Sính Kiêu

Chương 184






Mũ đen dẫn người đi thẳng lên tầng 6, lục soát tìm kiếm tất cả các lối đi và các phòng tiện ích thuộc không gian công cộng trên tầng này, không tìm thấy người đâu, lại chia mọi người ra, một đội đi lên, một đội đi xuống, lại lần nữa truy tìm.

Nhưng tìm toàn bộ vẫn không có manh mối gì.
Mấy thủ hạ khác của gã lần lượt tới báo cáo, đã tìm cả hội trường tổ chức hôn lễ cùng tất cả những nơi khác bao gồm cả phòng nghỉ và nhà vệ sinh, cũng không tìm thấy người đâu.

Đồng thời, theo phản hồi từ các chốt bảo vệ phía trước và phía sau, Tô Tuyết Chí cũng không hề ra ngoài, điểm này thì chắc chắn trăm phần trăm.
Nói cách khác, hiện tại khả năng lớn nhất chính là người vẫn còn đang ẩn nấp trong căn phòng nào đó của khách sạn.
Nơi này có mấy trăm phòng, nếu đi lục soát từng phòng mà nói thì lượng công việc rất lớn, nhưng điều đó không quan trọng.

Vấn đề quan trọng nhất là đêm nay khách vào ở đều là những khách quý từ nơi khác đến tham dự hôn lễ, không phú cũng là quý, không được sự cho phép, mũ đen cũng không dám tự tiện xông vào, thế là đi ra sảnh trước, mời Đồng Quốc Phong ra báo cáo chuyện phát sinh cho y biết.

Đồng Quốc Phong giật mình hoảng sợ, mũ đen cuống quýt xin lỗi, nói mình vô năng, lại đề ra biện pháp bù đắp.
– Nhân hôn lễ còn chưa kết thúc, các vị khách quý còn chưa về phòng, lấy chìa khóa tranh thủ thời gian để lục soát, đề phòng cậu ta vào phòng và trốn trong phòng.
Cũng chỉ có thể làm như thế mà thôi.
Đồng Quốc Phòng ra lệnh cho điều thêm người tới.
– Phòng nào cũng đều trở thành nơi giấu người, cần phải tìm hết các phòng, bao gồm cả gầm giường, ngăn tủ, sau rèm cửa, kể cả tầng cao nhất.

Nhớ kỹ, không được đụng vào đồ đạc của khách, nhưng không được bỏ sót.

Nhất định phải tìm được người cho tôi.

Có biến cố gì thì báo cáo tôi ngay.
Mũ đen xác nhận.

Chẳng mấy chốc đã nhận được chìa khóa từ chỗ quản lý khách sạn, tập hợp mọi người lại và phân công họ vào các tầng khác nhau để kiểm tra, đồng thời nhắc nhở nếu như trong phòng có người đang nghỉ ngơi thì nói buổi tối có kẻ gian trà trộn vào, có thể sẽ gặp nguy hiểm, bảo khách hiểu và thông cảm cho.
Đám thủ hạ nhận lệnh chia nhau ra đi làm việc.
Trong một căn phòng ở tầng cao nhất, trong phòng tắm, Chương Ích Cửu cuối cùng cũng trấn an được Đường tiểu thư đang bị hoảng sợ, đỡ cô ấy đứng lên, nói muốn mời bác sĩ đến cô ấy xem vết thương ở chân của cô ấy.
Đường tiểu thư tay bám vào bệ rửa mắt để đứng, cảm ơn anh ta, sau đó nhã nhặn từ chối, nói chân mình không bị thương nặng gì, chỉ bị xước xát chút thôi, không đến mức phải đi mời bác sĩ đến khám.
– Em xin lỗi, là em làm cho anh mất vui.

Ban đầu em chỉ nghĩ muốn đi xuống thôi, dù sao cơ hội cũng hiếm có, không ngờ lại bị thương ở chân.

Thôi, em không đi nữa.

Anh còn phải xã giao, đừng lo cho em.

Yên tâm đi, anh đi đi.
Đường tiểu thư mỉm cười nhỏ nhẹ thúc giục.
Hiếm có cơ hội tốt như vậy, Chương Ích Cửu làm sao mà chịu đi xuống, cười nói:
– Thôi, anh cũng không xuống dưới nữa.

Tối nay chú rể là Vương công tử mà không phải là anh.


Anh thì có xã giao gì.
Anh ta nhìn nền phòng tắm, nhíu mày:
– Mang tiếng là khách sạn nổi tiếng nhất kinh sư mà lại không trải chống trượt làm khách bị trượt ngã.

Lát anh đi khiếu nại mới được.
Nói xong nhìn sang tủ chứa đồ.
– Anh xem xem có cái khăn nào không để trải ra nền phòng tắm tránh buổi tối nhỡ em không cẩn thận lại bị ngã….
Nói rồi đưa tay ra muốn mở cửa tủ.
Quần áo mà vừa rồi Tô Tuyết Chí thay ra vẫn còn để trong tủ chứa.

Theo kế hoạch ban đầu, đề phòng có chuyện xảy ra, đợi cô đi rồi, Đường tiểu thư sẽ giấu quần áo vào trong túi xách rồi cầm đi vứt bỏ ở nơi hẻo lánh.

Vì thế cô ấy cũng cố tình mang một chiếc túi xách tay lớn hơn để có thể đựng quần áo.

Vì vậy, ngay cả khi có hành động tiếp theo cũng không thể điều tra được gì ở chỗ cô ấy cả.

Nhưng không ngờ rằng Chương Ích Cửu đột nhiên đi lên làm xáo trộn cả kế hoạch, bộ quần áo nam giới kia vẫn còn chưa kịp cất giấu kỹ, thấy anh ta sắp mở cửa tủ rồi, Đường tiểu thư kêu “ối” một tiếng, khom người xuống.
– Sao vậy em? – Chương Ích Cửu dừng lại, quay đầu vội hỏi, đầy vẻ lo lắng.
– Chân bị đau….- Đường tiểu thư vén váy cúi xuống xem chỗ chân bị đau, chân mày nhíu lại.
– Em cứ bướng cơ, anh đã bảo gọi bác sĩ mà em không chịu…
Chương Ích Cửu lắc đầu, rất lịch sự đỡ lấy cánh tay của Đường tiểu thư đưa cô ấy đi ra ngồi bên mép giường, bảo cô ấy chờ một chút, mình ra ngoài gọi người phục vụ tới yêu cầu đưa hòm thuốc tới.

Khi hòm thuốc được đưa đến rồi, anh ta cởi áo khoác, sắn tay áo lên, ngồi xổm xuống tự mình băng vết thương ở chân cho cô ấy.
Động tác của anh ta rất nhẹ, còn xót xa hỏi cô ấy có có đau không.
Đường tiểu thư nói không đau, lại mở miệng thúc anh ta đi xuống, sợ ảnh hưởng việc của anh ta, để cô ấy tự xử lý là được.
Đoạn chân lộ ra của Đường tiểu thư trắng như tuyết, chạm vào làn da mịn màng mềm mượt đến vô cùng.

Chương Ích Cửu đột nhiên nhớ đến lời đồn ướt át mà trước kia không biết đã nghe được từ đâu, nghe nói Đường tiểu thư hằng ngày trước khi đi ngủ đều dùng cao tuyết hoa trộn với sữa bò bôi dưỡng lên toàn thân.

Lại nhớ đến từ sau khi người đàn ông mà cô ấy dựa dẫm vào không còn nữa, cô ấy vườn không nhà trống nhiều năm, trước đó lại là người tình tin đồn của Hạ Hán Chử, bây giờ lại không chấp nhận sự theo đuổi nồng nhiệt của mình, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác ghen tuông khó tả, liền cười cợt dùng giọng điệu trêu chọc:
– Anh biết, Yên Kiều trẻ tuổi hơn anh, vóc dáng đẹp hơn được phụ nữ yêu thích hơn, em thích cậu ta là bình thường thôi.

Nhưng mà, đàn ông lớn hơn vài tuổi cũng có người tốt, sẽ quan tâm em, quen thử là em sẽ biết ngay.
Anh ta dừng lại.
– Đường tiểu thư, không phải đến giờ em còn chờ đợi Yên Kiều đấy chứ? Em là người thông minh, cũng không phải mới ra đời, lẽ nào còn không nhìn rõ khi đó anh ta vì không muốn cưới Tào tiểu thư không muốn công khai đắc tội người ta mà lấy em ra làm lá chắn.

Cậu ta không đáng tin cậy, em cần gì phải trung trinh với cậu ta mãi như thế.
Đường tiểu thư thấy anh ta mãi không đi, trong lòng lại sốt ruột về chuyện quần áo còn đó, ngay lập tức đổi sắc mặt, thu chân về thả váy xuống, nụ cười trên mặt cũng biến mất theo.
– Thứ trưởng Chương, anh nói vậy là có ý gì?
Chương Ích Cửu vừa thốt mấy lời ra khỏi miệng liền biết mình lỡ lời rồi, bắt gặp Đường tiểu thư giận thật, vội dỗ dành.
Đường tiểu thư nằm xuống, nghiêng người quay vào trong, cơ thể cuộn lại, mệt mỏi nói:
– Thôi, em tự hiểu bản thân, đàn ông có người nào đáng tin đâu, cần gì anh nhắc nhở, lần này lẽ ra không nên tới thì hơn.

Em mệt rồi, tối nay cảm ơn anh.

Em muốn đi nghỉ.
Chương Ích Cửu hốn hận lắm rồi, thấy cô ấy đã nhắm mắt lại, nét mặt đầy mệt mỏi, đứng trước giường một lúc, sau đó ngượng ngùng nói:
– Cũng được….Vậy em nghỉ đi, anh đi xuống, có gì cứ tìm anh…
Anh ta cầm lấy áo khoác mình vừa cởi ra, lại liếc nhìn người đẹp đang nằm trên giường, thấy cô đưa lưng về bên này không nhúc nhích, cũng không có ý giữ mình lại, đành phải đi ra.

Đúng vào lúc này, lại nghe bên ngoài có âm thanh chìa khóa tra vào cánh cửa, ngay sau đó, cửa phòng như bị người ta mở ra, có người xông vào.
Chương Ích Cửu giật mình đi ra ngoài.

Những người kia đột ngột trông thấy anh ta từ phòng ngủ đi ra thì ngây hết cả người, đứng khựng lại ngay cửa ra vào.
Chương Ích Cửu đang phiền muộn trong lòng, tức thì nổi trận lôi đình, gầm lên:
– Các người làm cái trò gì đấy hả? Tự ý mở phòng riêng, quá vô pháp vô thiên!
Tối nay khách có thể đặt được phòng ở tầng trên cùng thân phận đều không tầm thường, mũ đen sợ thủ hạ gây chuyện nên đích thân mang người tới.

Vừa rồi đã lục soát ở phòng bên cạnh rồi, không có gì bất thường, khi đến căn phòng này, nhìn tên khách đăng ký biết là Chương Ích Cửu, nhớ người ta vẫn còn đang ở hội trường dưới sảnh cho nên cũng không gõ cửa mà mở cửa đi thẳng vào, nào ngờ anh ta lại ở bên trong phòng.

Mũ đen vội đi lên khom người xin lỗi, lấy cái lý do lãng nhách vừa rồi để vào từng phòng kiểm tra.
– Tôi xin lỗi, cấp trên có lệnh, tất cả các phòng đều không ngoại lệ, đây cũng là vì sự an toàn của Thứ trưởng Chương.

Kẻ gian hết sức giảo hoạt, nếu nhân lúc ngài không ở đây mà lẻn vào ẩn nấp bên trong thì rất nguy hiểm cho ngài.

Chúng tôi vào kiểm tra một chút rồi đi ngay.

Mong Thứ trưởng Chương bỏ qua cho.
Nói rồi ra hiệu cho thủ hạ đi vào.
Đừng nói là trong phòng của mình không có gian tặc, dù là có đi chăng nữa, hiện tại Đường tiểu thư còn đang ở trong phòng ngủ, nếu để họ đi vào lục soát, mặt mũi Chương Ích Cửu mình để đi đâu.
– Dừng lại! – Chương Ích Cửu nghiêm nghị quát lên.
– Đừng tưởng lấy Đồng Quốc Phong ra là tôi đây sợ ông ta.

Cút hết cho tôi.

Còn dám đi một bước, súng của tôi không nhận ai đâu.
Anh ta móc súng ra, lạnh lùng nói.
Mũ đen thấy anh ta giận giữ không nhỏ, còn nói như vậy, cũng không dám đi vào nữa, vâng dạ hai tiếng, ra hiệu cho thủ hạ lui ra trước, bảo những người còn lại tranh thủ tiếp tục điều tra các phòng khác, mình thì xuống dưới báo cáo gấp cho Đồng Quốc Phong.
Chương Ích Cửu đóng cửa khóa trái lại, cất súng đi đi vào trong, đã thấy Đường tiểu thư xuống giường, mặt mũi tái nhợt, lo cô ấy bị hoảng sợ liền chạy ngồi bên mép giường dịu dàng an ủi.
Trong lòng anh ta cũng đầy dấu chấm hỏi, không biết Đồng Quốc Phong đang giở trò quỷ gì.

Gian tặc đếch gì, tìm cớ gây sự thì có, trong lòng không yên, muốn đi ra xem một chút, bèn tiếp tục an ủi Đường tiểu thư, nói:
– Chắc là phía dưới có chuyện gì đó, hay là anh xuống xem một chút.


Lát anh lại lên thăm em.
Xong rồi đứng lên đang muốn đi lại sực nhớ tới chuyện vừa nãy.
Phong cách làm việc của Đồng Quốc Phong rất giống Vương Hiếu Khôn, sẽ không làm mà không có lý do.

Điều động nhân thủ gây ra động tĩnh lớn như thế, khả năng thật sự có chuyện rồi.

Xem kiểu kia là lục soát tìm người, nhỡ đâu nhân vật nguy hiểm nào đó trốn ở nơi này, một mình Đường tiểu thư ở đây…
– Vừa rồi em cũng nghe thấy phải không, để anh kiểm tra cho em trước, không có gì anh mới đi.

Đầu năm nay rất hỗn loạn, cứ cẩn thận thì hơn.
Anh ta cúi nhìn gầm giường, lại nhìn sau rèm cửa, lại mở tủ quần áo ra lắc lắc một chút, cuối cùng chỉ còn lại phòng tắm.
Anh ta đi tới đẩy cửa ra, bỗng nhiên hai cánh tay mềm mại không xương duỗi ra từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy eo anh ta.
Cả người Chương Ích Cửu cứng đờ lại.
– Thứ trưởng Chương, sao anh lại tốt với em như thế?
Giọng nói mềm mại dịu nhẹ của Đường tiểu thư rơi vào trong tai, Chương Ích Cửu chậm rãi quay đầu, thấy cô ấy ngửa lên nhìn mình, hốc mắt ửng đỏ, thấy là thương yêu vô cùng, tim nảy lên một cái.
– Đàn ông nịnh bợ lấy lòng em em gặp nhiều rồi, nhưng em cảm thấy anh rất khác với những người kia.

Em không tin…Em có gì đâu mà đáng để anh yêu thương chứ.

Huống chi em lại bị người ta vứt bỏ, em không dám tiếp nhận người khác.

Em sợ, em sợ làm chậm trễ anh…
Đường tiểu thư nhỏ nhẹ nói.
Chương Ích Cửu nào còn nhẫn nhịn được nữa, đầu óc nóng bừng bừng như sốt, cúi xuống hôn lên môi cô ấy.

Đôi môi của Đường tiểu thư vừa thơm ngát vừa mềm mại, tuyệt vời hơn rất nhiều so với những người phụ nữ mà trước kia anh ta gặp dịp thì chơi.

Phát hiện cô ấy không hề phản kháng, Chương Ích Cửu ôm lấy cơ thể mềm nhũn của Đường tiểu thư lên, đưa đến bên giường, mình cũng phủ lên, vừa hôn cô ấy vừa nói:
- ….Có gì chậm trễ đâu, anh đã định cả đời không cưới vợ rồi.

Nhưng mà anh yêu em ngưỡng mộ em đã lâu…
Đường tiểu thư bị người đàn ông đặt trên gối, mặc anh ta muốn làm gì thì làm.

Cô mở to mắt, khóe môi mỉm cười, ánh mắt lại hết sức lạnh nhạt, nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Một lát sau, cảm giác anh ta bắt đầu cởi y phục của mình liền nhắm mắt lại, nâng cánh tay lên ôm lấy cổ anh ta.
Chương Ích Cửu cảm nhận được sự mềm mại của Đường tiểu thư, thần hồn càng thêm điên đảo, những chuyện muốn làm vừa rồi đều đã quên sạch, cổ họng căng chặt, đang muốn tiến thêm một bước nữa thì đúng vào lúc này, nghe gian ngoài có tiếng động truyền đến.
Là tiếng đập cửa.
Chương Ích Cửu đang lúc nồng nhiệt bị gián đoạn cắt ngang, cơn giận nổi lên, hét to ra phía ngoài:
– Ông đây đang nghỉ ngơi, biến đi.
– Thứ trưởng Chương, là tôi!
Một giọng nói vọng vào, hình như là Đồng Quốc Phong.
Chương Ích Cửu bụng chửi xúi quẩy, không thể làm gì khác hơn là đành phải dừng lại, kéo chăn che lấy Đường tiểu thư, dặn cô ấy cứ ở trong này, mình thì xuống giường mặc lại quần áo, đi ra ngoài, mở cửa ra, đúng là Đồng Quốc Phong tới.
– Buổi tối uống say hơi đau đầu, đang nghỉ ngơi.

Anh có chuyện gì? – Anh ta khó chịu hỏi.
Đồng Quốc Phong vừa rồi từ chỗ nhân viên phục vụ của khách sạn mà biết người ở trong phòng này là Đường tiểu thư, liếc thấy quần áo trên người Chương ÍCh Cửu còn chưa chỉnh tề, áo sơ mi chưa cài hết cúc, giả bộ như không thấy, chỉ gọi anh ta đi ra, nói Tô Tuyết Chí đã biến mất rồi, hỏi anh ta có đầu mối gì để cung cấp không.
– Cái gì! Tô Tuyết Chí chạy rồi? – Chương Ích Cửu giật mình, nói: – Tôi thì có manh mối gì được? Tối nay không phải người của anh đi theo giám thị tôi à? Anh đi hỏi bọn họ ấy, hỏi tôi làm gì?
– Thứ trưởng Chương, anh đừng quên, giám thị Tô Tuyết Chí là trách nhiệm của anh đấy.
Chương Ích Cửu đang bực bội trong lòng, cười nhạt:
– Anh cũng biết đó là trách nhiệm của tôi à? Biết mà còn kéo dài như vậy? Mọi việc đều do anh bao trọn rồi còn gì, tôi còn gì để làm đây hả, đành phải để các người đi làm, tránh hai bên mâu thuẫn nhau.

Hiện tại người bị các anh làm chạy thoát, anh lại đến tìm tôi hỏi tôi.

Sao thế, là trốn tránh trách nhiệm, hỏi tội người khác à?
Trong việc này Đồng Quốc Phong đúng là vượt quyền, chủ yếu là không tin tưởng Chương Ích Cửu, hiện tại Tô Tuyết Chí lại biến mất ngay dưới mí mắt mình, tự biết đuối lý, nén cơn giận nói:
– Thôi, là tôi quá nóng vội, đúng là làm không tròn trách nhiệm.

Tôi xin lỗi anh.

Chúng ta đều là người của Tổng thống, về sau nên đồng tâm hiệp lực, anh nói đúng không?
Giọng điệu của Chương Ích Cửu cũng hòa hoãn hơn:
– Cửa khách sạn không phải do người của anh canh giữ à, sao mà người sống sờ sờ đi ra ngoài mà không thấy được thế? Có phải vẫn còn ở trong khách sạn mà tạm thời chưa tìm thấy không?
Đồng Quốc Phong nói:
– Nghĩ chắc chỉ có thế thôi.

Nơi còn lại người của tôi đã lục soát hết rồi, không thấy người đâu cả.

Chỉ còn lại chỗ anh…
Chương Ích Cửu nhíu nhíu mày:
– Có nữ quyến, không tiện.

Bên trong không ai đâu, tôi vừa xem rồi.
Đồng Quốc Phong ánh mắt lấp lóe, không trả lời.
Chương Ích Cửu thấy thế lại phát bực:
– Đồng Quốc Phong mẹ nó ông có ý gì hả? Ông mất mặt, nhất quyết cho là tôi bao che Tô Tuyết Chí đúng không?
– Tôi không làm sao.

Để họ vào xem đi.
Phía sau lưng đột nhiên có giọng nói nữ vang lên.
Chương Ích Cửu quay lại, thấy Đường tiểu thư đã mặc áo ngủ tơ lụa, eo buộc dây lưng, tóc buộc lên, xuất hiện tại cửa phòng ngủ.
Cô ấy đứng ở cửa, dáng vẻ thướt tha, vẻ diễm lệ quyến rũ bắn tứ phía, đúng là khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Thấy mọi người đều nhìn lại đây, cô ấy với cánh tay ngọc ngà ra chủ động mở toang cửa phòng ngủ, ra hiệu mọi người tiến vào.
Mũ đen kịp phản ứng, dịch ánh mắt ra khỏi Đường tiểu thư, sốt ruột dẫn thủ hạ đi vào, cung kính khom người với cô ấy, bước vào bên trong cẩn thận kiểm tra từng chỗ có thể giấu người, phòng ngủ, phòng tắm, mở toàn bộ cửa tủ ra để nhìn, cuối cùng cửa sổ cũng mở ló đầu ra ngoài kiểm tra.


Kiểm tra xong đi ra báo cáo không có người.
Tô Tuyết Chí kia không hề đi ra ngoài, những chỗ khác lại tìm không thấy người, Đồng Quốc Phong nghĩ tới khả năng lớn nhất là Chương Ích Cửu mượn cơ hội đêm nay mà giấu người rồi sau đó sẽ kín đáo đưa người đi.

Cho nên vừa rồi mới đích thân đến.

Hiện tại không phát hiện ra gì cả thì cười ngượng, nói mình không có ý gì cả, sau đó dẫn người đi ra.
Chương Ích Cửu nén cơn giận xuống, mắng một câu, đóng cửa lại bước nhanh đến trước mặt Đường tiểu thư nói xin lỗi cô ấy.
Đường tiểu thư lắc đầu nói:
– Không sao ạ.

Kiểm tra một chút thôi, có sao đâu.

Anh không cho, nếu họ hắt nước bẩn lên người anh, vậy là lỗi của em rồi.
Chương Ích Cửu trong lòng cảm kích vì sự rộng lượng của cô ấy, ôm cô ấy trở lại phòng ngủ đặt xuống giường.

Sự hào hứng vừa rồi bị cắt ngang, giờ cũng không còn tâm tình gì nữa.

Chương Ích Cửu đang lo không biết Tô Tuyết Chí hiện đang trốn ở đâu, liền an ủi Đường tiểu thư một lúc, nói mình xuống dưới xem tình hình thế nào, bảo cô ấy nghỉ ngơi trước, nói xong vội vàng rời đi.
Tại tầng trệt của khách sạn, tiệc cưới vẫn đang diễn ra.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, Đồng Quốc Phong biết không thể giấu diếm, tìm một cơ hội gọi Vương Hiếu Khôn đang trò chuyện với khách ra, báo cáo tình hình với ông ta, cũng tự trách bản thân vô dụng.
Chương Ích Cửu cũng tới, cũng xin chịu trách nhiệm, nói dù còn chưa xác định người đi ra như thế nào, nhưng xem ra, khả năng lớn nhất là cậu ta đã cải trang chạy ra ngoài.
– Tôi vừa ra lệnh thiết lập trạm ở cửa thành, cũng phái người thông tri trạm xe lửa tiến hành kiểm tra chặt chẽ, nhân thủ cũng đã tới đó.

Tổng trưởng yên tâm, chỉ cần người còn chưa ra khỏi kinh sư, dù có chắp cánh cũng khó mà thoát được.

– Chương Ích Cửu thề thốt chắc nịch.
Đồng Quốc Phong ủ rũ, không nói một lời.
Vương Hiếu Khôn híp mắt, ánh mắt sắc bén, trầm ngâm chốc lát.
– Đúng là số trời…
Ông ta bỗng lầm bầm nói một câu như vậy rồi bỏ đi.
Chương Ích Cửu không hiểu ra sao cả, không biết đây là ý gì.

Nhưng dù sao cũng chỉ làm được đến thế, hy vọng còn cứu vớt được chút ít.

Nếu không ngăn được, coi như số trời vậy.
Mặc dù dựa vào trực giác của mình, có bài học của Hạ Hán Chử lần trước, lần này có thể sắp xếp đón được người đi, bất kể thế nào, Hạ Hán Chử sẽ không để lỡ như lần nữa.

Anh ta cũng không biết trong lòng mình hy vọng tiểu Tô kia thoát đi được hay là bị bắt trở lại.

Đang lúc suy nghĩ thất thần, bỗng trông thấy chú rể của bữa tiệc tối nay công tử nhà họ Vương xông ra khỏi lễ đường, chạy về hướng cửa sau khách sạn.
Anh ta gọi lại, thấy Vương Đình Chi vẫn chạy đi, không yên lòng đuổi theo.
Cô đi rồi! Đã thoát khỏi những người đang nhìn chằm chằm vào cô mà thoát thật rồi.
Lúc nghe được tin này, Vương Đình Chi mù mịt, ngay sau đó, trong đầu của anh ta hiện lên hình ảnh cô gái áo tím mà tối nay gặp ở hành lang bên ngoài phòng nghỉ kia.
Là cô! Nhất định là cô!
Vương Đình Chi một hơi xông đến cửa sau, chạy ra ngoài nhìn bốn phía.
Chung quanh đèn đuốc sáng rực, vầng đỏ của ngọn đèn lồng lơ lửng trong đêm, như sương như khói, còn đâu dấu vết của bóng tím xinh đẹp ấy?
Nửa bóng cũng không thấy.
Trán anh ta không ngừng đổ mồ hôi, thở dốc từng ngụm từng ngụm, trái tim gần như phá vỡ lồng ngực.
– Đình Chi! Chú sao thế? – Chương Ích Cửu đuổi tới, bắt gặp dáng vẻ bất thường của anh ta thì lo lắng hỏi.
Đồng Quốc Phong cũng đuổi theo tới, hỏi anh ta làm sao vậy, có phải khó chịu ở đâu trong người không.
Vương Đình Chi nhắm mắt đứng một lát, chậm rãi mở mắt.
– Cháu không sao.
Anh ta cắn răng trầm thấp nói một câu, quay đi vào.
Trong căn phòng trên tầng cao nhất của khách sạn, Đường tiểu thư một mình ngồi dựa vào đầu giường, nhìn chiếc túi vừa được treo trên giá áo, chìm trong suy nghĩ.
Ngay vừa rồi, khi mà Chương Ích Cửu ra ngoài đối thoại với Đồng Quốc Phong, cô ấy tranh thủ thời cơ lấy quần áo trong phòng tắm ra, quấn lại, giấu vào trong túi xách, sau đó mở cửa cho lục soát.
Người sống sờ sờ ra đấy dĩ nhiên không thể trốn vào trong túi xách được.

Đợi Chương Ích Cửu đi rồi, cô ấy cầm túi đi ra tranh thủ vứt đồ đi.
Đường tiểu thư nhớ lại chuyện giữa mình và vị tiểu Tô kia, hoặc là nói, nhưng chuyện sau khi biết Tô tiểu thư.

Nhớ lần đó Hạ Hán Chử mang theo tiểu Tô đến muốn mình chữa “bệnh” cho cô ấy.

Chắc là khi đó Hạ Hán Chử cũng chưa biết cô ấy là phụ nữ, bị cô gái nhỏ lừa gạt.
Đường tiểu tâm trạng đang sa sút nhưng vẫn không kìm được khóe môi nhướn lên.

Chắc hẳn giờ phút này, Tô tiểu thư đã an toàn rời đi rồi.

Nguyện trời xanh phù hộ.
Dù cuộc đời của mình đã sa vào đầm lầy, nhưng biết bên trong thế giới bẩn thỉu này có người có tình được ở bên nhau, đó cũng là một điều rất tốt đẹp đúng không?.