Một người đàn ông trẻ tuổi mặc quân trang xuất hiện, đi vào cổng lớn Tứ Hợp Viện, dưới vô số ánh mắt nhìn chăm chú, đi qua sân, tiến vào linh đường.
Chính là Hạ Hán Chử – Tư Lệnh Bộ Tư lệnh vệ thú bổn thành mới đến nhậm chức.
Anh đến trước bậu cửa linh đường, đứng yên, không nói gì, chỉ chuyển ánh mắt nhìn La Lão nhị, không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng toàn thân lại toát lên khí chất áp đảo, giống như toàn bộ thế giới đều phải nghe lệnh anh.
– Muốn đi đâu thế? – Anh hỏi.
La lão nhị nào dám lỗ mãng, khựng tại chỗ, thấy ánh mắt anh dừng ở tay mình thì vội buông khảm đao xuống:
– Tư lệnh Hạ đại giá quang lâm, có gì dặn dò ạ?
Hạ Hán Chử nhìn cỗ quan tài đặt ngay giữa căn phòng:. ||||| Truyện đề cử: Nàng Dâu Cực Phẩm |||||
– Chẳng phải đã đồng ý nghiệm thi à?
La lão nhị nhìn sang Phó Minh Thành:
– Hạ Tư lệnh, không phải chúng tôi lật lọng đâu, nhưng biện pháp nghiệm thi này không được.
Phó Minh Thành vừa rồi vì bảo vệ hòm dụng cụ mang theo mà bị ép dồn đến tận góc, giờ những người vây quanh anh để giành đồ đã lui hết, anh đi ra nói:
– Nhị đương gia, phương pháp nghiệm thi trước đó chỉ là xem xét ở bên ngoài, không thể điều tra rõ chân tướng được. Mọi người nói La lão đại bị hạ độc, chất độc có rất nhiều loại, tôi cần phải kiểm nghiệm toàn bộ mới có thể điều tra rõ nguyên nhân được, xem có phải bị trúng độc hay không. Nếu trúng độc, thì đó là loại độc gì.
La lão nhị kiên quyết phản đối:
– Không được. Lão đại bị Trần Anh hạ độc mà chết, rõ là chết không nhắm mắt, tôi sẽ không trơ mắt tiếp tục để anh ấy bị bất kính như vậy.
Phó Minh Thành khó xử, quay sang nhìn Hạ Hán Chử.
Hạ Hán Chử mày nhíu lại.
Tô Tuyết Chí giãy khỏi tay Diệp Hiền Tề đang túm chặt lấy mình, đi ra khỏi sau cái lu nước, nói:
– Nhị đương gia, nước phương Tây có rất nhiều hoàng đế, như Napoleno I của Pháp, Louis XIII, Đại đế XVII, Alexander III của Nga, Carr X của Pháp và William III của Đức, đều là những nhân vật cao quý, lúc chết cũng không ngoại lệ, toàn bộ tiếp nhận giải phẫu để nghiệm chứng. Lão đại các người cũng như vậy. Hôm nay Phó tiên sinh đưa chúng tôi tới, không phải là để mạo phạm người chết mà hoàn toàn ngược lại, là giải oan cho ông ấy.
Những người có mặt trong viện để lộ rõ sự kinh ngạc, xì xào bàn tán:
– Thật hay giả đó, hoàng đế nước phương Tây cũng như vậy á?
Phó Minh Thành mắt sáng lên, gật đầu khen ngợi với cô, sau đó nói:
– Tôi lấy nhân cách ra bảo đảm, lời em ấy nói hoàn toàn chính xác.
Hạ Hán Chử quay mặt qua, liếc nhìn con trai nhà họ Tô từ sau lu nước to đi ra.
La lão nhị có vẻ như đã bị thuyết phục, đang do dự, bỗng nhiên, Tô Tuyết Chí nghe được phía sau linh đường có tiếng khóc rất lớn, một người phụ nữ mặc đồ tang từ trong đó chạy ra, bò lên quan tài, đau khổ khóc lóc:
– Ôi, ông ơi, ông bị độc chết quá đáng thương rồi, không ai giải oan cho, chết rồi cũng không được yên, họ muốn mổ xẻ ông đó, ông ơi.
Người phụ nữ đó còn khá trẻ, có chút tư sắc, nước mắt nước mũi giàn giụa, ôm chặt lấy quan tài, người hầu ra khuyên thế nào cũng không được, trong linh đường chỉ có tiếng khóc u uất của chị ta.
La lão nhị cắn rắng:
– Hạ Tư lệnh, tôi xin lỗi, người chết lớn nhất, không thể động đao được.
Hạ Hán Chử mặt lạnh tanh, ra hiệu một cái, binh lính chấp pháp phía sau lập tức đi lên, ép La lão nhị ra ngoài.
La lão nhị kinh sợ, ra sức giãy giụa:
– Làm gì vậy, tôi phạm phải chuyện gì? Dựa vào đâu mà bắt tôi?
Người của La gia bang cũng kích động, muốn xông tới.
Hạ Hán Chử lạnh lùng nói:
– Những người tham gia bữa tiệc buổi tối hôm đó không một ai xảy ra chuyện, các người vô duyên cớ đập phá nhà hàng không nói, còn đánh chủ quán bị thương nặng, giờ người ta đang nằm viện. Người vô tội bị thương, là không làm chuyện phạm pháp à?
La Lão nhị kêu la:
– Nhà hàng đó có câu kết hay không, giờ chưa thể kết luận được.
– Vậy nên tôi hỏi các người, có nghiệm hay không?
Hạ Hán Chử quát một tiếng, ánh mắt lạnh đi, quét mặt từng người.
– Không chỉ La lão nhị, mà tất cả những người ở đây ai có tham gia vào vụ gây rối hôm đó cũng bị bắt hết.
Linh đường tức thì yên tĩnh, người phụ nữ kia cũng ngừng khóc, há hốc miệng, không nhúc nhích.
Binh lính buông La lão nhị ra, ông ta gọi mấy người tới, đứng một góc thì thào thảo luận, sau đó đi qua nói với người phụ nữ kia mấy câu. Người phụ nữ kia lau nước mắt, lẩm bẩm “thây cốt chưa lạnh, lòng người đã đổi”, khóc sướt mướt đi vào.
Việc nghiệm thi cuối cùng có thể tiến hành rồi.
Phó Minh Thành bảo La lão nhị giải tán những người không liên quan đi, kéo rèm vải, cùng sinh viên mặc quần áo bảo hộ, đeo khẩu trang và găng tay, lấy dụng cụ ra, chuẩn bị làm việc.
Thi thể được nâng ra khỏi quan tài, cởi bỏ quần áo, đặt trên một tấm ván dài bằng phẳng. Bởi mới chết chưa lâu, cho nên vẻ ngoài không khác gì khi còn sống.
Phó Minh Thành là dao mổ chính, một sinh viên hỗ trợ, Tô Tuyết Chí cùng với một người khác phụ trách ghi chép.
Hạ Hán Chử không ở lại hiện trường, hình như là ngồi bên ngoài, đám người La lão nhị cũng đi cùng, uống trà chờ kết quả.
Phó Minh Thành khích lệ các sinh viên không cần căng thẳng, sau đó bảo Tô Tuyết Chí ghi lại họ tên, tuổi, nghề nghiệp, địa chỉ, lý do nhận dạng của người đó, tiếp đó là kiểm tra bên ngoài, mô tả mảng bám và mức độ cứng của tử thi, hoàn toàn phù hợp với đặc điểm thời gian tử vong chưa tới 24 giờ.
Thi thể người chết đã được tắm rửa sạch sẽ, nhưng bởi thời gian tử vong chưa bao lâu, cho nên nhiều đặc điểm ban đầu trước khi chết vẫn được lưu giữ.
Tô Tuyết Chí ghi chép cẩn thận dựa theo trần thuật của anh.
Phó Minh Thành quan sát vô cùng tường tận, kiểm tra ngũ quan, phát hiện ở đáy mắt có đốm máu, cho rằng đã có trước khi chết.
Nhưng Tô Tuyết Chí còn chú ý đến, hai ngón chân cái của người chết bị gập lại, bốn ngón chân còn lại thì xòe ra như hình quạt.
Đây là dấu hiệu của dương tính Pap điển hình, bởi vì thi thể chưa biến cứng, cho nên có thể được giữ lại.
Phó Minh Thành tiến hành giải phẫu, kiểm tra ngực phổi của người chết trước tiên.
Bên trong túi phổi sưng nước, còn sót lại đờm bọt màu đỏ nhạt, phù hợp với triệu chứng tử vong ho ra máu. Tiếp theo là kiểm tra dạ dày.
Sau khi ăn tiệc trở về nhà thì người chết xuất hiện các triệu chứng bị “ngộ độc”, sáu bảy ngày sau thì chết, trong dạ dày hiện còn có chút ít thức ăn còn sót lại và một ít chất lỏng màu đen nghi là thuốc bắc.
Phó Minh Thành lấy mẫu, bao gồm cả cục máu, ngay tại hiện trường dùng kính hiển vi và thuốc thử mang theo để kiểm tra độc tính cùng với sự hỗ trợ của mấy người Tô Tuyết Chí.
Một giờ sau, bức màn bí ẩn đã được vén lên.
La lão nhị đang sốt ruột xông lên.
– Thế nào rồi, đại ca tôi là bị độc chết phải không?
Phía sau ông ta là một đám người La gia bang cũng nôn nóng sốt ruột.
Phó Minh Thành lắc lắc đầu, nhận sổ ghi chép từ chỗ Tô Tuyết Chí, nói:
– Kết quả kiểm tra cho thấy không có bất cứ hiện tượng tàn lưu của chất độc gì cả. Có thể xác định La lão đại chết do phản ứng suy tim trái cấp, qua giải phẫu có thể thấy rõ mạch máu bị giãn, máu ở phổi tăng cao, cho nên sau đó mới có hiện tượng ho ra máu dạng bọt. Ngoài ra, mọi người từng nói môi tím sẫm, nhìn như trúng độc, thực ra chỉ là một triệu chứng của bệnh này mà thôi.
– Cái gì! Cậu ăn nói lung tung!
La lão nhị nổi giận, đi lên giật lấy cuốn sổ ghi chép, lật lật, lại ném xuống đất.
– Tôi không tin!
Sau ông ta, đám người kia vừa thất vọng, vừa phẫn nộ, xông lên tính đập phá thiết bị.
Kính hiển vi của trường vô cùng khan hiếm, sinh viên đến môn toàn phải sử dụng chung một máy.
Phó Minh Thành vội giữ chặt lấy, cánh tay bên phải bị người ta đánh trúng, anh khẽ kêu lên.
– Dừng tay!
Anh Báo hét to, dẫn binh lính xông lên, khống chế đám người gây rối kia.
Tô Tuyết Chí thấy sắc mặt Phó Minh Thành tái nhợt, cánh tay phải bị đánh trúng sưng lên, đi lên hỏi:
– Phó tiên sinh, thầy sao rồi?
Phó Minh Thành nói không sao, cử động thử cánh tay, khẽ suýt soa một tiếng.
Tô Tuyết Chí nghi anh bị rạn xương. Cú đánh vừa rồi thật sự không nhẹ chút nào.
– Phó tiên sinh tốt nhất đi bệnh viện đi, chụp x-quang để yên tâm
Cô khẽ nhắc nhở.
Phó Minh Thành gật đầu:
– Được, tôi sẽ đi…
Hai người đang thì thầm nói chuyện, một thanh âm lại vang lên.
Tô Tuyết Chí quay đầu lại, thấy là Hạ Hán Chử đã đi tới.
– Như vậy là, anh đã kiểm nghiệm ra được kết quả chính thức rồi?
Anh nhìn Phó Minh Thành, hỏi.
Phó Minh Thành nói:
– Phải, chính xác trăm phần trăm. Nguyên nhân tử vong không phải do đầu độc. Đợi chỉnh lý xong, tôi có thể ký tên rồi.
Hạ Hán Chử gật đầu:
– Vậy xong rồi anh cứ giao báo cáo trực tiếp cho Cục cảnh sát là được.
Như vậy là, chuyện này kết thúc ở đây.
Nguyên nhân tử vong của La Kim Hổ không phải trúng độc.
Nếu không phải trúng độc, vậy dĩ nhiên không liên quan gì đến Tứ Phương hội.
La lão nhị vẫn không nhúc nhích, biểu cảm cứng đờ.
Hạ Hán Chử quét ánh mắt vào đám người La gia bang:
– Việc này dừng ở đây. Ai dám mượn chuyện này để tiếp tục gây rối thì sẽ bị xử lý.
Nói xong bỏ đi.
Anh Báo dẫn người đi theo sau, đoàn người ra khỏi cổng lớn của Tứ Hợp Viện, phía sau lại vang lên tiếng gào khóc của người phụ nữ kia:
– Ôi chồng ơi, ông bình thường ăn năm bát cơm, chưa từng bệnh tật gì, sao lại vô duyên cớ mà chết được…
Những người xem náo nhiệt lại xì xào bàn tán.
Ra đến chỗ xe, anh Báo mở cửa xe.
Hạ Hán Chử chân bước hơi chậm lại, quay đầu lại nói:
– Đám người này sẽ không chịu để yên đâu. Cậu phái người chú ý một chút.
Nói xong hơi cúi người chui vào trong xe.
Bên trong La gia, thi thể đã được khâu lại, cũng đã mặc lại quần áo, phủ vải trắng lên. Người phụ nữ kia quỳ một bên, gào khóc không ngừng. Diệp Hiền Tề nom sắc mặt La lão nhị rất khó coi, dường như có thể bộc phát bất cứ lúc nào, lo em gái bị vạ lây, chạy đến thúc giục rời khỏi.
Phó Minh Thành cùng nhóm sinh viên đi ra, lật xem ghi chép của Tô Tuyết Chí tại chỗ.
Ghi chép hết sức rõ ràng tỉ mỉ, hoàn toàn dựa theo trần thuật của anh để ghi, không sót một chi tiết nào, cũng không có chỗ nào sửa chữa, liếc nhìn cô, cố nén cơn đau nhức ở tay ký tên lên báo cáo, giao cho mấy người Diệp Hiền Tề, sau đó cùng mới một sinh viên đi đến một bệnh viện có máy móc quang học do Nhật Bản tài trợ.
Phó Minh Thành đi rồi, Diệp Hiền Tề bảo đồng nghiệp đi đưa báo cáo, anh ta thì kéo Tô Tuyết Chí sang một bên, bảo cô về sau đừng có đến những nơi rối ren như này nữa.
– Em là con gái đó biết không!
Anh ta nhìn chung quanh, thì thào nhắc nhở.
Tô Tuyết Chí lườm anh ta, vươn tay gọi một chiếc xe kéo, ngồi lên, bảo đưa mình về trường.
Diệp Hiền Tề ngẩng lên nhìn sắc trời đã sẩm tối xuống.
– Bà cô của tôi ơi, sao em càng ngày càng không nghe lời thế. Chờ anh với!
Anh ta vội vàng đuổi theo, nhảy lên ngồi chung với cô, cả chặng đường lải nhải trách cô không nghe lời cho đến tận trường mới thôi.
Tô Tuyết Chí trở lại phòng thì trời đã tối hẳn, đến hơn 8 giờ tối, từ chỗ Lục Định Quốc mới biết được tin về Phó Minh Thành.
Tay phải của anh đúng là bị nứt xương, tối không quay về trường, hình như trở lại nhà họ Phó rồi.
Tô Tuyết Chí ngồi ở dưới ánh đèn, không thể tĩnh tâm học tập như mọi ngày được.
Tuy rằng kết quả kiểm nghiệm chính xác rõ ràng, vụ án cũng đã được làm sáng tỏ, nhưng trong lòng cô vẫn cứ cảm thấy có một khúc mắc gì đó.
Cô lại nghĩ tới dấu hiệu Pap dương tính mà sáng nay quan sát được.
Tư thế này, có thể tồn tại tình huống đường đốt sống bị tổn thương. Thông thường là do nguyên nhân xuất huyết não, ví dụ như xuất huyết não, nhồi máu não, cùng với u viêm não gây nên.
Khi ấy cô không tính nói cho Phó Minh Thành biết, nên đương nhiên cũng sẽ không ghi chép trên báo cáo.
Sở dĩ không nhắc đến, là bởi vì mục đích chủ yếu là nghiệm thi, là phán đoán trúng độc hay không. Không trúng độc, việc xác định nguyên nhân tử vong của Phó Minh Thành cũng phù hợp với quan điểm của cô, cho nên không cần thiết nói ra.
Nhưng trong lòng cô vẫn không thể nào yên ổn được.
Trước khi đi, hình ảnh người phụ nữ khóc lóc kể lể cùng với dáng vẻ phẫn nộ của đám người La Lão nhị không ngừng xuất hiện trong đầu cô.
Hiển nhiên, kết quả giám định như vậy không thể làm đám người La gia bang tâm phục khẩu phục.
Mà trên thực tế, ngay cả chính cô cũng không thấy thỏa mãn.
Nếu cái chết do suy tim trái cấp làm thì nguyên nhân dẫn phát do đâu?
Uống rượu quá liều? Hay là thứ gì khác?
Nửa đêm, Tô Tuyết Chí vẫn còn trằn trọc trên giường, cuối cùng không kìm được nữa, đứng dậy mặc quần áo, đi đến trước cửa phòng ở của Lý Hồng Hi, đánh thức anh ta, nói có chuyện gấp, muốn gọi điến thoại cho vị phó quan tên Báo, thủ hạ của Hạ Hán Chử.
Cô cần ngay lập tức nói với anh, bởi thời gian tử vong càng lâu, thì càng bất lợi cho việc kiểm tra chân tướng.
Vừa hay cô có phương thức liên hệ với anh Báo, là trước đó Trang Điền Thân cho cô, bảo cô giữ lấy, nhỡ có lúc cần dùng đến.
Lý Hồng Hi thấy là cô đánh thức mình, lại còn là muốn gặp thủ hạ của Hạ Hán Chử, trong lòng khó chịu nhưng vẫn giao chìa khóa văn phòng cho cô, bảo cô tự đi gọi điện thoại.
Tô Tuyết Chí tới văn phòng, gọi vào dãy số tổng đài để chuyển số, đợi một lát, đầu bên kia nghe được giọng anh Báo:
– Tô thiếu gia?
– Vâng. Có chuyện như này, bên anh có thể mau chóng đi điều tra lại, vào buổi tối La Kim Hổ xảy ra chuyện, từ nhà hàng trở về thì có ăn qua những thứ khác không? Cần phải nhanh.
Anh Báo dừng một chút:
– Được.
Tầm một giờ sau, cô nhận được điện thoại anh Báo gọi lại, nói đã phái người thẩm vấn người hầu nhà họ La ngay trong đêm. Người hầu ban đầu chỉ nói là uống nước, sau đó thừa nhận, La Kim Hổ trở về thì vợ ông ta từng bảo bà ta đi lấy hồng sâm đã hầm sẵn ở bếp cho ông ta dùng.
– Bao nhiêu?
– Bà ta nói rằng hầm được khoảng hai lượng. Bình thường là chia ra mấy lần, nhưng tối đó thì bưng lên hết.
Tô Tuyết Chí đột nhiên như đã nhìn thấy được gì đó.
– Tôi nghi ngờ nguyên nhân cái chết của La Kim Hổ có liên quan đến hồng sâm. Tôi cần phải tiến hành kiểm thi một lần nữa. Cần nhanh chóng. Có thể không ạ?
Cô hỏi.
Anh Báo đi đến trước cửa phòng Hạ Hán Chử, nghe bên trong vọng ra vài tiếng ho nhẹ.
Anh ta gõ cửa, tiếng ho ngừng. Hạ Hán Chử xuất hiện ở cửa.
Anh ta nhắc lại lời Tô Tuyết Chí.
Hạ Hán Chử lập tức gật đầu:
– Không thành vấn đề! Cậu lập tức đi đón cậu ta, đưa cậu ta qua đó.
Anh Báo chần chừ:
– Tứ gia, ban ngày anh áp chế, họ mới đồng ý cho nghiệm thi. Kết quả nói không trúng độc, thả người. Giờ lại muốn kiểm thi lần nữa, tôi sợ họ…
Những chuyện như này quá phức tạp đi…
Đi theo Tứ gia đi đánh giặc còn sảng khoái dễ chịu hơn nhiều.
Trong lòng Phó quan nghĩ thế, lại nghe Tứ gia nói:
– Tôi cũng đi một chuyến.
Nói xong quay vào trong, rất nhanh đi ra, đã đổi y phục, đi xuống dưới lầu.
Phòng bên cạnh mở ra, Hạ Lan Tuyết mặc áo ngủ chạy ra:
– Anh ơi, nửa đêm rồi anh còn đi đâu?
– Có chút việc.
– Là chuyện nghiệm thi ban ngày ạ? Còn chưa xong à? Vừa rồi em nghe các anh nói chuyện. Em cũng muốn đi.
Hạ Lan Tuyết phấn khích, dáng vẻ chờ mong.
– Không đi gì hết. Ngủ đi.
Hạ Hán Chử sầm mặt, bỏ em gái lại nhanh chóng đi xuống lầu, lên xe, ô tô mau chóng đánh ra khỏi cổng lớn, đi vào trong bóng đêm.
Hết chương 20