Sính Kiêu

Chương 52




Bà Vương là một người nóng nảy, huống chi là chuyện có liên quan đến cả đời của con trai cưng, chỉ hận không thể tiêu trừ mầm tai họa ngay lập tức. Bàn bạc với em trai xong, bà ngồi một mình suy nghĩ một lát, hỏi người làm trong nhà về con trai, biết con trai từ sáng sớm dậy thì vẫn còn ở trong phòng không ra, hình như vẫn còn đang ngủ.

Đã sắp giữa trưa rồi.

Bà ta nhíu mày, không chút do dự đến phòng con trai, đẩy cửa đi vào, quả nhiên là thấy con trai vẫn còn nằm trên giường, chăn phủ kín đầu, nằm im, vì thế bước tới kéo chăn ra, trách:

– Con xem con đi, giờ là giờ nào rồi mà còn chưa dậy hả. Nếu để cha con biết được thì lại mắng cho.

Nói xong, thấy con trai mở mắt nhưng lại không có phản ứng gì, chỉ nhìn chằm chằm trần nhà, dáng vẻ thất thần đờ đẫn thì càng thấy con trai đã bị câu hồn đi mất rồi. Bà nén cảm giác khó chịu trong lòng xuống, ngồi xuống mép giường, hỏi:

– Đình Chi, mấy ngày ra con bị sao thế? Tiệc mừng thọ của cha con đã qua rồi, mẹ thấy con cả ngày buồn bực trong phòng mà chẳng chịu ra ngoài. Nếu con có tâm sự gì cứ nói với mẹ, mẹ nhất định sẽ giúp con.

Vương Đình Chi biếng nhác mở miệng:

– Không có gì cả, mấy ngày này mệt thôi. Mẹ, mẹ không cần lo cho con, con biết mình nên làm gì. Mẹ đi đi.

Nói xong lại nhắm mắt lại, quay người vào trong.

Bà Vương nhìn lưng con trai một lát, bỗng nói thẳng:

– Con và cậu họ Tô kia có quan hệ gì?

Vương Đình Chi mở bừng mắt ra, quay đầu lại:

– Quan hệ gì là sao? Có thể là quan hệ gì? Mẹ có ý gì?

Bà Vương nhìn con trai:

– Con nói thật đi, có phải con vì cậu họ Tô này nên mới không chịu cưới Lan Tuyết đúng không?

Vương Đình Chi mặt bỗng đỏ lên, cắn răng vén chăn lên, nhảy xuống giường, chạy ra mở toang cánh cửa ra.

– Con không cưới Lan Tuyết thì có liên quan gì đến cậu ấy? Con muốn thay quần áo, mẹ mau ra ngoài đi.

Bà Vương vẫn ngồi im ở mép giường, gật đầu, nụ cười trên mặt cũng đã biến mất.

– Con không thừa nhận cũng không sao, mẹ sẽ tự đi tìm cậu họ Tô kia để hỏi nó.

Nói xong đứng lên giả bộ đi luôn.

Vương Đình Chi như bị kim châm, mặt tái đi, vội chắn lấy bà.

Anh ta nhìn mẹ mình một lúc, cắn răng, nói:

– Mẹ, mẹ nghe rõ cho con đây. Con với cậu ấy không có quan hệ gì hết. Sở dĩ hôm đó con nói thế là vì không muốn mẹ sắp xếp hôn sự cho con, con chưa muốn kết hôn. Đơn giản như vậy thôi. Con không muốn mẹ đi làm phiền người ta.

Bà Vương quan sát con trai một lát, lại mỉm cười, đứng lên, đến trước mặt con trai, như không có chuyện gì nói:

– Con không nói sớm, làm mẹ sợ muốn chết. Vậy thì tốt rồi, vậy mẹ an tâm rồi. Được rồi, không có gì nữa. Sắp giữa trưa rồi, đừng có ngủ nữa, mau dậy đi. Bếp có làm mấy món con thích đấy, đừng để bị đói. Mẹ đi đây.

Con trai từ nhỏ đến lớn luôn là thái độ thờ ơ chẳng quan tâm thứ gì, chứ đừng nói là thái đối với người ngoài.

Vừa rồi khi nhắc tới cậu con trai nhà họ Tô thì phản ứng của con trai lại mạnh mẽ như thế.

Bà Vương ra khỏi phòng con trai, trong lòng càng khẳng định suy đoán của mình. Bao lo âu thấp thỏm cộng thêm phẫn nộ tràn ngập, trở lại trong phòng, bà suy nghĩ một lát, nghĩ đến cả đời này của mình chỉ có mỗi đứa con trai này, chồng thì lại có mấy vợ bé, người nào cũng trẻ hơn mình, không dám đảm bảo một ngày nào đó không xảy ra chuyện gì, trong lòng bồn chồn, không do dự gì nữa, lập tức ra ngoài lên xe.

Hạ Hán Chử sáng nay từ ga tàu hỏa trở về, từ biệt Vương Hiếu Khôn thì quay về Bộ Tư lệnh. Anh Báo báo việc với anh, bên Trần Anh đã phái người âm thầm gửi lời nhắn, toàn bộ đã sắp xếp xong, xử lý sạch sẽ, bảo anh yên tâm

Hạ Hán Chử cũng không hề lo lắng bên Trần Anh có vấn đề. Anh ngồi một mình trong văn phòng, dựa vào ghế, nhắm mắt lại, trong đầu đảo lại chuyện xảy ra tối hôm đó.

Lúc ấy sở dĩ trùng hợp như vậy, anh đúng lúc xuất hiện kịp thời ở đó, nguyên nhân là anh luôn để ý tới bên này.

Khi đó anh ngồi cùng bàn với Vương Hiếu Khôn, lúc đi kính rượu mấy vị khách quý cùng bàn, trong lúc vô tình nhìn thấy cậu con trai nhà họ Tô ngồi ở bàn cách đó mấy bàn, thấy cậu ấy đứng lên, ra khỏi hội trường.

Điều này lẽ ra là rất bình thường, cũng không có gì phải chú ý, nhưng điểm đặc biệt là, anh để ý thấy gã con trai nhà họ Lục ngồi cùng bàn với Tô Tuyết Chí vào lúc cậu ấy đứng lên vừa đi thì hai mắt cứ nhìn chằm chằm theo cậu ấy. Sau một lát thì cũng đứng lên đi theo ra ngoài.

Gã con trai nhà họ Lục này tính tình và hành vi thường ngày thế nào Hạ Hán Chử cũng có nghe có thấy. Biết gã thích đàn ông, việc xấu lan rộng, từ trước tới nay từng bởi vì cưỡng bức một thiếu niên ưa nhìn con nhà bình thường mà gây ra chết người, bị Lục Hoành Đạt ép xuống, cuối cùng đền chút tiền là xong việc. Khi ấy anh đã không thấy yên tâm rồi.

Dẫu sao cậu con trai nhà họ Tô cũng đã nhận mình là họ hàng, là hậu bối của mình, nhỡ đâu bị gã họ Lục kia để mắt tới, xảy ra chuyện không hay gì, với thân phận của mình cùng với quan hệ với cậu ta, là lo hay là mặc kệ đây?

Lo tới, là một chuyện rắc rối, còn mặc kệ, thì chả khác nào đánh vào mặt mình. Cho nên biện pháp tốt nhất là phòng hoạn khi nó chưa xảy ra, hơn nữa khi đó anh cũng không xác định gã họ Lục kia đi ra ngoài có phải là nhằm vào Tô Tuyết Chí hay không, cho nên lặng lẽ bảo anh Báo đi theo xem thế nào.

Anh Báo mau chóng quay lại, nói rằng gã họ Lục kia chẳng những đi theo Tô Tuyết Chí, mà Vương Đình Chi không biết từ đâu nhảy ra, cũng qua đó. Anh ta cảm thấy sự việc rất bất thường, bởi cẩn thận mà quay lại báo cho anh biết.

Hạ Hán Chử không ngờ sự việc lại liên quan đến cả Vương Đình Chi nữa, trong lòng như cảm thấy có chuyện sẽ xảy ra, vì thế rời khỏi bàn tiệc, đích thân qua đó xem thế nào, kết quả là khi chạy tới thì đã muộn một bước, Vương Đình Chi đã đánh chết người rồi.

Gây ra chết người, mà người chết lại là con trai của Lục Hoành Đạt, không có một lời giải thích hợp lý thì chuyện này chỉ sợ sẽ không để yên.

Nếu anh mặc kệ, mặc Vương Đình Chi đứng ra gánh trách nhiệm, đây chẳng những là cục diện mà anh không muốn nhìn thấy, hơn nữa, cha của Vương Đình Chi – Vương Hiếu Không, thậm chí cuối cùng là mình, đều khó tránh khỏi sẽ bị cuốn vào chuyện này.

Bất kể là tình cảm cá nhân hay là vì đại cục, Vương Đình Chi không cần thiết phải đánh chết người kia. Hiện trường ngoài Vương Đình Chi ra thì còn có cậu con trai nhà họ Tô.

Nếu đẩy Tô Tuyết Chí ra gánh tội thay, sự việc vô cùng đơn giản, rất dễ giải quyết. Dù bản thân cậu ta có kêu oan thì cũng chẳng ai nghe cậu ta. Đây là một thao tác tương đối dễ dàng.

Nhưng lúc ấy, anh nhanh chóng gạt đi ý nghĩ đó.

Tuy cậu con trai nhà họ Tô khá bướng bỉnh, không nghe lời và trông không được hữu ích gì cho lắm, lại còn viết thư cho mình, giải thích lý do từ chối nữa. Nói thật, anh cũng bán tin bán nghi. Nhưng bất kể thế nào, dẫu sao thì hồi trước cũng từng giúp anh, cũng gọi anh là cậu họ, giờ đẩy cậu ta ra chịu tội thay người khác, nói thật, có chút đáng tiếc.

Anh mau chóng đưa ra quyết định, bảo vệ Đình Chi và cậu ấy, mặt khác nghĩ cách để giải quyết rắc rối.

Hiện tại rắc rối đã được giải quyết, Lục Hoành Đạt nghĩ như thế nào cũng không quan trọng, dù cho lão ta có nhận định anh là người thao túng phía sau, với anh mà nói căn bản cũng không quan trọng.

Giống như hiện tại anh không thể xử lão ta, lão ta cũng không thể xử lại anh. Hiện tại một cục diện mà tạm thời cân bằng dưới sự phản đối của các bên mà rút dây động rừng, sẽ ảnh hưởng đến đôi bên.

Không có nắm chắc trước, ai tự hành động trước tất sẽ bị hợp lực bóp nghẹt.

Nếu đã quyết định cũng bảo vệ cả cậu con trai nhà họ Tô, vậy thì phải làm đến triệt để.

Khi anh tới nơi, tuy không được chứng kiến sự việc xảy ra, nhưng dựa vào suy đoán có thể đoán được câu chuyện như thế nào. Chắc là gã họ Lục kia động vào Tô Tuyết Chí trước, Vương Đình Chi phẫn nộ ra tay, lỡ tay giết người.

Nếu bị người nhà họ Vương biết, con trai mình bởi vì cậu con trai nhà họ Tô mà phạm tội giết người, cái đón chờ với Tô Tuyết Chí chắc chắn không phải là một cuộc sống bình yên.

Hạ Hán Chử là một người luôn bênh vực người nhà mình. Nếu đã nhận cậu con trai nhà họ Tô rồi thì cũng không muốn đẩy cậu ta ra chịu trận, như vậy dĩ nhiên cũng không muốn nhà họ Vương có bất cứ thương tổn gì tới cậu ta. Cho nên chuyện này, chỗ nhà họ Vươg cũng không thể nói.

Hiện tại sự việc đã xong, bên phía cậu con trai nhà họ Tô, Hạ Hán Chử cũng không lo cậu ta sẽ tiết lộ gì cả, trừ phi chính cậu ta không muốn sống nữa.

Anh không yên tâm lại chính là Vương Đình Chi.

Hơn nữa hiện tại, nghĩ lại lúc ấy cảnh tượng xảy ra lúc ấy, Hạ Hán Chử cũng hơi chút khó hiểu. Vương Đình Chi vì sao lại phẫn nộ tới mức ấy? Tại sao lại phải ra tay nặng như thế?

Anh không khỏi nhớ tới lần trước Vương Đình Chi xông vào Bộ tư lệnh chất vấn anh vì sao lại gây khó dễ đối với Tô Tuyết Chí.

Quan hệ giữa Vương Đình Chi và Tô Tuyết Chí từ lúc nào lại tốt như thế.

Hạ Hán Chử trầm ngâm một lát, đang muốn đi tìm Vương Đình Chi để nhắc nhở anh ta một chút thì thư ký Trần Thiên Hùng gõ cửa, nói là Vương phu nhân tới tìm anh.

– Mời bác gái vào.

Hạ Hán Chử đi ra ngoài, mời Vương phu nhân vào, nhường chỗ ngồi, bảo người ta pha trà.

– Có chuyện gì bác cứ báo là được, cháu sẽ qua ngay, lại bắt bác phải đích thân tới chỗ cháu nữa. – Anh nói.

Vương phu nhân chờ thư ký pha trà xong ra ngoài rồi, trò chuyện vài câu với anh, tiếp đó dáng vẻ nhấp nhổm muốn nói lại thôi.

Hạ Hán Chử cười nói:

– Bác gái có việc gì cứ nói ạ, đừng e dè gì cả.

Bà Vương cắn răng nói:

– Yên Kiều, bác biết hôm nay tìm cháu để nói chuyện này có lẽ là mạo phạm tới cháu. Nhưng sự việc quan trọng, liên quan đến cả đời Đình Chi, bác nghĩ đi nghĩ lại không thể coi như không biết được, đành phải đến cầu xin cháu giúp đỡ.

– Xin bác gái cứ nói ạ, cháu xin lắng nghe.

Hạ Hán Chử cũng trở nên nghiêm túc.

Bà Vương liền đem những chuyện mà ngày đó con trai nói trước mặt mình cho anh hay, dĩ nhiên, có lược qua chuyện mình muốn con trai cưới Hạ Lan Tuyết.

– Yên Kiều à, bác đúng là không thể ngờ được. Mà cháu có biết người đó là ai không?

Trong đầu Hạ Hán Chử bất giác hiện lên một gương mặt.

Anh dường như cũng bừng tỉnh ngộ, đã hiểu vì sao Vương Đình Chi lại trở nên khác thường, nhưng ngoài mặt không lộ chút biểu cảm nào, chờ bà Vương nói tiếp.

Bà Vương thở dài thườn thượt:

– Cho nên bác mới nói hôm nay bác tới đúng là mạo phạm cháu. Lẽ ra bác không nên nói với cháu, nhưng thật sự là bác cũng bó tay rồi. Đình Chi đang yên lành nhưng cứ mỗi lần nhắc tới cậu họ Tô kia thì kiểu nói chuyện của nó với bác lại rất khác. Bác nghi ngờ người kia chính là cậu con trai nhà họ Tô.

Bà ta nhìn Hạ Hán Chử, đầy áy náy:

– Yên Kiều, bác cũng biết, cậu con trai nhà họ Tô là họ hàng của cháu, nhưng bác thật sự là hết cách rồi, đành phải nói cho cháu biết. Bác biết cháu luôn tốt với Đình Chi, chắc cũng không muốn nó lầm đường lạc lối, bị hủy hoại cả đời. Cho nên lời này tuy bác không tiện nói nhưng hôm nay vẫn chỉ có thể đến tìm cháu để bàn bạc, mong được cháu giúp bác, là cháu có thể nhắc nhở cậu họ Tô kia về sau cách xa con trai bác được không.

Bà mắt đỏ lên:

– Cháu cũng biết, Đình Chi lẽ ra có anh cả, nhưng bất hạnh mất sớm, giờ bác chỉ có một mình nó, nếu nó xảy ra chuyện gì thì cả đời này của bác không biết trông cậy vào ai.

Hạ Hán Chử vẫn luôn kiên nhẫn nghe, bấy giờ mới lên tiếng:

– Ý của bác gái cháu hiểu. Chuyện này bác tìm cháu chứng minh bác tin tưởng cháu. Bác gái yên tâm, chuyện này cứ giao cho cháu. Nhưng trước tiên cháu muốn nói với bác gái là, theo sự hiểu biết của cháu với cháu ngoại trai kia thì cậu ấy và Đình Chi sẽ không có chuyện kia đâu, có lẽ là có hiểu lầm gì trong đó…

Thấy bà Vương như muốn nói chen vào, anh chặn lời bà.

– Bác gái cứ nghe cháu nói hết đã. Tiếp theo, cháu có thể bảo đảm với bác, nếu thật sự có xảy ra chuyện kia, cháu sẽ là người đầu tiên không bỏ qua, sẽ tiễn cậu ta đi ngay tức khắc. Cả đời này cậu ta đừng mong xuất hiện trước mặt Đình Chi.

Bà Vương chờ đợi chính là những lời này, nghe anh đồng ý như thế thì như có người hiểu lòng, mới thở phào nhẹ nhõm, dùng khăn tay lau khóe mắt, gật đầu nói:

– Vậy làm phiền cháu rồi, có cháu bảo đảm, bác yên tâm rồi. Bác biết cháu bận, vậy bác không quấy rầy cháu nữa, bác đi trước.

Hạ Hán Chử đứng dậy tiễn bà Vương ra đến tận cổng ngoài của Bộ tư lệnh.

Ngày hôm sau, Vương Hiếu Khôn cũng kết thúc thời gian ở lại Thiên Thành, mang theo thê thiếp lên đường quay về kinh thành.

Bà Vương muốn theo chồng trở về nhưng giờ bởi vì chuyện của con trai mà không đi cùng nữa.

Hạ Hán Chử đi tiễn.

Xe lửa vào trạm, trên sân ga, Vương Hiếu Khôn nói với Hạ Hán Chử:

– Chỗ Đình Chi làm phiền cháu quan tâm rồi.

Hạ Hán Chử nhìn sang Vương Đình Chi hai mắt nhìn chăm chăm dưới đất, nói:

– Bác nói quá lời rồi, cháu luôn coi Đình Chi như là em trai cháu vậy.

Vương Hiếu Khôn vừa cười vừa vỗ lên cánh tay anh, lại quay sang con trai, dạy dỗ một hồi. Trước khi đi lại kéo Hạ Hán Chử sang một bên, hạ thấp giọng nói:

– Bác mới nhận được một tin tức ở kinh thành gửi đến, nói là Lục Hoành Đạt vẫn muốn kết thân gia với nhà họ Phó, đổi sang đứa con trai khác rồi. Nghe nói Thuyền vương giờ sức khỏe không tốt, sự việc trong nhà đều là cậu cả làm chủ. Xem ra là thật rồi. Chỗ cháu nhớ lưu ý hướng đi của nhà họ Phó, có tình huống gì mới thì nhanh chóng báo cho bác.

Hạ Hán Chử gật đầu, nhìn theo Vương Hiếu Khôn lên xe lửa, chờ xe lửa ra khỏi trạm chậm rãi đi xa rồi mới quay sang bảo Vương Đình Chi:

– Có rảnh không? Theo anh tới Bộ tư lệnh, có chuyện này muốn nói với chú một chút.

Hạ Hán Chử đích thân lái xe đưa Vương Đình Chi trở về, trên đường về nhìn Vương Đình Chi vài lần, thấy anh ta hai mắt nhìn thẳng, không nói gì cả, cả người như rơi vào cõi thần tiên thì cũng không lên tiếng quấy nhiễu anh ta. Anh lái xe về thẳng tới Bộ Tư lệnh, dẫn anh ta vào văn phòng, dặn thư ký không cho ai làm phiền rồi khóa trái cửa lại.

– Anh Tư, anh tìm em là vì chuyện tối đó à? Em cũng đang muốn tìm anh Tư để cảm ơn anh. Khi đó em đúng là quá lỗ mãng…

Vương Đình Chi lộ vẻ hối hận sâu sắc.

Hạ Hán Chử ừ một tiếng:

– Biết là tốt rồi.

Ra hiệu anh ta ngồi đối diện với mình, đưa anh ta điếu thuốc.

– Hút không?

Thấy anh ta lắc đầu thì tự châm cho mình, nhìn anh ta, nói:

– Tối hôm đó, gã họ Lục ra ngoài, bị một thủy binh đánh chết, không liên quan gì đến chú cả, cũng không liên quan đến bất kỳ người nào khác.

Vương Đình Chi lặng thinh mặc một lát, thấp giọng nói:

– Cám ơn anh Tư, em hiểu rồi. Anh Tư anh yên tâm, em biết mà, em sẽ không nói ra ngoài đâu.

Hạ Hán Chử gật gật đầu.

Vương Đình Chi thấy anh nhìn mình nhưng lại không nói gì, ban đầu còn thấy bình thường, dần dà cảm thấy không được tự nhiên.

– Anh Tư, anh còn có việc gì à? Có gì thì anh nói đi.

– Vậy anh hỏi chú, chuyện chú và cậu con trai nhà họ Tô là thế nào?