Sính Kiêu

Chương 41




Bệnh viện liên kết nằm ở gần cửa bắc khu thành cổ, từ trường học đến bệnh viện phải đi qua bãi tha ma hoang tầm bảy tám dặm, vừa hay có thể coi như chạy bộ thể dục ban đêm.

Hoàng hôn đã khuất sau núi, con đường đất vàng đã nhiều ngày không mưa khô cằn đến mức đặt chân xuống là bốc khói, những ngôi mộ hoang ở hai bên đường vào lúc này nhìn lại, từ xa giống như được bao phủ một tầng ánh sáng màu hồng mênh mông, trông còn có màu sắc ấm áp hơn cả ban đêm.

Tô Tuyết Chí chạy một hơi đến bệnh viện.

Tối nay cô làm trợ lý cho bác sĩ Hồ. Bác sĩ Hồ là giáo viên trường y, đồng thời cũng kiêm chức Phó viện trưởng bệnh viện.

Hiện tại thái độ của dân chúng tiếp nhận tây y không cao lắm, hoặc là nói, điều này ít nhiều cũng có liên quan đến số lượng bệnh nhân đến khám tây quá ít. Nói chung là, nếu bạn bị bệnh, đều là tới mức rất nặng thì mới cần phải tìm đến tây y, cộng thêm vào buổi tối, bệnh nhân càng ít hơn, tổng cộng cũng chỉ có hai ba người.

Một người vì tiếc miếng thịt hỏng do để lâu nhiều ngày, sau khi ăn vào thì bị nôn mửa và tiêu chảy. Bác sĩ Hồ gây nôn, dùng cồn thuốc phiện hòa ra uống, rồi lại kê đơn thuốc trị tiêu chảy khử trùng Alexandrine.

Bệnh nhân thứ hai là một người đàn ông trung niên, lén lén lút lút tới bệnh viện khám bệnh lây qua đường tình dục. Trong thời đại mà thuốc kháng sinh chưa được phát hiện, các bác sĩ điều trị loại vi rút này chủ yếu là sử dụng loại thuốc bôi có chứa axit boric và các loại có chứa thủy ngân hoặc là axit kẽm.

Đây cũng là một trong những lý do mà Tô Tuyết Chí lại muốn học lại để hiểu các đơn thuốc cho các bệnh thông thường khác nhau dựa trên dược lý hiện hành.

Giá trị đạo đức khiến cho cô hoàn toàn không muốn đi ăn cắp thành quả vĩ đại của các thế hệ sau để sử dụng cho riêng mình, nhưng sau khi vào trường y, cô đã chứng kiến đủ loại bệnh hoành hành mà các loại dược vật đều vô dụng. Nếu như một loại kháng sinh tạo kỷ nguyên như Penicillin được cô vô tình phát hiện, ra đời sớm hơn và có lợi cho nhân loại, điều này không bị coi là vi phạm đạo đức đúng không? Dạo gần đây, cô bắt đầu suy nghĩ về vấn đề này.

Bệnh nhân cuối cùng là một cô gái, cứ bồi hồi ở cửa liên tục. Tô Tuyết Chí nhìn thấy cô ấy mãi không đi vào, nhưng lại không về, thần sắc u uất thì chủ động qua hỏi.

Cô gái ấp a ấp úng, cuối cùng mới nói là muốn đến phá thai.

Tô Tuyết Chí nhìn bụng dưới của cô ấy, còn rất bằng phẳng, có lẽ là mới có, hỏi ra thì mới gần được bốn tháng.

Cô còn chưa kịp nói gì thì đã thấy bác sĩ Hồ chạy ra đuổi người ta đi. Cô gái kia khổ sở van xin, cuối cùng quỳ xuống. Bác sĩ Hồ vẫn lạnh lùng nghiêm khắc không nghe, cô gái kia không thể làm gì khác, đứng lên, nước mắt tuôn trào lảo đảo mà đi.

– Tiểu Tô, đừng có mềm lòng cho những kẻ đi phá thai nhé. Mới có mấy tháng, phá thai là phạm pháp đó. Nếu người khác biết được sẽ đi kiện chúng ta đó, hiểu không?

Chờ cô gái kia đi rồi, bác sĩ Hồ mới nghiêm trang cảnh cáo.

Bệnh viện thông thường như bệnh viện liên kết không có phá thai, cho nên những phụ nữ có nhu cầu này tất yếu sẽ tìm đến những ổ phá thai chui. Mới mấy ngày trước, lớp khóa bệnh lý đã sử dụng một ca bệnh thực tế trước đó.

Một cô gái trẻ tìm đến gặp bác sĩ chui để phá thai, dùng bột trichosanthes để tẩm thuốc cho vào âm đ*o, vài ngày sau thai được dẫn ra, nhưng cô gái đó hôn mê, ngày hôm sau thì chết. Người nhà cô gái vì cảm thấy nhục nhã mà đã vứt bỏ xác cô gái tại khu đất hoang gần trường y. Cục cảnh sát nhận được báo án của trường, đã xử lý thi thể vô danh, để trường y thay mặt xử lý.

Ở thời đại này, bởi vì rất ít người bằng lòng hiến xác sau khi chết, nguồn và kênh của trường y được các thế hệ sau gọi là “Đại thể lão sư” về cơ bản cũng chỉ có thể dựa vào các thi thể vô danh kiểu như này, sau khi sử dụng cho học tập xong, nhà trường lại cho an táng. Khi đó, sau khi giải phẫu, thành ống âm đ*o bị hoại tử, biểu mô ống thận bị thoái hóa và hoại tử, và xuất huyết lan tỏa trong não.

(Đại thể lão sư: chỉ xác chết tặng cho nghiên cứu).

Trên lớp, câu chuyện liên quan đến cỗ di thể kia chẳng qua chỉ là một vụ án lạnh để cung cấp giảng dạy cho học viên mà thôi. Chỉ có Tô Tuyết Chí, có lẽ bởi vì mình cũng là phụ nữ mà khi ấy cảm thấy lạnh run cả người, cả người nổi cả da gà.

Cô nhìn theo bóng dáng cô gái kia dần dần biến mất trong bóng đêm nặng nề, đè nén cảm xúc khó nói trong lòng xuống, khe khẽ đáp vâng.

Pháp luật là thể hiện ý chí của giai cấp thống trị, là công cụ duy trì sự thống trị. Cô không thể nói bản thân có bất kỳ sự hiểu biết chính trị sâu sắc nào, nhưng nhận định phán đoán suy luận có trong chủ nghĩa Mác-Lenin trong sách giáo khoa cấp hai thì sự lạnh lùng cùng lý trí của nó khiến cô ấn tượng rất sâu và không thể quên được.

Hiện tại, loại cảm giác này càng thêm mãnh liệt.

Luật pháp do ai đặt ra, lật đổ, dĩ nhiên cũng là người đã trải qua.

Ngoài đồng tình, cô còn có thể làm được gì?

Cô gái kia đi rồi thì không còn người nào tới nữa. Đêm cũng rất sâu, bác sĩ Hồ mệt rã rời, đi đến phòng trực ban để ngủ, bảo Tô Tuyết Chí làm việc đúng giờ, có việc thì gọi mình.

Tô Tuyết Chí đọc sách và ghi chép, trực cùng cô là một y tá trẻ. Đó là một cô gái trẻ học từ trường y tế, ngồi trên cái ghế bên cạnh, thỉnh thoảng lại lén lút nhìn bác sĩ thực tập vô cùng tuấn tú mặc áo blouse trắng kia.

– Tôi đẹp lắm à?

Tô Tuyết Chí bỗng dừng bút, ngẩng đầu lên, nhướng mày với cô bé kia, cất giọng trêu chọc, cũng mang vài phần không vui.

Y tá thấy việc lén nhìn trộm của mình bị phát hiện thì xấu hổ đỏ mặt lên, vội lắc đầu, nói mình đi kiểm tra thuốc.

Cuối cũng đã không còn ai ở bên cạnh nhìn mình chằm chằm nữa, Tô Tuyết Chí thở hắt ra một hơi, cúi đầu tiếp tục đọc sách, bỗng nhiên vào lúc này, bên ngoài có những tiếng ồn ào, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy mười mấy người ôm một bé trai chừng bảy tám tuổi từ ngoài chạy vào.

Cậu bé sắc mặt vàng như nến, nét mặt đau đớn, đang rơi vào trạng thái nửa hôn mê. Người nhà họ Mã là một vị phú thương bản địa, danh vọng tuy không thể nào so sánh với nhà họ Phó, nhưng cũng là nhân vật vô cùng có uy tín tên tuổi, giờ phút này biểu cảm đầy lo lắng sốt ruột, nói con trai bị ung tràng, kêu to:

– Bác sĩ đâu, bác sĩ, mau cứu con tôi.

Ung tràng chính trong tây y gọi là viêm manh tràng, về sau thường nói là viêm ruột thừa.

Tô Tuyết Chí là một sinh viên thực tập, dĩ nhiên không thể làm thay, dặn người nhà đặt cậu bé lên giường ở phòng khám, cô thì đi gọi bác sĩ Hồ.

Bác sĩ Hồ đang ngủ mơ màng bừng tỉnh, vội vã chạy ra, kiểm tra tình trạng của cậu bé. Người nhà bệnh nhân vây chung quanh lo lắng như lửa đốt tranh nhau kể ra tình trạng bệnh của bệnh nhân, người này người kia tranh nhau nói, không nghe ra gì cả, bị Tô Tuyết Chí quát lên mới dừng lại để vị thương nhân Mã kia nói. Cậu bé là con trai ông ta, khoảng một tuần trước thì đã bắt đầu xuất hiện tình trạng bụng dưới bị đau, nôn mửa, khi ấy đã đưa đi khám trung y được chẩn đoán là bệnh ung tràng, được kê đơn thuốc uống để trị liệu. Nhưng mấy ngày sau, tình trạng không hề giảm đi mà càng nghiêm trọng hơn, đau đớn cũng đến liên tục, đêm không thể ngủ ngon được, không thể ăn cơm, nôn ra toàn mật vàng. Bị dày vò đến tận hôm nay thì cậu bé bị sốt cao, co giật và hôn mê, lang trung đến khám bảo họ đưa đến bệnh viện tây y, người nhà họ Mã lúc này mới hoảng loạn đưa con đến bệnh viện.

Trực tràng của cậu bé bị căng rất nghiêm trọng, bụng dưới bên phải đè vào rất đau, không có cảm giác đau đớn dẫn truyền, kết hợp với lời kể của người nhà, bác sĩ Hồ chấn đoán bị viêm ruột thừa cấp tính, nói:

– Có lẽ là chưa thủng ruột, nhưng cần phải mau chóng phẫu thuật, để kéo dài sợ là nguy hiểm đến tính mạng.

Mã phu nhân và mẹ chồng khóc lóc thảm thiết tại chỗ. Mã phu nhân xông lên đánh chồng, mắng to:

– Tôi đã bảo đi khám tây y sớm, ông nói tây y chỉ hại người. Nếu con có bị làm sao, tôi không sống nổi nữa…

Thái độ của công chúng hiện nay đối với tây y khá tế nhị. Người dân mê tín rất mê tín, coi thường trung y, tây y là toàn năng. Ai ghét thì ghét nghiến răng nghiến lợi, cho rằng tây y vô dụng, toàn kỹ thuật lạ, thậm chí còn tung nhiều tin đồn thất thiệt.

Vị thương nhân Mã này chính là người phản đối tây y, cho nên con trai bị ốm thì kiên quyết không đưa đến bệnh viện. Giờ con trai bị nặng thành như này thì đổ mồ hôi, cuống quýt nói:

– Vậy mau lên, mau cứu con trai tôi.

Đối với bác sĩ ngoại khoa đời sau mà nói việc cắt bỏ viêm ruột thừa chỉ là một ca phẫu thuật hết sức bình thường, nhưng ở thời đại này thì lại là một ca phẫu thuật lớn.

Chỉ khoảng mười năm trước, một bác sĩ phẫu thuật người Anh đã được phong tước Hiệp sĩ vì đã thực hiện thành công ca phẫu thuật này cho Vua Edward VII sắp lên ngôi.

Chỉ có hai bệnh viện ở Thiên Thành có thể thực hiện loại phẫu thuật này, một là bệnh viện liên kết của Viện quân y, hai là bệnh viện Thanh Hòa.

Bác sĩ phẫu thuật chính ở bệnh viện liên kết là Viện trưởng Hòa, ngoài ra còn có một vị bác sĩ ngoại khoa nữa. Nhưng tiếc là mấy hôm nay hai người họ tình cờ đi công tác để tham dự một cuộc họp trao đổi học thuật của các bác sĩ ngoại khoa trên cả nước.

Bác sĩ Hồ giải thích xong, bảo họ lập tức đưa đứa bé đi bệnh viện Thanh Hòa.

– Bác sĩ không làm được hay sao? Bác sĩ làm đi, cần bao nhiêu tiền tôi sẽ nộp.

Thương nhân Mã nôn nóng nói.

Bác sĩ Hồ vội giải thích, nói mình là bác sĩ nội khoa, không phải bác sĩ khoa ngoại, không làm phẫu thuật được.

– Vậy người khác của bệnh viện thì sao, mau gọi họ tới mổ đi.

Hiện tại không có nhiều bác sĩ tây y có bằng cấp, bác sĩ phẫu thuật lại càng hiếm.

Bệnh viện đúng là còn có một bác sĩ khoa ngoại vừa mới vào làm không lâu thì đã được đào tạo bồi dưỡng ngay, nhưng cũng giống như sinh viên y khoa, trước đây anh ta chỉ xem phẫu thuật cho bệnh nhân với hiệu trưởng, cũng chưa từng thực hiện phẫu thuật bao giờ.

Bác sĩ Hồ lại giải thích lần nữa.

– Bên kia không nhận, họ nói đang bị kiện cáo còn chưa xong. Chúng tôi đã đến bên kia trước, là họ bảo chúng tôi qua đây.

Người nhà họ Mã nói.

Bệnh viện Thanh Hòa hiện tại không thực hiện phẫu thuật bởi tranh chấp y tế vài tháng trước. Một bệnh nhân bị thủng ruột thừa, được mổ cấp cứu, một tuần sau thì tử vong.

Mặc dù người nhà đã ký cam kết trước khi mổ, nhưng họ vẫn náo loạn lên và kiện cáo bệnh viện. Bệnh viện viện cớ rằng bộ vị phẫu thuật không hề có bệnh biến, việc tử vog là do máu của bệnh nhân và nhiễm vi khuẩn toàn thân sau khi thủng ruột thừa, bệnh viện cũng đã thông báo trước cho người nhà về khả năng này, bệnh viện không phải chịu trách nhiệm.

Nhưng vào thời điểm đó, sự cố y khoa luôn bị những người ủng hộ trung y không hài lòng với tây y lợi dụng, tất cả đả kích, cho rằng trung y có thể chữa khỏi bệnh mà không cần gây mê và phẫu thuật. Bệnh viện Thanh Hòa vì ham danh lợi, động một chút là phẫu thuật, bởi thế mà gây ra thảm kịch. Thậm chí khi đó, các loại tin đồn về Kimura, viện trưởng bệnh viện Thanh Hòa đã dùng chiêu bài mở bệnh viện để che giấu dã tâm độc ác sau lưng, mục đích là mổ cướp nội tạng người để nghiên cứu, những tin đồn khủng khiếp này lan truyền rộng rãi trên khắp đường phố ngõ hẻm, không còn ai dám đến bệnh viện để khám nữa.

Vì có rất nhiều người đã khám chữa bệnh và đều có kết quả, nhưng bởi dư luận xôn xao, người nhà kiện cáo nên cuối cùng toà án dù chấp nhận giải thích của bệnh viện, phán quyết bệnh viện không phải chịu trách nhiệm chính, nhưng vẫn yêu cầu phải bồi thường, đình chỉ hoạt động để chấn chỉnh.

Bệnh viện Thanh Hòa vừa mất tiền, lại đang trong thời kỳ chấn chỉnh, không dám nhận bệnh nhân cũng là điều bình thường.

Bác sĩ Hồ lộ vẻ khó xử, nhìn bệnh nhi đang thở thoi thóp, đành phải gọi người vào thành gọi bác sĩ gây mê và bác sĩ khoa ngoại kia tới. Người nhà họ Mã vội vàng đi gọi. Trong lúc chờ đợi, bệnh nhi đã nôn mửa một lần nữa, đau đớn rên rỉ. Người nhà họ Mã khóc nức nở, thương nhân Mã thì sốt ruột đi đi lại lại ở ngoài cổng lớn, chỉ thiếu nước đập đầu xuống đất.

Khoảng hơn nửa giờ sau, bác sĩ gây mê và bác sĩ khoa ngoại chạy tới, thấy tình hình đó kéo bác sĩ Hồ vào trong, thấp giọng nói:

– Trước giờ em chỉ cắt sarcoma và u bã đậu thôi, phẫu thuật kiểu này em không chắc đâu, không làm được, cũng không dám làm. Bệnh nhân lại là đứa bé, nếu xảy ra chuyện thì em phải làm sao?

Thực ra không cần anh ta lên tiếng, bác sĩ Hồ cũng biết rất khó xử.

Thương nhân Mã và người nhà vì muốn con trai được cứu mà hứa hẹn và bảo đảm sẽ không truy cứu trách nhiệm của bệnh viện hoặc là của bác sĩ. Nhưng ai biết nếu xảy ra chuyện, họ có lật mặt hay không?

Có vết xe đổ là bệnh viện Thanh Hòa, không nắm chắc hoàn toàn, có ai dám tùy tiện phẫu thuật đây?

Hiệu trưởng Hòa phải mấy ngày sau mới quay về, xem tình trạng của bệnh nhi này bất cứ lúc nào cũng sẽ phát triển thành thủng ruột thừa. Một khi thủng ruộtthừa thì chuyện gì cũng có thể xảy đến.

Không thể chờ hiệu trưởng Hòa được, biện pháp duy nhất hiện giờ chính là khuyên người nhà họ Mã ngay sáng sớm ngày mai lên chuyến xe lửa sớm nhất đưa đến bệnh viện kinh thành, nếu nhanh chóng thì đêm mai là tới nơi.

Tuy tiếp tục chậm mất một ngày, bình tình có thể chuyển biến xấu bất cứ lúc nào, nhưng cũng hết cách,bởi bác sĩ mổ chính cũng không nắm chắc phải tiến thành phẫu thuật như nào.

Vài bác sĩ thấp giọng trao đổi thảo luận với nhau, nghe bên ngoài lại có tiếng khóc lóc ầm ĩ, bệnh nhi đã hôn mê rồi.

Mấy người lau mồ hôi, đang định ra ngoài khuyên người nhà mau chóng chuyển tuyến thì thấy sinh viên thực tập tối nay Tô Tuyết Chí đi đến nói:

– Ca mổ này em đã từng làm rồi.

– Em có thể thực hiện được.