Sính Kiêu

Chương 37




Bên ngoài vang lên tiếng chuông nhắc nhở sắp đến giờ tắt điện. Tưởng Trọng Hoài đen mặt đi, kéo con rắn trên cổ xuống, cầm chạy ra ngoài, một lát sau trở về không nói không rằng nằm xuống.

Tô Tuyết Chí còn chưa hiểu rõ tính nết của đám nam sinh cùng phòng, sợ nhất là nhỡ mình ngủ rồi bị họ tiếp tục giở trò bẩn thỉu trả thù, vì thế không dám ngủ, càng không dám cởi buộc ngực. Điện tắt rồi vẫn mở mắt thao láo một lúc lâu, cho đến khi rất muộn, xác định mọi người đều thật sự đã ngủ hết rồi, Tưởng Trọng Hoài giường bên bắt đầu ngáy rất to, bấy giờ mới yên tâm, ở dưới chăn chậm rãi cởi buộc ngực, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Mấy ngày tiếp theo, những lúc không có cô, họ có bàn tán gì về cô hay không cô không biết, dù sao giáp mặt không thể nào không nói chuyện được, miễn cưỡng xem như là sống chung hòa bình, rắc rối lớn nhất chính là cô phát hiện ra, những người này chuyên để tất thối rất lung tung.

Lẽ ra càng học y thì càng phải chú ý vệ sinh hơn, nhưng ngoài Hàn Bị và Du Tư Tiến còn đỡ ra, những người còn lại đều vô cùng bừa bộn. Đặc biệt là Tưởng Trọng Hoài giường ngay cạnh cô, tất chẳng bao giờ giặt trong ngày luôn, cứ nhét một đống vào một góc giường nom như một cái pháo đài, không biết là để đấy bao giờ mới giặt. Thời tiết như này, Tô Tuyết Chí vẫn ngửi được mùi dưa muối thối chậm rãi bay tới. Chính bản thân anh ta lại dường như không hề nhận thấy, không chỉ anh ta, lạ lùng là, hình như tất cả mọi người trong phòng đều đã quen ngửi thứ mùi đó thì phải?

Nếu giường bên kia mà là ông anh họ Diệp Hiền Tề của cô, cô chắc chắn véo lỗ tai anh ta bắt đi giặt đống tất thối ngay lập tức rồi.

Bên chỗ phòng ngủ tập thể này còn chưa tạm ổn mấy, chưa được mấy ngày, vào tiết thể dục hôm nay, cô lại bị huấn luyện viên quân sự phạt.

Kiên trì rèn luyện, hiệu quả dần dần bộc lộ rõ. Sức bền của cô đã nâng cao hơn so với hồi trước. Về kỹ thuật xà đơn xà kép, chỉ cần động tác dứt khoát, không sợ ngã, luyện tập cũng không đến mức kém cỏi nhất. Hiện tại nhược điểm lớn nhất của cô chính là môn chống đẩy hít đất và đu xà. Nhưng so với ban đầu thì cũng tiến bộ rõ rệt.

Trước kia vì liên quan đến nghề nghiệp, cô cũng được coi là một nửa vận động viên, lúc rảnh rỗi ngoài thời gian nghiên cứu làm việc ra thì cô còn tập thể dục thể thao. Cô dự tính dành thêm thời gian để bắt đầu các bài tập luyện nặng hơn, sau đó từ từ chuyển sang bao cát để tăng cường sức mạnh tổng thể và khả năng phối hợp. Nhưng sẽ mất một thời gian mới có được hiệu quả.

Mà hôm nay bị phạt chính là do kéo xà, quy định cô cần phải thực hiện đủ mười lăm cái, cô chỉ thiếu một cái, không đạt yêu cầu, huấn luyện viên lập tức phạt cô sau tiết học phải chạy bộ.

Lại là 10 km!

Tiết thể dục thường được sắp xếp vào cuối buổi chiều, sau khi tan học cũng là kết thúc chương trình học ban ngày, các bạn trong lớp đã giải tán, cô thì bắt đầu thực hiện chạy phạt trên sân thể dục.

Ban đầu, những bạn cùng phòng cũng không về, họ cùng Lục Định Quốc ở lại để xem, thì thào với nhau, tuy không biết đang nói gì, nhưng không có vẻ hả hê vui sướng khi người khác gặp họa.

Dần dần bầu trời trở nên âm u, gió lớn nổi lên, cuối cùng mưa to trút xuống, mọi người lần lượt ra về hết, toàn bộ sân thể dục vắng tanh, chỉ còn lại có mỗi một mình cô.

Chạy 10 km đối với cô mà nói trước nay không phải là chuyện quá khó, thậm chí có một lần cô đang chạy thì gặp trời mưa, cô còn vừa chạy vừa tận hưởng nó, cảm giác vô cùng sung sướng dễ chịu.

Nhưng hôm nay, trong tình huống gắng hết sức hoàn thành ở đoạn cuối, cô hoàn toàn không có chút vui sướng nào cả.

Đối với quãng đường này, cô cần chạy vòng quanh đường băng 400m, chạy xong 25 vòng ít nhất phải mất một giờ.

Lần trước bị phạt, sau khi chạy xong 10 km, cô phải nghỉ ngơi một ngày mới ổn định trở lại.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, bầu trời cũng tối sầm xuống, cả người cô đã ướt sũng, giẫm lên vũng nước mưa mà chạy. Khi chạy được gần 20 vòng thì bất cẩn bị trượt một cái, ngã xuống đất, khuỷu tay, đầu gối và lòng bàn tay bị đá vụn cọ xát đau đớn, cúi xuống nhìn, lòng bàn tay đã trầy xước và chảy máu, chỗ đầu gối và khuỷu tay chắc cũng chẳng khá hơn là bao.

Cô bò dậy, xoa xoa lòng bàn tay vào quần áo, tiếp tục chạy về phía trước.

Trong màn mưa nơi xa, bỗng có một bóng người chạy tới, là Vương Đình Chi.

Anh ta đội mưa đuổi theo, ngăn cô lại, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, cầm tay cô, nhìn vào lòng bàn tay, tức thì phẫn nộ:

– Làm cái trò trống gì thế? Mợ nó là ai phạt cậu chạy? Đầu óc cậu cũng hỏng rồi à, sao lại lành như vậy. Đi, ông đây đi trút giận cho cậu.

Nói xong túm tay cô kéo đi.

Tô Tuyết Chí không đi, rút tay về.

– Cảm ơn Vương công tử, tôi không sao hết, sắp chạy xong rồi. Anh đừng xen vào.

Vương Đình Chi nổi giận đùng đùng:

– Ý cậu là gì, coi thường tôi à?Ai đối phó với cậu? Là gã giám thị kia à? Tôi thách gã cũng không có gan này. Hiệu trưởng cậu? Cậu chờ đó, tôi sẽ đi gặp ông ta.

Tô Tuyết Chí thà mình chạy thêm 20 vòng nữa cũng không muốn anh ta chen vào việc của mình gây thêm rắc rối cho mình, vội túm chặt lấy anh ta.

– Vương công tử, không liên quan đến trường đâu, anh đừng tìm ai cả. Thành tích của tôi không đạt tiêu chuẩn cho nên mới bị phạt. Anh đi về đi, tôi biết anh tốt với tôi, tôi biết rồi, chạy xong tôi sẽ về ngay.

– Biết cái rắm ấy! Cậu đi về cho tôi. Ai dám nói gì, bảo gã tới tìm tôi. – Vương Đình Chi lại túm lấy cánh tay cô.

Tô Tuyết Chí nhìn thấy Tưởng Trọng Hoài và Du Tư Tiến cũng ở gần đó, đang đứng trên hành lang khu dạy học nhìn sang bên này thì đoán là Vương Đình Chi vừa rồi tìm mình, đã được họ dẫn tới đây.

– Vương công tử tìm tôi có chuyện gì không, anh buông tôi ra đi đã.

– Tôi biết rồi!

Vương Đình Chi như đột ngột hiểu ra, hất đầu một chút, lau nước mưa trên mặt.

– Là anh Tư? Là anh ấy, có phải không?

– Chẳng trách cậu sợ như thế…

Tô Tuyết Chí khựng lại, còn chưa kịp phản ứng, đã thấy anh ta bỏ tay mình ra, lao đi.

Cô một cảm giác, có lẽ anh ta muốn đi tìm Hạ Hán Chử.

Cô không ngờ lại xuất hiện cục diện như này. Bất kể anh ta muốn cầu xin cho mình hay là vì gì khác đều hoàn toàn không phải là cục diện mà cô muốn nhìn thấy.

Cô tức khắc đuổi theo.

– Vương công tử, anh đứng lại. Anh đừng đi, không liên quan đến anh…

Vương Đình Chi phớt lờ.

Tô Tuyết Chí chẳng quan tâm chuyện chạy phạt nữa, một mạch đuổi theo ra đến cổng trường, thấy anh ta đã lên xe, chiếc xe mau chóng biến mất trong màn mưa.

Cô vô cùng sốt ruột, quay đầu lại nhìn thấy bạn cùng phòng đuổi theo phía sau thì vội chạy qua, nhờ họ gặp Giám thị xin nghỉ cho cô, sau đó lao ra cổng trường, đuổi vào màn mưa.

Vương Đình Chi mang theo một bụng lửa giận, lái xe thẳng đến cổng lớn của Bộ tư lệnh, đạp phanh xe một cái là nhảy xuống luôn, phăm phăm đi vào trong.

Đội trưởng cảnh vệ phụ trách gác cổng hôm nay tuy biết anh ta, nhưng vì nhiệm vụ cũng chạy lên cản lại, nói Tư lệnh đang họp, có việc gì thì để mình báo trước một tiếng, bảo anh ta chờ một chút.

Vương Đình Chi đạp một cú.

Thủ vệ bị bất ngờ ngã lăn ra, lại nhanh chóng bật dậy, ra lệnh cho binh lính đè anh ta lại.

Vương Đình Chi giận phừng phừng, móc khẩu súng trên người ra chĩa vào đầu thủ vệ.

– Mợ nó, dám cản tao à? Có tin tao bắn mày luôn không?

Thủ vệ ra hiệu cho thủ hạ đi vào thông báo, cười xòa:

– Vương công tử bớt giận, xin anh chờ cho một lát.

Đinh Xuân Sơn từ trong chạy ra, bảo thủ vệ buông Vương Đình Chi ra, thấy Vương Đình Chi mặt đen ngòm, không cản anh ta, mặc cho anh ta đi vào.

Vương Đình Chi chạy lên tầng hai của Bộ tư lệnh, đẩy cửa phòng họp ra.

Hạ Hán Chử đang ngồi ở vị trí chính tại bàn hội nghị giữa phòng họp, ngẩng lên, nhìn về phía trước.

Mấy vị trưởng phòng đang họp quay sang, thấy Vương công tử luôn phong độ lịch sự đứng ở cửa, vẻ mặt phẫn nộ, cả người ướt sũng như con gà rơi vào nồi canh thì ngạc nhiên nhìn nhau.

– Hôm nay đến đây thôi. Tan họp.

Hạ Hán Chử nói một câu.

Mọi người vội thu dọn sổ tay bút ký đứng lên, cười nịnh nọt, lần lượt chen qua khe hở do Vương Đình Chi chặn ở cửa, đi ra ngoài.

Hạ Hán Chử không đứng lên, với tay châm điếu thuốc lá, rít một hơi, chỉ chỉ vào chiếc ghế bên cạnh mình, ý bảo anh ta ngồi xuống.

– Có chuyện gì thế? Sao lại ướt như chuột vậy?

Vương Đình Chi nhìn chằm chằm anh, bước vào, xông tới trước mặt anh, hai tay chống mạnh lên mặt bàn, cả người đổ về phía trước.

– Anh Tư, anh có biết, vì một câu bâng quơ nhẹ nhàng của anh mà giờ cậu ấy ở trong cái trường nát kia bị người ta xa lánh cô lập, bị người ta đánh không. Bên ngoài mưa to thế kia, cậu ta còn bị phạt chạy ở sân thể dục.

– Dù không phải chính miệng anh chỉ thị, nhưng lẽ nào anh không biế, cấp dưới của anh sẽ triển khai ý tứ của anh như nào.

– Em không hiểu, cậu ta gọi anh là cậu họ, cũng đã từng giúp anh, vì sao anh lại gây khó dễ cho cậu ta, đối xử với cậu ta như thế?

Hạ Hán Chử nhướn mi lên nhìn anh ta, ngả lưng vào ghế, lạnh nhạt nói:

– Còn tưởng là chuyện gì. Chú nói là Tô Tuyết Chí à? Cậu ta ngoài thành tích học tạm được ra thì giáo dục thể chất ngay cả tiêu chuẩn cơ bản cũng không đạt. Đây không phải là một trường học bình thường, mặc quân phục thì phải có dáng vẻ của một quân nhân. Còn chưa bắt cậu ta khiêng vác đồ nặng gì, chút khổ ấy mà cũng không chịu được thì đi học làm gì, về nhà mà làm thiếu gia cho rồi.

– Anh Tư anh…

Vương Đình Chi có lẽ là quá giận, cứng họng, không thốt nổi nên lời.

Hạ Hán Chử đứng lên đi ra ngoài, lúc quay lại đã cầm theo một chiếc khăn lông khô, ném lên người anh ta.

– Chú về đi, mau thay quần áo kẻo bị cảm.

Anh nói vô cùng ôn hòa.

– Tối nay anh còn có xã giao, anh đi trước.

Anh bước ra khỏi phòng họp.

Vương Đình Chi đuổi theo, thấy anh đã xuống tầng, nhận chiếc ô màu đen đã mở sẵn từ chỗ Đinh Xuân Sơn, giày da đạp lên nước mưa, đi tới ô tô của mình.

Tài xế đã mở cửa sẵn cho anh, anh ném điếu thuốc lá trong tay đi, cúi người chui vào xe, thủ vệ mở cổng sắt ra, ô tô lái ra ngoài, vòng qua chiếc xe của anh ta chạy về phía trước, mau chóng biến mất khỏi tầm mắt.

Tô Tuyết Chí ngồi trên một chiếc xe la đi vào thành, liên tục thúc giục, cuối cùng đã chạy tới gần Bộ tư lệnh.

Bầu trời đã tối sầm, trời lại mưa to và lạnh, trên đường cũng không nhìn thấy người qua lại, chỉ có ánh đèn neon quấn trên những tấm biển của cửa hàng hai bên đường sáng nhấp nháy nhiều màu sắc.

Cô không biết Vương Đình Chi sẽ nói gì trước mặt Hạ Hạ Chử, cô không muốn anh ta nói gì cả, lòng nóng như lửa đốt, đang chạy như điên về hướng Bộ tư lệnh, bỗng thấy trên con đường cái đối diện có một chiếc ô tô đang đi đến.

Chiếc ô tô đến gần, cô thấy biển số xe, chính là chiếc mà cô đã từng ngồi.

Cô đột ngột dừng lại, đứng ở bên đường, mượn ánh đèn bên đường nhìn xuyên qua cửa xe được mở một nửa, thấy một nửa gương mặt vô cùng quen thuộc.

Người kia đang dựa ghế, mắt nhìn thẳng về phía trước, ánh đèn cửa hàng hai bên đường quét nhanh qua nửa bên mặt nghiêng của anh, trong tranh tối tranh sáng, mặt mày anh u ám, thần sắc hờ hững.

Loáng một cái, chiếc xe vọt qua người cô, bánh xe lăn vào vũng nước, đẩy nước trên mặt đường như bọt sóng bắn tung lên, bắn vào chân cô, phủ lên hai chân cô vốn đã lạnh băng và ướt đẫm.

Cô thở hổn hển, cảm thấy ngực đau đớn như muốn nổ tung, lúc này mới giật mình, từ lúc vào thành xuống xe la, bởi vì không gọi được xe kéo mà cả đoạn đường này cô gần như là chạy như điên mà đến đây, trong khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt kia, hơi thở như đang kéo căng đột ngột giãn ra, đã đạt tới sự giới hạn của thể lực.

Cô ôm bụng, khom lưng xuống, thở lấy thở để từng ngụm, trong màn mưa dày đặc, ngay đối diện lại có một chiếc xe lái đến, dừng ngay bên cạnh cô.

Giờ thì đúng là người mà cô muốn đuổi theo kia.

Cô bị Vương Đình Chi túm lên xe, ngồi ở ghế sau, thở hổn hển, phát hiện anh ta không lái về trường thì nói:

– Đưa tôi về trường đi.

Vương Đình Chi làm như không nghe thấy.

– Đưa tôi về trường đi. – Cô lặp lại lần nữa.

Vương Đình Chi mặt âm trầm, đột ngột quay đầu xe, đổi đi hướng bắc.

Tô Tuyết Chí thở hổn hển mấy hơi, chờ có thể nói được rồi, hỏi:

– Anh đã nói cái gì rồi?

Vương Đình Chi không nói lời nào, chỉ lái xe một mạch đến cổng trường, đạp phanh lại, mới quay đầu lại nói:

– Cậu không cần phải học ở cái trường rách này nữa, từ nay về sau tôi sẽ lo cho cậu.

Anh ta dừng lại một chút,

– Cậu đã cứu mạng tôi, cứ xem như là trả ơn. Yên tâm đi, tôi không cần cậu học hát tuồng đâu. Về sau cậu muốn làm gì cũng được.

Tô Tuyết Chí ngẩn ra, vuốt mái tóc sũng nước nhỏ từng giọt nước xuống của mình, nói:

– Tôi không quen bỏ dở nửa chừng. Cảm ơn ý tốt của anh.

– Cậu còn không nhìn ra à, anh Tư cố tình làm khó cậu đó.

Tô Tuyết Chí chợt đầu óc khẽ động:

– Cậu họ đã nói gì?

– Không có gì.

– Vương công tử, xin anh hãy nói lại những lời cậu họ đã nói, từng câu từng chữ không được thiếu cho tôi biết đi. Nếu anh không nói, tôi đành phải tự đi gặp cậu họ vậy.

Vương Đình Chi nhìn cô, mặt sầm xuống, cuối cùng thuật lại lời nói của Hạ Hán Chử cho cô nghe.

– Cậu đến đây là tìm chỗ dựa đúng không. Nếu anh Tư không ưa cậu, cậu không nhất định phải nương nhờ vào anh ấy. Cậu đã cứu tôi, tôi đi nói với cha tôi là được.

Tô Tuyết Chí lặng thinh, thẫn thờ một lát, bỗng nói:

– Hôm nay cảm ơn anh, tôi vào đây. Anh cũng về đi, thay quần áo đi kẻo bị cảm.

Cô gật đầu với Vương Đình Chi, mở cửa xuống xe, không màng tiếng gọi của Vương Đình Chi phía sau, bước nhanh vào cổng trường.

Mưa vẫn còn rơi, giọt nước mưa liên tục từ đỉnh đầu cô lăn xuống gò má.

Từ lúc nghe được câu trần thuật của Vương Đình Chi, trong chớp mắt Tô Tuyết Chí đã hiểu và quyết định.

Miệng thì nói những lời đẹp đẽ vô cùng, miệng hùng hồn nói những lời về sự thật và công lý, thực tế ngay cả học ở một trường quân y cũng phải dựa vào sự che chở của người khác.

Bản thân mình như thế, dựa vào đâu mà yêu cầu đối phương nghe cô nói?

Thậm chí, cô bỗng có một cảm giác, người đàn ông họ Hạ kia có lẽ là kiêu ngạo tới mức khinh thường ép mình phải cúi đầu thuần phục trước anh.

Một nhân vật tép riu mà thôi.

Anh lạnh nhạt đứng xem, hô mưa gọi gió, chỉ một câu nói bừa là được xem một vở kịch, xem vai và chân mình có xứng với cái miệng hùng hồn ngày đó của cô hay không.

Nếu cô thua cuộc, phải bỏ đi trong tuyệt vọng, hoặc là muốn tiếp tục dựa vào sự che chở của anh để giữ lại toàn bộ những điều này, đó mới là sự sỉ nhục của anh đối với cô, không nói gì, lại là sự miệt thị và sỉ nhục lớn nhất.

Cuộc đời không phải là không thể thua cuộc. Nếu dùng hết toàn lực để rồi cuối cùng vẫn thua cuộc, chấp nhận sỉ nhục cũng không sao. Đó là giới hạn trên khả năng của con người, không thể gượng ép được.

Nhưng nếu không dùng hết toàn lực, thì đó là lỗi của cô.

Cô nhìn màn đêm phía trước, trước mặt như hiện ra nửa sườn mặt hờ hững lạnh nhạt từ cửa xe lướt qua tối nay, âm thầm cắn chặt răng, đón lấy cơn mưa lạnh xối xả, bước chân nhanh hơn, chạy về phía trước.