Chuyện tiệc mừng thọ nhà họ Vương, lần trước Vương Đình Chi có mời rồi nhưng sau khi bị cô khéo léo từ chối thì đã hậm hực bỏ về, Tô Tuyết Chí cứ nghĩ rằng việc này thế là xong.
Nào ngờ lúc này quản sự nhà họ Vương lại đích thân tới gửi thiệp mời cho mình.
Bản thân cô cũng chẳng phải nhân vật lớn đến mức bận quá không thể tham gia được, làm có chút việc nhưng nhà họ Vương lại ghi nhớ và chân thành đến mời như thế, nếu cô lại từ chối nữa thì đúng là quá tự đại và thất lễ với người ta.
Tô Tuyết Chí không còn lựa chọn nào khác là chuẩn bị cho buổi tham dự này.
Thời gian là buổi tối của ba ngày sau, bởi không ngày chủ nhật, cô muốn đi thì phải xin nghỉ có phê duyệt của trường theo quy định.
Sau ngày hôm đó, Lý Hồng Hi không biết là vì xấu hổ hay là bị ốm thật mà mấy ngày nay không thấy đâu, nghe nói đã xin nghỉ ốm. Tô Tuyết Chí đi gặp hiệu trưởng để xin nghỉ. Cũng thật may, vừa nhắc đến chuyện này thì hiệu trưởng cũng cho cô biết, Tông tiên sinh cũng tham gia dự tiệc, nếu cô cũng được mời đến đó thì khi đó hãy đi cùng với Tông tiên sinh.
Một người tham gia vào những trường hợp xã giao mà tất cả đều là người lạ như này, Tô Tuyết Chí có thể tưởng tượng được khi đó cô sẽ chẳng khác gì cây cột, vô cùng gượng gạo, đột nhiên biết được có thể đi theo Tông tiên sinh thì như được che chở bởi một chiếc ô lớn, chỉ cần đi theo sau là được.
Xin nghỉ thuận lợi xong thì bắt đầu nghĩ xem nên tặng quà gì, mặc trang phục gì.
Quà tặng thì đơn giản thôi, cô không tính trèo cao hay nịnh nọt gì, cho nên không quá lo lắng, càng không cần phí tiền, chỉ cần chọn lựa món quà phù hợp với bậc con cháu đến mừng thọ tổ tiên đáp ứng được các nghi thức cơ bản là được, như là mấy thứ cao thọ đào thọ trái cây thọ, dán chữ thọ đỏ thẫm lên túi giấy bên ngoài, đến lúc đó mang theo, giao cho người gác cổng là được.
Mặc cái gì thì mới là điều khiến cô phải tốn chút công sức để suy nghĩ.
Đáng lẽ cô mặc bộ âu phục mà chỉ mặc một lần kia là phù hợp, nhưng nghĩ đến sự bối rối khi va chạm với Hạ Hán Chử trong nhà hàng Pháp lần trước, cô hoàn toàn gạt bỏ ý định đó. Ngay cả khi anh sẽ không mặc bộ đồ đó vào lần này thì cô cũng không hề muốn mặc lại chút nào.
May mắn là hiện tại các buổi xã giao khá phổ biến, và trong số những người yêu thích giao tiếp xã hội thì không thiếu những người có nhu cầu như cô, nhưng vì nhiều lý do khác nhau mà không thể tự chuẩn bị cho mình được. Có rất nhiều cửa hàng ở Thiên Thành cung cấp quần áo và mũ nón tử tế cho những khách hàng như vậy, việc làm ăn vô cùng nhộn nhịp phát đạt. Vừa hay Lý Đồng Thắng, cậu bạn cùng phòng trong nhà có mở cửa hàng như này, cậu ta đã niềm nở giới thiệu, cho thuê miễn phí, cũng xin nghỉ đích thân đưa Tô Tuyết Chí đi, giúp cô chọn bộ cánh lịch sự và thích hợp với cô nhất. Nhân viên cửa hàng nhìn cô một lượt, gật đầu:
– Có một bộ, màu sắc và kích thước vô cùng phù hợp với vị thiếu gia này, mới may xong cách đây hai ngày, chưa ai thuê cả.
Sau đó lấy ra, đó là một bộ âu phục kẻ sọc với áo gile trắng phối với với thắt nơ màu đen.
Tô Tuyết Chí thử lên người, quả nhiên vô cùng vừa vặn, nhân viên cửa hàng cùng với Lý Đồng Thắng khen liên miệng, nói cô mặc bộ này vào nom không khác gì một quý ngài lịch sự có trình độ học vấn cao. Tô Tuyết Chí bị khen như thế thì cười ngượng cảm ơn, thuê về, thế là chuyện trang phục đã chuẩn bị xong xuôi.
Ba ngày trôi qua rất nhanh. Buổi chiều của ngày mừng thọ, Tô Tuyết Chí theo địa chỉ mà hiệu trưởng đưa cho đến chỗ khách sạn nổi tiếng Thiên Thành mà lần trước từng tổ chức bữa tiệc chào đón Hạ Hán Chử để chờ đi cùng Tông tiên sinh.
Tông tiên sinh hẹn gặp lúc 6 giờ, Tô Tuyết Chí đến trước 10 phút.
Khách sạn này là lựa chọn hàng đầu của nhiều chính khách và doanh nhân giàu có đến Thiên Thành, đang là mùa đông, bây giờ chưa tới 6 giờ, bên ngoài trời đã tối đen nhưng trong khách sạn thì ánh đèn rực rỡ, càng toát lên vẻ khí phái và hoa lệ của nó.
Cô chờ ở đại sảnh, thấy hôm nay có vẻ như có rất nhiều khách VIP và chức sắc, người quản lý và nhân viên phục vụ còn có cả những vị khách ăn mặc trang trọng lịch sự đi tới đi lui, vô cùng bận rộn.
Cô đoán những người đến Thiên Thành ở đây hôm nay chắc là những khách VIP ở kinh thành giống như Tông tiên sinh đến để tham dự bữa tiệc mừng thọ của nhà họ Vương rồi. Đợi một lát cũng đã gần 6 giờ, liền nhìn thấy hướng thang máy của khách sạn đi tới vài người, đúng là Tông tiên sinh, một vài người đi bên cạnh hình như là bạn bè, họ bước ra vừa đi vừa trò chuyện với ông.
Tông Phụng Tiển nhìn thấy cô thì mỉm cười, vẫy vẫy tay ý bảo cô đến gần, chỉ vào cô và nói với mấy người bên cạnh:
– Đây chính là người thanh niên mà tôi vừa nói với mọi người đó, là sinh viên hàng đầu của trường y, còn chưa tốt nghiệp, trong tình huống đặc biệt cách đây vài ngày cậu ấy đã thực hiện thành công ca mổ ruột thừa cho một bệnh nhi. Cậu ấy có đủ kỹ năng y thuật táo bạo, quả là hiếm có.
Nói xong lại giới thiệu cho cô với mấy người đồng hành. Một vị là học giả trứ danh, phiên dịch gia, một vị là hiệu trưởng trường Đại học sư phạm Bắc Kinh, một vị là chủ nhiệm của một tờ báo nổi tiếng. Những người còn lại cũng đều là danh nhân văn hóa đương thời, có lẽ tất cả đều là khách tới tham dự tiệc mừng thọ nhà họ Vương.
Mấy người đều trầm trồ khen ngợi và cổ vũ người trẻ tuổi. Tô Tuyết Chí đều chào và cung kính cúi đầu. Giới thiệu xong, liền đi theo sau ra ngoài. Tới cửa, có một người tự xưng là được Tổng trưởng Vương phái tới đó Tông tiên sinh.
Tông Phụng Tiển chia tách với mấy người kia, dẫn Tô Tuyết Chí lên xe, xuất phát đi về hướng nhà họ Vương, nơi tổ chức bữa tiệc mừng thọ long trọng tối nay.
Tiền thân của Công quán nhà họ Vương là tòa dinh thự cổ do một vị Vương gia mũ sắt thời tiền Thanh xây dựng, dĩ nhiên vô cùng xa hoa, về sau thời thế thay đổi, tiền tài eo hẹp chỉ có thể đổi chủ, được Vương Hiếu Khôn mua lại và dùng làm nơi ở của mình ở Thiên Thành. Diện tích rất rộng, trước sau đều có đình viện, đặc biệt là hậu viên, có non bộ, có hồ cảnh, quanh co uốn lượt, nếu không có ai dẫn đường, người ngoài lần đầu tiên đi vào sợ là có đi mấy vòng cũng không ra được.
Tối nay nhà họ Vương giăng đèn kết hoa, quản sự dẫn theo người làm đứng ở cổng lớn mặt mày tươi cười đón khách.
Thời gian còn sớm, những khách khứa vào giờ này đã tới phần nhiều là nịnh bợ nhà họ Vương, còn các khách VIP thì đều sẽ sát giờ mới đến.
Nhưng tối hôm nay thì lại có điểm đặc biệt, vào thời gian này, màn đêm vừa buông xuống, nhà họ Vương có một vài nhân vật lớn trong giới chính trị của kinh thành, toàn là những tên tuổi vang như sấm đều đã đến hết, được dẫn vào phòng riêng của Vương Hiếu Khôn, chiêu đãi trước tiên.
Hạ Hán Chử đi vào, thấy Vương Hiếu Khôn đã chờ bên ngoài rồi.
Vương Hiếu Khôn bước nhanh tới, ra hiệu anh đi theo mình, đến một gian phòng yên tĩnh, Vương Hiếu Khôn cho người hầu lui ra, nói:
– Đặc sứ của Tổng thống tới rồi, cùng đi có Lục Hoành Đạt. Đặc sứ muốn gọi cháu cùng qua đó ngồi uống chén trà.
Đặc sứ họ Chương, tên Ích Cửu, tuổi tầm 40, đảm nhiệm vị trí Tổng trưởng Bộ Tham mưu Tổng thống phủ, là thân tín của Tổng thống.
Bộ Tham mưu trực thuộc Tổng thống phủ, giống như cánh tay đắc lực của Tổng thống phủ, có địa vị rất đặc biệt.
Hôm nay Vương Hiếu Khôn tổ chức bữa tiệc mừng thọ, bản thân Tổng thống không tới tham dự được, đã phái vị thân tín này thay mặt mình tới dự, mà ân oán giữa họ Hạ và họ Lục không một ai là không biết, nếu đặc sứ đã lên tiếng, dĩ nhiên là ý của Tổng thống rồi.
Ý của Tổng thống là gì ai cũng hiểu.
Thấy anh lặng thinh, Vương Hiếu Khôn đè thấp giọng:
– Tổng thống suy xét như vậy, bác nghĩ là cháu hiểu mà. Cháu yên tâm…
Ánh mắt ông ta lóe lên tia tàn bạo.
– Dù không có chuyện nhà họ Hạ cháu thì bác với họ Lục cũng như nước với lửa. Con chó điên này từ trước tới nay đã cắn bác vài miếng, nếu không phải bác thịt cứng thì sợ là đã chui vào bụng lão rồi. Giờ không đụng vào lão được, ngày sau nếu có cơ hội, bác là người đầu tiên không bỏ qua cho lão ta, trợ giúp cháu báo thù.
Hạ Hán Chử nhìn Vương Hiếu Khôn một lúc, trên mặt dần dần lộ ra tia cười châm biếm rất nhạt:
– Cám ơn bác.
Vương Hiếu Khôn lộ vẻ vui mừng mỉm cười vỗ lên cánh tay anh:
– Nào đi nào, vào uống tách trà, tối nay giúp bác đón khách nhé.
Trong phòng đã có hai người ngồi đó, một là đặc sứ của Tổng thống, một người khác tuổi tác tầm Vương Hiếu Khôn, dĩ nhiên là Lục Hoành Đạt.
Lục Hoành Đạt đã ngoài tuổi sáu mươi, nhưng nhìn lại không hề có chút tuổi tác nào, mũi ưng môi mỏng, gò má cao, tóc đen, nhìn nhiều nhất là 50 tuổi, vô cùng sung sức đầy tinh thần. Trong nhà ông ta có mười mấy phòng thiếp thất, con trai cũng mười mấy người, cháu chắt thì càng sung túc, gia tộc thịnh vượng. Hôm nay có mang theo một người con tới, tên Lục Thiên Từ, người ta đồn rằng đang bàn chuyện cưới xin với cháu gái Thuyền Vương nhà họ Phó.
Hai người uống trà trò chuyện, thấy Vương Hiếu Khôn cùng Hạ Hán Chử đi vào thì dừng lại.
Chương Ích Cửu từng gặp Hạ Hán Chử vài lần, mỉm cười đứng lên tự coi mình là bậc anh bắt tay chào hỏi xong chỉ vào Lục Hoành Đạt, cười nói:
– Vị này là bậc đàn anh chúng ta, nghe nói vẫn mong có dịp được hàn huyên với chú mấy câu, nhưng vì chú quá bận rộn mà không có dịp. Vừa hay hôm nay là ngày đại thọ của Tổng trưởng Vương, mọi người gặp nhau ở đây, cơ hội ngàn năm một thuở, hay là ngồi xuống uống trà, nghe anh ấy nói gì được không?
Lục Hoành Đạt chỉ biết cười gượng, sau đó đứng lên đi tới, nói với Hạ Hán Chử:
– Yên Kiều, không giấu gì cháu, Lục Hoành Đạt bác bị oan ức. Người khác bị oan mấy năm, còn có thể trầm oan giải tội, bác lại khắp người có miệng mà không thể nói.
Nét mặt ông ta lộ vẻ u sầu cực độ.
– Hôm nay cháu chịu tới đây là đã cho bác mặt mũi, bác mà không bày tỏ nỗi lòng thì sợ là ngày sau không có cơ hội nữa.
– Vụ án tổ phụ cháu thật sự không phải do bác xúi giục. Nhớ năm đó bác với tổ phụ cháu là cộng sự, thỉnh thoảng khác biệt về chính kiến nhưng đó chỉ là những khác biệt bình thường trong quan trường thôi. Bác vẫn luôn kính trọng tổ phụ của cháu. Lục Hoành Đạt bác dù lòng dạ có hiểm độc đến đâu thì cũng sẽ không bao giờ làm ra cái chuyện đáng bị trời phạt như thế. Bác thật sự bị oan ức.
– Khi đó cháu còn nhỏ, chắc cháu không biết, triều đình phát ý chỉ xuống, bác còn có thể làm gì? Bác bị ép buộc mà thôi. Quan trọng là, những lời vu cáo ăn không nói lại từng lời chuẩn xác, triều đình có người tin tổ phụ cháu thời trẻ lúc nhậm chức tại địa phương từng lén qua lại với người của Trường Mao Thạch Dực Vương, nói tổ phụ cháu khi đó lợi dụng chức vụ mà âm thầm tha cho một vị đại tướng họ Trịnh. Về sau Thạch Dực Vương ở Xuyên bị lăng trì, Trường Mao quân tan tác, vị đại tướng kia tiếp tục chống lại triều đình nhiều năm, tự biết báo thù vô vọng, trước khi chết đã cất giấu toàn bộ của cải châu báu mà Trường Mao quân tích trữ được, phó thác cho tổ phụ nội cháu.
– Là những người trên đó tin lời đồn đãi, lòng tham nổi lên, muốn chiếm lấy của cải châu báu trong hầm nhà cháu, nên bác mới bị xui xẻo bị mọi việc đổ xuống đầu. Lục Hoành Đạt bác khi đó chỉ là một vị quan nhỏ chức tứ phẩm tép riu, dám không nghe theo ư? Những năm sau đó, mỗi khi nghĩ đến chuyện mình bị bắt làm tay sai năm đó thì đều luôn tự trách…
Mặt ông ta đỏ phừng phừng, dừng lại, trong mắt lại thoáng nước mắt, đột nhiên rút súng bên hông ra, đặt vào tay Hạ Hán Chử.
– Bao nhiêu năm như vậy, bác vẫn luôn mong được quỳ xuống nhận tội với tổ tôn cháu đang yên nghỉ giấc ngàn thu, dù muốn bác chết cũng tuyệt đối không do dự, nhưng lại không có cơ hội, bác không lúc nào yên. Giờ nếu cháu không chịu thông cảm thì hãy một phát súng bắn chết bác, bác không lời oán thán!
Nói rồi, ông ta nhắm mắt lại, cắn răng chờ đợi.
Trong phòng không một tiếng động, ngoài tiếng thở hổn hển của Lục Hoành Đạt ra.
Chương Ích Cửu nhìn hai người, chậm rãi pha trà. Những mảnh lá trà xanh tươi của Vũ Tiền Long Tỉnh theo nước sôi trào lên mà quay tròn rồi từ từ lắng xuống trong làn nước nhuốm màu xanh ngọc, rồi nằm yên.
Hạ Hán Chử nhìn người đối diện một lát, bỗng quay sang Chương Ích Cửu.
– Hôm nay là ngày vui lớn của bác Vương mà lại lấy đao súng ra. Anh Chương, không biết anh đã từng nghe nói đến tôi bị người ta gọi là Diêm Vương chưa? Không biết, nếu thấy tôi ép người ta như vậy thì chắc sẽ cho là thật.
– Diêm Vương gì chứ, tôi chẳng qua chỉ là một con quỷ nhỏ làm trò trước điện Diêm Vương mà thôi.
Anh cười nhạt, buông khẩu súng mà vừa Lục Hoành Đạt đặt vào tay mình.
Chương Ích Cửu cười khà khà, nhấc ly trà mình vừa rót lên, cầm đi tới, nói:
– Phong kiến mới là ngọn nguồn của tội lỗi, là cái nôi của cái ác! May mắn thay, hiện giờ thế giới thống nhất, cái cũ đã được xây dựng mới. Nào nào nào, Yên Kiều, uống ly trà này thì nụ cười xóa tan ân thù, sau này mọi người đều là người của Tổng thống, biến chiến tranh thành tơ lụa, cùng nhau làm việc, cùng dựng thời cuộc, chẳng phải đẹp hơn thay?
Hạ Hán Chử nhận lấy, nhìn Lục Hoành Đạt đối diện, chậm rãi uống hết.
Chương Ích Cửu lại cất tiếng cười to, vỗ tay:
– Tốt, đây chính là ly trà buông ân oán, xem ra chuyến đi này của tôi là đúng rồi.
Anh ta nói với Hạ Han Chử:
– Nghe nói Tào tiểu thư hôm nay cũng tới à, là chú phải đi đón đúng không? Có hẹn với giai nhân rồi, chắc chú không thể để người ta chờ được, nếu có việc thì cứ tự nhiên.
Trong giọng nói mang theo vài phần trêu chọc. Hạ Hán Chử bảo mấy người trong phòng thong thả uống trà, anh ra khỏi phòng.
Ra đến đình viện, bước chân của anh dần dần chậm lại, cuối cùng lấy bao thuốc lá trong túi áo ra, đứng ở một chỗ tối bên đường, cúi đầu châm một điếu thuốc lá, rít một hơi thật sâu.
Đằng sau có người đuổi theo.
Chương Ích Cửu đến gần, thấy anh thì không còn dáng vẻ tươi cười trêu đùa như vừa nãy nữa, hạ thấp giọng nói:
– Yên Kiều, Tổng thống bảo anh ngầm chuyển cho chú một câu, đại trượng phu co được duỗi được, chỉ cần chú tận tâm hiệu lực, ngày sau tuyệt đối không bạc đãi chú.
Nói xong đưa mắt nhìn bốn phía, tiếp tục:
– Yên Kiều, anh báo chú hay, họ Lục kia ngoài mặt thì thuận theo Tổng thống, nhưng sau lưng có rất nhiều thủ đoạn nhỏ. Con người mà, khó nhất là không biết hai chữ “thấy đủ” là phải viết như nào. Hiện nay cách mạng mới bắt đầu, trăm phế đang chờ hồi sinh, Tổng thống bận rộn trăm công ngàn việc dốc hết tâm huyết vì nước, bốn phía lại toàn đám hổ lang hoàn hầu, chỉ mong được nhanh chóng ổn định. Mong chú tạm thời ẩn nhẫn, đừng có hành động gì, hãy suy xét cho đại cục, hiểu không?
Hạ Hán Chử mỉm cười, cảm ơn anh ta đã chỉ điểm.
Chương Ích Cửu cười nói:
– Khách sáo cái gì, chúng ta là người một nhà. Anh lấy việc công làm việc tư nói một câu, chú tới đây cũng đã nửa năm rồi, xem như là chủ nhà, trận rượu này chú trốn không thoát đâu.
Hạ Hán Chử nói:
– Cái này còn phải để Tổng trưởng lên tiếng ư? Tôi chỉ là một nhân viên quèn, không cao cả và hào phóng như Tổng trưởng, nhưng cũng không đến mức rượu cũng không gánh nổi. Thiên Thành có bao nhiêu tên tuổi lớn anh cứ điểm ra đây, tôi sẽ dốc lòng tiếp đãi.
Chương Ích Cửu cười hà hà:
– Vậy thì quyết định rồi nhé, không say không nghỉ. Bên anh không có chuyện gì nữa, chú đi đi, đừng để Tào tiểu thư phải chờ lâu rồi lại quay sang trách anh.
Hạ Hán Chử cười, xin phép đi.
Tô Tuyết Chí lên xe đón Tông Phụng Tiển, lúc 6h30 phút thì đến nhà họ Vương.
Vào lúc này, phần lớn khách khứa đều đã đến đông đủ.
Bởi khách đến quá nhiều, ngựa xe lui tới, trên con đường phố gần cổng lớn nhà họ Vương tuy có bố trí người chỉ huy giao thông nhưng vẫn chật ních. Tông Phụng Tiển xuống xe, dẫn Tô Tuyết Chí đi bộ đi vào, đi đến cổng lớn giăng đèn kết hoa, đưa thiếp mời lên, người đón khách ở cửa vừa thấy thì mừng rỡ kêu lên một tiếng, sau đó quay đầu lại hô to:
– Tông tiên sinh đến …
Giọng vừa rơi xuống, một vị quản sự bỏ lại người đang nói chuyện mà vội vã chạy ra, cho người đi vào thông báo có khách quý đến, mình thì tươi cười cung kính chào hỏi, sau đó dẫn đường đến sảnh lớn tổ chức mừng thọ.
Còn chưa tới thì bên trong có một lão giả tóc mái hoa râm đôi mắt sáng ngời có thần đã đi ra, mặc thọ bào Vạn Tự Hỉ Khánh truyền thống, theo sau là Vương phu nhân cùng một thanh niên mặc âu phục.
Đó là vợ chồng Vương Hiếu Khôn và con trai Vương Đình Chi ra nghênh đón khách quý.
Vừa thấy mặt, Vương Hiếu Khôn liền cầm lấy tay Tông Phụng Tiển, siết chặt, nói:
– Sao Tông tiên sinh không ngồi xe tới? Nói là ngài đi bộ tới à? Tôi chưa kịp đích thân ra ngoài đón, mong tiên sinh chớ trách.
Tông Phụng Tiển cười nói:
– Tổng trưởng Vương khách sáo rồi, là tôi tự xuống xe thôi, làm ngài lo lắng. Đại thọ của Tổng trưởng, tối nay tôi dẫn học sinh tới để tham gia cuộc vui, có xin tặng một bức chữ để biểu đạt tấm lòng, chúc mừng đại thọ của Tổng trưởng.
Tô Tuyết Chí bước ra khỏi sau lưng ông, hai tay dâng lên một bức trục cuốn đã được đóng đàng hoàng.
Chữ của Tông Phụng Tiển cũng vô cùng có danh tiếng, bình thường có người xin ra một số tiền lớn để mong được đề chữ mà cũng chưa chắc đã được. Vương Hiếu Khôn mừng rỡ không thôi, vội gọi người ra nhận lấy.
Quản sự đi lên, cẩn thận nhận lấy trục cuốn, trên đó có viết tám chữ “Như sơn như cha, đại đức đại niên”, còn đóng dấu, mặt mày tức thì rạng rỡ lại lần nữa đọc to lên cho mọi khách VIP cùng nghe, đọc xong, cầm đi đến treo chỗ thọ đường dễ nhìn thấy nhất, để cho khách tới được thưởng thức.
Vương phu nhân mấy ngày này vì cậu con trai mà luôn u uất ủ rũ chẳng có tinh thần, nhưng giờ phút này vừa thấy Tông Phụng Tiển tới chúc thọ, lại còn tặng một bức đề chữ lưu niệm có cả con dấu của ông, phải biết rằng, lần trước đại thọ 70 mẹ của Tổng thống đã nhận được một bức có chữ Thọ do ông đề tặng, khi ấy khách khứa đã nhao nhao nịnh hót rồi, bất giác thấy nở mày nở mặt, tâm trạng mới khá lên một chút, đẩy đẩy con trai đang im như thóc, ý bảo lên chào khách đi.
Vương Hiếu Khôn giới thiệu con trai:
– Khuyển tử Đình Chi, năm nay vừa nhược quán, ngốc nghếch lắm, sau này nếu được Tông tiên sinh chỉ điểm, sẽ là phúc của khuyển tử.
Vương Đình Chi cụp mắt, đầu cúi xuống, như không nhìn Tô Tuyết Chí, ngoan ngoãn khom lưng với Tông Phụng Tiển.
Tông Phụng Tiển liếc anh ta một cái, khen tuổi trẻ chững chạc, tương lai sáng sủa. Vương Hiếu Khôn mặt mày rạng rỡ, vô cùng phấn khởi, bấy giờ mới để ý đến học sinh đi theo Tông Phụng Tiển, tướng mạo rất tuấn tú, liền hỏi:
– Vị này là cao đồ của Tông tiên sinh à?
Mình là đi theo Tông Phụng Tiển tới, không thể cho ông mất mặt được, Tô Tuyết Chí tự giới thiệu họ Tô, sau đó khom người nói lời chúc đại thọ.
Quản sự từng đi đưa thiệp mời nói:
– Tổng trưởng, vị này chính là Tô thiếu gia từng cứu công tử đó ạ.
Vương phu nhân nhìn cô đầy chăm chú, Vương Hiếu Khôn thì có vẻ kinh ngạc, quan sát Tô Tuyết Chí, khẽ gật đầu, sau đó nói với Tông Phụng Tiển:
– Quả nhiên là danh sư xuất cao đồ! Mời vào!
Đích thân dẫn khách quý đi vào thọ đường.
Khách mời đến nhà họ Vương tối nay ngoài các chính khách phú thương có tiếng ở Thiên Thành ra như Thị trưởng Chu, Tổng đốc Liêu, Tôn Mạnh Tiên… thì cũng có nhiều chức sắc kinh thành và đặc phái viên các nước cũng đều tham gia, có thể nói khách quý chật nhà, tụ tập chung một chỗ.
Tiệc mừng thọ còn chưa bắt đầu.
Tông Phụng Tiển vừa đi vào đã được một nhóm người vây lấy hàn huyên. Tô Tuyết Chí đứng đằng sau chốc lát, chợt nghe có một giọng nữ gọi mình:
– Tô thiếu gia, sao em cũng ở đây thế?
Cô quay mặt sang, lại là Mã phu nhân, vì thế gật đầu chào.
Mã phu nhân mừng rỡ, bỏ mặc đám phụ nữ đang trò chuyện cùng mà đến hỏi chuyện cô, hỏi cô chuyện học ở trường thế nào, nói mình vẫn rất lo lắng, hôm qua còn nghĩ lúc nào rảnh sẽ đến thăm hỏi nữa.
Tô Tuyết Chí nói mình không vấn đề gì cả, cảm ơn bà ta, sau đó hỏi tình hình con trai của bà ta.
Theo như cô biết thì cậu bé đó hôm qua đã xuất viện rồi.
Mã phu nhân nói con trai hồi phục rất nhanh, mình sẽ tuân thủ nghiêm lời dặn của bác sĩ, lại cảm ơn cô lần nữa.
Đúng lúc này, ở lối đi vào có vài vị khách mới tới, trong đó có một người mà Tô Tuyết Chí quen biết.
Phó Minh Thành cũng tới!
Bên trong người đã rất nhiều, tiếng người ồn ào, nhưng Phó Minh Thành dường như liếc một cái là đã nhìn thấy cô, dừng lại, mỉm cười gật đầu với cô.
Tô Tuyết Chí cũng gật đầu chào lại. Phó Minh Thành đuổi theo vài người đi trước, đến mừng thọ Vương Hiếu Khôn.
Mã phu nhân cũng nhìn Phó Minh Thành, than thở:
– Tiểu Tô, em với cậu hai nhà họ Phó cũng có quen biết à?
Tô Tuyết Chí ừ một tiếng.
– Con người cũng không tệ nhỉ?
Tô Tuyết Chí gật đầu.
– Ôi tiếc là số không tốt, không phải con của bà cả. Mấy người đi trước cậu ta đó, em thấy không, Phó phu nhân mang theo cháu gái, còn cả anh cả Phó Kiện Sinh nữa.
– Phó Kiện Sinh kia…
Mã phu nhân hạ thấp giọng:
– Nghe nói nghiện rượu lắm. Đừng thấy hình thức lịch sự nhã nhặn như thế, nhưng lúc say rượu thì hay làm trò trước mặt người làm trong nhà, nhục mạ em trai mình. Phó phu nhân đương nhiên không thừa nhận rồi, ra ngoài lúc nào cũng nói hai anh em rất tốt với nhau. Chị đoán tối nay là Phó phu nhân cố tình bắt cậu ta tới. Nhưng ai mà tin! Em nói đi, Thuyền vương giờ thế kia, nhỡ ngày nào đó ra đi, cậu hai sẽ như nào rất khó nói…
Tô Tuyết Chí trước kia cũng từng nghe đến một ít chuyện trong nhà Phó Minh Thành, giờ lại nghe Mã phu nhân nói như vậy thì ánh mắt bất giác chú ý đến cậu cả nhà họ Phó.
Phó Kiện Sinh tầm 30 tuổi, hơi cao, vóc dáng cứng cáp, ăn mặc chỉnh tề đẹp đẽ, bề ngoài trông không giống người em Phó Minh Thành lắm, đang trò chuyện với người bên cạnh, không có gì khác biệt cả. Không thể nhìn ra được dưới tác dụng của cồn thì lại có hành vi mất không chế đến như vậy.
Tô Tuyết Chí lẳng lặng đứng một bên, quan sát Phó phu nhân cùng hai anh em Phó Minh Thành.
– Ấy Tiểu Tô, – Mã phu nhân lại nói: – Không ngờ tối nay lại gặp em ở đây, trùng hợp quá. Tối mai em có rảnh không, chị cho người tới đón em, mời em tới nhà ăn cơm…
Tô Tuyết Chí ngay lập tức nhớ đến chuyện bà ta nói muốn giới thiệu đối tượng cho mình thì vội thoái thác, tính muốn bỏ đi thì bà ta lại cứ đi theo, nói:
– Thế ngày kia được không? Hay là hôm nào rảnh cũng được. Tiểu Tô à, chị nói này, cháu gái của chị điều kiện tốt lắm…
Tô Tuyết Chí đang lo không thoát khỏi Mã phu nhân đầy phiền phức thì cứu tinh tới rồi.
Vương phu nhân tươi cười dẫn Hạ Lan Tuyết đi vào, lập tức gây chú ý cho nhiều người, bao gồm cả Mã phu nhân.
Hạ Lan Tuyết tối nay vô cùng xinh đẹp, mặc chiếc váy dài viền hoa điểm tím hồng, khoác chiếc áo choàng lông cừu trắng nhỏ, vừa xinh đẹp quý phái vừa không mất đi vẻ đáng yêu duyên dáng.
Tô Tuyết Chí cảm giác ánh mắt cô ấy đang tìm ai đó, trong lòng chột dạ, vội quay lưng lại, lại liếc thấy Hạ Hán Chử.
Không biết anh vào từ lúc nào rồi mà cô không biết.
Anh mặc bộ quân phục được là phẳng phiu, không phải bộ âu phục mà cô vẫn lo lắng suốt, đang chăm chú nghe Tông Phụng Tiển nói gì đó, dáng vẻ nghiêm trang cung kính
Tông Phụng Tiển thấy cô thì vẫy tay.
Tô Tuyết Chí biết là gọi mình qua thì không hiểu. Không biết họ đang nói chuyện gì, vì sao lại gọi mình tới, nhưng cô vẫn đi qua, gọi một tiếng Tông tiên sinh. Thấy hai mắt Hạ Hán Chử nhìn vào mình thì chần chừ, sau đó mỉm cười, hạ thấp giọng lễ phép chào một câu cậu họ.
Hiệu quả của bức thư kia đối với anh như nào, cô không biết, dù sao với cô, chuyện đó coi như đã qua rồi.
Anh không tỏ thái độ gì, chỉ hơi gật đầu, xem như đáp lại.
– Tư lệnh Hạ, tối nay tôi tới đây ngoài chúc thọ ra, thực ra có một chuyện khác nữa, mong Tư lệnh cho tôi chút mặt mũi, không biết Tư lệnh có thấy tiện không? – Tông Phụng Tiển nói.
Hạ Hán Chử lập tức thu ánh mắt đang nhìn cậu con trai nhà họ Tô lại, mỉm cười nói:
– Tông tiên sinh nói quá lời rồi, ngài có việc thì cứ dặn dò, chỉ cần khả năng cho phép, Hán Chử nhất định sẽ đáp ứng.
Tông Phụng Tiển nói:
– Tư lệnh sảng khoái như thế, vậy tôi không khách sáo nữa. Không dám giấu gì, tôi muốn thay học sinh của tôi cầu xin Tư lệnh một ân tình. Tiểu Tô tuổi nhỏ, lại vừa tới đây, có lẽ việc làm hay lời nói không chu toàn, nếu trước đây có chỗ nào mạo phạm thì mong Tư lệnh bao dung cho.
Hạ Hán Chử có vẻ hơi ngỡ ngàng, ánh mắt lại liếc Tô Tuyết Chí.
Tô Tuyết Chí thì hoảng sợ.
Trên đường đi, cô không hề thấy Tông tiên sinh đề cập bất cứ điều gì với mình, không thể ngờ được ông sẽ cầu xin hộ mình ngay trước mặt Hạ Hán Chử, quá ngạc nhiên, cô theo phản xạ nhìn Hạ Hán Chử, đúng lúc đụng phải ánh mắt của anh đang nhìn cô.
Cô có cảm giác anh cười như không cười.
Lại như có vẻ không vui thì phải?
Mà cô thì…
Quá xấu hổ ngượng ngùng, nhưng lại không thể nói gì, đành phải cụp mắt xuống, lặng thinh.
Hạ Hán Chử ánh mắt lại, cười nói:
– Tông tinh sinh trịnh trọng như thé, cháu còn tưởng là chuyện gì cơ, thì ra là chuyện này. Tông tiên sinh yên tâm, là hiểu lầm thôi, đã nói rõ hết rồi. Huống chi…
Anh lại lần nữa liếc nhìn cậu con trai nhà họ Tô đang đứng bất động đầu cúi gằm.
– Huống chi cậu ấy lại là cháu ngoại trai của cháu.
– Cháu với cậu ấy thì có chuyện gì mà không bỏ qua được?