Sính Kiêu

Chương 18




Tô Tuyết Chí còn đang mù mờ chưa hiểu tại sao đằng trước mình lại đột ngột trống hoác thì nghe lấy Tông lão lên tiếng mời, mỉm cười nhìn mình, tất cả mọi người trong phòng tiêu bản cũng đều đổ dồn ánh mắt vào cô.

Cô quay đầu lại, nhìn thấy các bạn cùng lớp của mình đều đang nhìn mình, ánh mắt đầy vẻ khiêu khích, bấy giờ mới bừng tỉnh ngộ.

Thì ra là bị đẩy ra để tế đài.

Mấy vị lãnh đạo nhà trường có mặt cũng không ngờ sẽ xuất hiện cảnh tượng như vậy.

Sinh viên vừa mới xếp vào lớp sao lại xuất hiện ở đây được?

Hiệu trưởng cũng nhíu mày, không che giấu được sự không vui.

Trưởng giáo vụ còn lo lắng hơn nhiều.

Sơ đồ động mạch chủ và tĩnh mạch của hệ tuần hoàn máu của con người không khó lắm, nhưng để vẽ được rõ ràng, chi tiết và mỹ quan, không có nền tảng tốt thì không hề dễ chút nào.

Ông ta không tin sinh viên mà Cục trưởng Tào giới thiệu vừa mới vào học này có thể vẽ được rõ ràng, chi tiết, chứ đừng nói đến mỹ quan. Bởi dù sao thì bảng điểm của trường y tại tỉnh lỵ rõ rành rành ở đó.

Giờ ai cũng biết, sinh viên có mặt ở đây đều là những sinh viên xuất sắc của trường, nếu đẩy ra một em mà vẽ chẳng vẽ ra hồn, hội trường lại có nhiều vị khách quý, thậm chí cả phóng viên báo chí nữa, làm trò hề như thế, mặt mũi của trường để ở đâu đây?

Hơn nữa, như thế chẳng phải là đánh thẳng vào mặt Cục trưởng Tào đó ư?

Ông ta nhìn Lý Hồng Hi, trong bụng trách anh ta chỉ biết nịnh nọt, giờ xem chuyện tốt của anh ta gây ra đi.

Lý Hồng Hi cũng không ngờ sự việc lại biến thành như này, cũng giật cả mình.

Bởi sinh viên này là do Cục trưởng Tào giới thiệu, mà Cục trưởng Tào đang có mặt ở đây, anh ta muốn cho Cục trưởng biết, mình rất quan tâm tới sinh viên này, cho nên mới gọi sinh viên đó vào, cho ông ta mặt mũi.

Nào có ngờ đâu, Tông lão sẽ có yêu cầu giao lưu như thế với các sinh viên trong hội trường, đặc biệt là còn yêu cầu Tô Tuyết Chí vẽ tiêu bản nữa.

Nếu vẽ chẳng ra gì, vị Tô thiếu gia này chẳng những làm cả hội trường mất mặt không nói, cả trường cũng mất mặt theo, mà chết người ở chỗ, Cục trưởng Tào sẽ trách mắng mình là cái chắc rồi.

Anh ta đưa mắt nhìn Cục trưởng Tào, mà ông ta thì lại nhìn Tư lệnh Hạ, thần sắc khẩn trương.

Anh ta hối hận vô cùng, cũng chẳng nghĩ được nhiều, đang tính đi lên để chêm lời thì đúng lúc này, Phó Minh Thành trong nhóm giáo viên lại lên tiếng trước.

– Tông lão, em ấy họ Tô, là học sinh trường y của tỉnh lỵ vừa mới được xếp vào lớp, nhỏ tuổi nhất trong toàn khối, gan cũng nhỏ nhất, tính cách ít nói, việc theo kịp chương trình dạy học cũng chậm hơn các bạn. Hay là gọi một em khác….

Phó Minh Thành nhìn sang Cao Bình Sinh,

– Hay là mời em sinh viên này lên thử.

Tông lão lại cười gật đầu:

– Rất tốt, rất tốt. Tuổi còn nhỏ như vậy, tương lai ắt sáng lạng. Tôi thấy đôi mắt em ấy rất linh lợi. Không phải căng thẳng đâu, cứ mạnh dạn mà làm, vẽ không chuẩn cũng không sao, vừa hay có thể uốn nắn tại chỗ, cùng nhau học tập.

Nói xong lấy cây bút trong ngực ra, cổ vũ,

– Cây bút này không phải là đồ quý, chỉ là cây bút mà tôi thường dùng để viết, tặng cho em để làm kỷ niệm.

Lý Hồng Hi muốn đi ra để khuyên can giống như Phó Minh Thành, lại thấy vị thiếu gia nhà họ Tô vốn đứng ngây ở đó lại gật đầu, sau đó bước đến trước tấm bảng đen treo trên tường, cầm lấy hai viên phấn màu xanh và màu hồng, mỗi tay cầm một viên, vẽ quả tim trước, sau đó dùng quả tim làm vị trí trung tâm, bắt đầu vẽ mạch quản, động mạch tay phải, tĩnh mạch phụ trợ tay trái, rất nhanh chóng, chỉ một lần vẽ là xong, không hề có bất cứ sự sữa chữa gì. Một bức tranh gọn gàng và chính xác về tuần hoàn máu của động mạch chủ cùng tĩnh mạch chủ và các đường nhánh quan trọng y hệt như miêu tả trong sách đã hiện ra trên tấm bảng đen.

Cô cũng liệt kê từng tên gọi ngay ngắn ở bên cạnh. Vẽ xong, buông phấn, khom người với Tông lão tiên sinh, đứng sang một bên.

Mấy sinh viên ngỡ ngàng không tin nổi vào mắt mình.

Ý định của họ là để gã thiếu gia nhà họ Tô này tự bị bẽ mặt, tỏ rõ sự vô năng, tiếp đó sẽ cử sinh viên xuất sắc nhất Cao Bình Sinh ra, lấy lại mặt mũi cho trường.

Ai có thể ngờ, gã thiếu gia nhà họ Tô kia lại vẽ được cơ chứ? Chẳng những thế, còn vẽ vô cùng tỉ mỉ và đầy đủ mỹ quan, mà lại còn là dùng cả hai tay một lúc.

Dù là Cao Bình Sinh xuất sắc nhất ở đây cũng tự nhận mình không thể làm được như thế.

Có thể nói là vô cùng kinh diễm.

Hiệu trưởng vô cùng ngạc nhiên, nhìn bức vẽ trên tấm bảng, lại quay qua nhìn Tô Tuyết Chí, mày đang nhíu lại cuối cùng cũng giãn ra.

Thầy trưởng giáo vụ cùng với các giáo viên khác vui vẻ ra mặt, vỗ tay đầu tiên.

– Rất giỏi, rất xuất sắc. Rất tài năng.

Tông lão đi đến trước tấm bảng, thưởng thức một lúc, vô cùng hài lòng, đưa bút của mình qua.

Trong những ánh mắt vô cùng hâm mộ và khó hiểu của nhiều người, Tô Tuyết Chí nhận lấy chiếc bút mực, sau đó hơi khom người, trịnh trọng nói cảm ơn.

– Tuổi trẻ, tương lai sẽ rộng mở!

Tông lão khen ngợi liên tục, khi buổi tham quan kết thúc bằng chương trình chụp ảnh lưu niệm, còn đề nghị dùng bức vẽ tay này làm nền cho bức ảnh.

Tô Tuyết Chí đứng ngay cạnh ông và cùng được chụp ảnh chung.

Đoàn người đi ra khỏi phòng tiêu bản, lễ khai giảng hôm nay cũng kết thúc.

Cục trưởng Tào nhân lúc này đi nịnh nọt Hạ Hán Chử:

– Tứ gia, cháu ngoại trai của chú chẳng những tuấn tú lịch sự, còn có tài học nữa, quả đúng là nhân trung long phượng.

– Có câu cách ngôn là, cháu ngoại giống cậu!

Hạ Hán Chử nghe Tào Hiến nịnh nọt, đưa mắt nhìn cậu con trai nhà họ Tô cách đó không xa, vị giáo viên trẻ họ Phó kia đi bên cạnh cậu ta, hình như đang khen ngợi gì đó. Cậu ta vừa cởi áo blouse trắng, vừa trò chuyện với thầy của mình. Bởi thầy giáo hơi cao, cậu ta hơi ngước lên, mặt khẽ nghiêng, nom càng tuấn tú.

Chẳng trách lúc ở trên thuyền, Đình Chi nói cậu ta thích hợp giả nữ, ép cậu ta đi theo mình học diễn xướng đán.

Khi ấy anh đã biết cậu thiếu niên nhà họ Tô này là cháu trai của Diệp lão gia năm xưa đã từng ra tay giúp đỡ người trong nhà mình, thấy Đình Chi ép người ta quá đáng, vì thế mà đã ra mặt ngăn cản.

Ánh mắt Hạ Hán Chử vô tình rơi xuống một chút, xẹt qua cần cổ đang ngửa lên của cậu con trai nhà họ Tô, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, thoáng khựng lại, lại nhìn lần nữa, cậu ta đã cúi đầu, đưa tay sửa sang lại cổ áo, treo áo blouse trắng trở lại, sau đó gia nhập vào đội ngũ sinh viên vui vẻ tiễn các vị khách quý ra về, nét mặt nghiêm túc và lạnh nhạt.

Cảm giác kỳ lại vừa nảy sinh trong lòng anh cũng theo đó mà tan biến.

Có lẽ là mình bị Đình Chi làm ảnh hưởng rồi, nghĩ nhiều rồi.

– Yên Kiều, tối có rảnh không, nể mặt anh, để anh mời bữa rượu nhé. Mấy anh em của anh đều muốn gọi chú một tiếng Tư lệnh đấy.

Tôn Mạnh Tiên cười khà khà đi tới, nói.

Ông ta còn chưa nói xong thì lại nghe đằng sau có những tiếng gọi mình rất to.

– Cục trưởng, Cục trưởng Tôn, xảy ra chuyện lớn rồi.

Ông ta quay đầu lại, thấy là nhân viên của Cục cảnh sát tên Diêu Năng vội vã chạy tới bên này, thở hổn hà hổn hển, chẳng có hình tượng gì, ông ta ngại mất mặt trước mặt Hạ Hán Chử, nhíu mày:

– Xảy ra chuyện lớn gì hả? Có chuyện lớn gì được chứ? Dù trời có sập xuống thì cũng không đập đến cậu đâu.

– Cục trưởng, xảy ra chuyện thật đó. La Kim Hổ La gia bang đã chết rồi, nói là người của Tứ Phương Hội hạ độc. Tôi vừa mới nhận được tin, La gia bang đã tụ tập mấy trăm người rồi, thanh thế lớn lắm, đang đi về hướng Tứ Phương Hội để trả thù đó.

– Cái gì, La Kim Hổ chết rồi? Mấy ngày trước tôi còn gặp lão ta cơ mà!

Tôn Mạnh Tiên bàng hoàng.

La Kim Hổ của La gia bang cùng với Trần Thiết Phật Tứ Phương Hội là hai đại địa đầu xà trong khu cổ thành của Thiên Thành, bao năm qua vì tranh giành địa bàn mà tranh đấu không ngừng không nghỉ. Trần Thiết Phật hiện tuổi đã cao, sức khỏe có vấn đề, đi lại không tiện nên đã giao mọi việc cho con nuôi Trần Anh xử lý. Trần Anh kia nghe nói là tuổi trẻ có năng lực, rất được lòng người.

Địa bàn của Tứ Phương Hội nằm gần khu Miếu Thành Hoàng trong thành cổ, là khu vực trung tâm, đàn em đông, người đông, nhỡ đâu xảy ra chém giết lẫn nhau, cục diện mất khống chế thì không phải là chuyện nhỏ rồi.

Ông ta lập tức quay sang làm động tác xin lỗi với Hạ Hán Chử, nói lần sau sẽ mời rồi sau đó gấp gáp đi luôn, chạy một mạch về Cục cảnh sát trung tâm, cuối cùng cũng nhận được một tin tức xem như là khá tốt, nói là La gia bang tạm thời đã bị người của Tứ Phương Hội chặn lại, hai bên chỉ bị thương vài người, không xảy ra chuyện gì lớn, giờ đã rút về hết rồi.

Tôn Mạnh Tiên nghe nói không xảy ra chuyện gì lớn thì mới thở hắt ra nhẹ nhõm, lại nhíu mày:

– Chuyện là như nào?

Một vị Đội trưởng tham gia toàn bộ sự kiện trần thuật lại cho ông ta nghe.

Bảy ngày trước, Tứ Phương Hội Trần Anh chủ động hẹn gặp La Kim Hổ, nói muốn cùng bên La gia bang giải quyết vấn đề tiếp quản địa bàn mà đã tranh chấp lâu dài bao nhiêu năm nay, để hóa giải hiềm khích mà đã mời một người trung gian ra mặt, gặp mặt tại nhà hàng Thiên Tiêu lầu nổi danh ở Thiên Thành, mở tiệc chiêu đãi La Kim Hổ. La Kim Hổ khi ấy thấy được cho mặt mũi liền đi ngay. Nghe nói lúc ấy, người của hai bên nói chuyện rất hợp ý, Trần Anh đưa ra một vài nhượng bộ thích hợp. Ai cũng không ngờ rằng, La Kim Hổ đắc ý ra về, đến đêm thì bắt đầu nôn mửa, sau đó hôn mê bất tỉnh. Chữa trị sáu bảy ngày, dùng hết phương pháp, từ truyền thống trung y, đến cả tây y, cuối cùng ngay cả thần linh cũng đều mời cả, nhưng tất cả đều vô dụng.

Tối hôm qua, La Kim Hổ nôn ra máu mà chết.

La Kim Hổ vốn rất khỏe mạnh, là từ khi rời bữa tiệc về nhà thì lại lên chầu trời, toàn bộ bang chúng La gia bang sao mà nuốt trôi được nỗi uất hận này?

– Cục trưởng, giờ phải làm sao đây? La gia bang đã nhận định do Tứ Phương Hội hạ độc, Tứ Phương Hội không thừa nhận. Giờ hai bên đều đang phẫn nộ, sợ là sẽ gây ra chuyện lớn đó. Tiếp theo báo chí dư luận sẽ tạo áp lực cho sếp, nhỡ đâu người ở kinh thành biết…

Chuyện này nên xử lý thế nào, thật sự là khó giải quyết. Hai bên đều không phải là kẻ mà mặc cho cảnh sát dễ bề khống chế.

Diêu Năng vô cùng lo lắng.

Tô Mạnh Tiên cũng chau cả mặt mày, bỗng mắt khẽ đảo lên, giơ tay, chỉ lên đầu mình:

– Chẳng phải có người tới giúp rồi à?

Diêu Năng không hiểu, nhưng rồi chợt bừng tỉnh ngộ:

– Cục trưởng, ý sếp là…vị kia ạ?

– Đúng thế, chính là vị kia. Bộ Tư lệnh chức năng nhiệm vụ là bảo vệ an ninh chính trị địa phương, cậu ta không quản thì ai quản? Chúng ta cứ nghe theo người ta làm việc là được.

Diêu Năng gật gù liên hồi, nịnh bợ:

– Vẫn là sếp giỏi ạ. Nhưng, nếu bên chúng ta buông tay, như thế cũng khó nói lắm…

Không đợi Tôn Mạnh Tiên lên tiếng, tự anh ta lại nói tiếp,

– Cục trưởng, có rồi. Chẳng phải có sinh viên trường y đó ạ, phái mấy đứa qua đó để làm việc là được.

Tôn Mạnh Tiên hừ mũi:

– Tư lệnh Hạ vừa đến bổn thành mà nhận được lễ lớn như thế, chắc là sẽ rất sung sướng đây.

Hết chương 18