Hán Chử hỏi em gái, mồ hôi vừa khô đi giờ lại túa ra.

Mà giờ là mồ hôi lạnh.

– Anh ấy có đi tìm anh, bảo là có việc. Em liền dẫn anh ấy đi tìm, người ở sảnh lớn nói hình như anh với Đường tiểu thư lên đây. Anh ấy không cho em lên tìm anh, nói sẽ quấy rầy anh, còn bảo anh ấy sẽ chờ anh ở dưới…

Trái tim Hạ Hán Chử đập kinh hoàng, không chờ em gái nói xong, anh bỏ mặc cô ấy dọc theo cầu thang bộ chạy như bay xuống dưới.

Anh một hơi chạy xuống, chạy đến chỗ tiệc rượu, đứng ở cửa ra vào, nhìn bốn phía nhưng không thấy Tô Tuyết Chí đâu, hỏi một nhân viên phục vụ đứng ở cửa, người kia chỉ vào đối diện, nói:

– Vừa rồi có một phóng viên phỏng vấn Tô thiếu gia, ở bên phòng nghỉ kia kìa.

Hạ Hán Chử bước nhanh về hướng phòng nghỉ kia, lúc sắp đến nơi chợt lại chậm bước chân, dừng lại.

Qua cánh cửa hé mở, anh nhìn thấy cô đang đứng lên, mỉm cười với vị phóng viên hình như vừa phỏng vấn xong, sau đó đi ra, bước chân chợt khựng lại.

Cô đã nhìn thấy anh rồi!

Trái tim của anh lại đập lên như trống, đầy lo sợ, nhưng bước chân lại như bất động không thể cử động được mà chôn chân tại chỗ, nhìn cô tiễn phóng viên đi ra, sau đó quay sang anh, đôi mắt trong sạch kia dường như quét anh từ đầu đến chân, sau đó gật đầu với anh, chủ động chào một câu cậu họ, mỉm cười nói:

– Ngài ra rồi? Vừa hay, cháu đang tìm ngài ạ.