Công viên Trung tâm ban đầu là một điện thờ hoàng gia, một phần của Tử Cấm Thành.
Một lâm viên như này vốn là một cấm địa đối với người dân.
Nhưng bây giờ, sau khi khai trương và biến thành công viên, tân tổng thống cũng đã đặt tiền lệ đại diện cho sự cởi mở và gần gũi của Phủ tổng thống, hôm nay, ông ta đã chọn nơi đây để thực hiện bài phát biểu nhậm chức trước công chúng.
Đương nhiên, tuy mang tiếng là mở công khai, nhưng không thể để mọi người ra vào tự do mà không có sàng lọc.
Đã vậy, e rằng nếu thành chợ rau cũng sẽ bị sập tiệm ngay tại chỗ.
Vì vậy, những người may mắn được vào công viên để tham gia buổi lễ nghe tổng thống diễn thuyết hôm nay, ngoại trừ các quan chức và khách mời, những người tham gia còn lại cũng là những nhóm cụ thể gồm nhân viên công vụ, học sinh các trường trung cao cấp, cùng với thương nhân trong kinh sư có tên đăng ký trong danh sách.
v.v.
Nhưng dù vậy, ngày hôm nay chung quanh công viên vẫn đông nghìn nghịt.
Hầu như tất cả những người bình thường trong thành phố đều đến xem náo nhiệt.
Để giữ gìn trật tự và đảm bảo an toàn, Sở cảnh sát Bắc Kinh đã cử hàng nghìn nhân viên đi tuần tra khắp nơi để đề phòng sự cố xảy ra.
Bộ tư lệnh cảnh vệ Bắc Kinh mới thành lập thì cử nhân viên mặc thường phục chịu trách nhiệm đảm bảo an toàn cho nhân sự và các khu vực trọng yếu.
Tổng thống Phương đọc diễn thuyết xong, có lẽ là bị sự nhiệt tình của hiện trường lây nhiễm, không trở về ngay lập tức như theo kế hoạch ban đầu mà ở lại, tiếp tục tham gia vào các hoạt động tương tác với công chúng.
Tiếng vỗ tay và cổ vũ từ hiện trường lan rộng, có hơn hàng chục người bên ngoài muốn lẻn vào qua nhiều cửa phụ khác nhau, đương nhiên, đều không ngoại lệ là bị cảnh sát bắt giữ tại chỗ.
Lúc bị đưa đi, những người kia không ngừng giãy dụa, kêu khóc cầu xin, nói mình chỉ muốn vào xem một chút, không phải người xấu.
Không chỉ như thế, không ngừng có người đi tìm cảnh sát trực ở cổng chính xin giúp đỡ báo án, hoặc là nói mình bị trộm tiền, hoặc là nói bị lạc con nhỏ, còn có người để giành được vị trí còn tranh giành lẫn nhau, thậm chí đánh nhau.
Tóm lại, bên trong náo nhiệt, bên ngoài cũng ầm ĩ lộn xộn.
Chung quanh công viên trung tâm quả thực không khác gì hội chùa lớn.
Lúc này, Hạ Hán Chử đang hoạt động bên trong công viên trung tâm.
Cách anh không xa, Tổng thống được các sinh viên và quần chúng nhiệt tình quây lấy, ông ta liên tục bắt tay mọi người.
Phóng viên đi theo một bên cũng không ngừng chụp ảnh.
Tiếng cười tiếng nói ồn ào.
Những quan chức hộ tống Tổng thống tới đây vốn chuẩn bị rời đi thấy thế thì nhìn nhau, đành phải tiếp tục chờ đợi.
Hạ Hán Chử nhìn chung quanh, thần sắc lạnh nhạt, như không hề quan tâm đến.
Giám đốc Sở cảnh sát kinh sư vừa mới nhậm chức Ngô Đại Dụng đi đến mời anh sang một bên, lau mồ hôi đang ngộp vì hồi hộp và bận rộn, hạ thấp giọng nói:
– Tư lệnh Hạ, có thể nhờ anh mời Tổng thống mau chóng kết thúc hoạt động công khai bên này được không? Bọn tôi lời nói không trọng lượng, cũng không tới lượt tôi mở miệng, người thì đông quá.
Tôi sợ nếu xảy ra chuyện gì, tôi làm sao mà báo cáo với Tổng trưởng Vương được đây.
Nhắc tới ban đầu cũng không có sắp xếp hoạt động này.
Theo kế hoạch thì giờ Tổng thống nên trở về mới đúng.
Bản thân Tổng trưởng Vương không tham gia hoạt động công khai tại công viên trung tâm bên này.
Hạ Hán Chử yêu cầu cấp dưới gọi cho người quản lý sự vụ Phủ tổng thống chịu trách nhiệt hoạt động ngày hôm nay của Tổng thống đến.
Người phụ trách sự vụ nghe yêu cầu của Ngô Đại Dụng xong thì nhìn sang Hạ Hán Chử, đồng ý liên hồi, tiếp đó ra sức chen vào đám đông, ghé sát bên tai Ttổng thống thì thầm vài câu.
Tổng thống từ xa nhìn Hạ Hán Chử một cái, vẫy tay với dân chúng.
Người phụ trách sự vụ liền cao giọng tuyên bố hoạt động kết thúc.
Chung quanh vang lên những tiếng ồn ào tiếc nuối.
Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Tổng thống được các nhân viên bảo vệ chen chúc đi ra, rời công viên quay về Phủ tổng thống.
Đinh Xuân Sơn cũng ở tại hiện trường, dĩ nhiên cũng hiểu đã có chuyện gì.
Tổng thống Phương vừa nhậm chức, muốn tạo một khiêu chiến nho nhỏ với Vương Hiếu Khôn mà thôi.
Nhưng mà loại quan hệ tinh tế giữa Tổng thống cùng Tổng trưởng Vương nào có liên quan gì đến anh ta.
Hiện tại anh ta đang quan tâm một chuyện khác.
Anh ta xem thời gian, mười hai giờ rưỡi trưa rồi.
Bên này sau khi hoạt động công khai buổi sáng kết thúc, khánh điển buổi chiều và buổi tối tổ chức ở Phủ Tổng thống mới là nội dung trọng điểm của ngày hôm nay.
Thời gian khai mạc khánh điển đã định là tầm 3 giờ chiều.
Theo kế hoạch đã phê duyệt, Tổng thống sẽ kết thúc hoạt động vào 12 giờ trưa, cấp trên của anh ta cũng sẽ rời khỏi đoàn đội, rời khỏi nơi này.
Sếp muốn đích thân đi ngoại ô phía tây để đón Tiểu Tô.
Hiện tại đã quá giờ rồi.
Đinh Xuân Sơn thoạt đầu nghĩ nguyên nhân là do Tổng thống.
Nhưng Tổng thống đi rồi, cấp trên vẫn không chỉ thị gì cả, như là đã quên chuyện này rồi.
Câu hoàng đế không gấp thái giám đã sốt ruột rất phù hợp để miêu tả tâm tình của Đinh Xuân Sơn lúc này.
Dù chuyện đi đón Tiểu Tô này không tính là quan trọng, nói là chuyện nhỏ thì đúng nhất, nhưng mà….
Nhỡ đâu cấp trên bận quá mà quên mất, mình biết lại không nhắc nhở, đợi khi cấp trên nhớ ra lại trách tội lên đầu mình thì làm sao…
Trải qua kinh nghiệm của mấy lần trước, Đinh Xuân Sơn đến giờ vẫn bị ám ảnh.
Dù sao thì việc gì liên quan tới Tiểu Tô, dù là việc lớn hay việc nhỏ như con thỏ thì tốt nhất vẫn nên cẩn thận thì hơn, không sai đâu.
Đinh Xuân Sơn liền lên đi nói:
– Tư lệnh, không đi đón Tiểu Tô ạ? Nếu anh bận thì để tôi đi thay cho.
– Bên kia khá xa, nếu không xuất phát ngay tôi sợ muộn mất…
Anh ta lại nhắc thêm một câu nữa.
Nói xong, bắt gặp cấp trên quay đầu, như đang nhìn một nơi không thấy được phía tây ngoại ô xa xa.
– Không cần.
Đình Chi đi đón rồi.
Một lát sau, anh buồn bực đáp lại, quay đầu đi.
Thì ra là thế.
Chắc là Vương công tử nhiệt tình giúp sếp mình đang quá bận.
Đinh Xuân Sơn yên tâm đi theo cấp trên.
Tô Tuyết Chí cùng Vương Đình Chi đã tới Phủ Tổng thống.
Sắp đến 3 giờ chiều rồi, vào giờ này, trong dinh thự nguy nga này hầu như có đầy đủ những người quyền lực nhất của kinh sư.
Thư ký Hồ ngày hôm qua đích thân đến đưa thiếp mời cho cô dẫn đường cho hai người đi vào.
Trên đường đi vào trong rất nhiều người, không ngoài dự tính, dù thường ngày có quen biết nhau hay không, mọi người đều nhiệt tình chào hỏi Vương Đình Chi, ý tứ nịnh nọt lộ rõ.
Thư ký Hồ đưa hai người vào hội trường phía đông chuẩn bị cử hành nghi thức thụ huấn.
Bên trong hội trường đều đông đủ người, tất cả đều là nam giới trang phục chỉnh tề, có mặc quân trang, có mặc âu phục, cũng có người mặc áo khoác dài, nhưng tuyệt nhiên không thấy khách nữ nào.
Khách nữ đến hiện tại đều tụ tập tại Thanh Yến Đường của sảnh phía tây, chờ hoạt động bên này kết thúc thì buổi chiêu đãi mới bắt đầu.
Thư ký Hồ dẫn hai người tới chỗ ngồi ngay gần phía đằng trước, cười nói:
– Hai vị tiểu gia, chỗ của hai vị đây.
Vương Đình Chi lướt nhìn chung quanh hững hờ ngồi xuống.
Tô Tuyết Chí đứng yên.
Trong mấy hàng ghế đầu tiên của hội trường, các ghế được đánh dấu bằng bảng tên màu đỏ.
Vị trí phía sau thì không có, khách quý có thể ngồi chỗ nào cũng được.
Vị trí này quá gần phía trước, lại ở trung tâm.
Cách đằng trước không xa là chỗ ngồi của mấy người tổng thống, Vương Hiếu Khôn, cô còn nhìn thấy bảng tên của Hạ Hán Chử.
Chỗ này, Vương Đình Chi ngồi được, nhưng cô thì không được.
– Cám ơn anh.
Tôi ra sau ngồi cũng được.
Tô Tuyết Chí cám ơn thư ký Hồ sau đó chuyển chỗ.
Vương Đình Chi quay lại thấy cô đi rồi liền đứng lên đi theo.
– Vậy tôi cũng ngồi phía sau.
Trong ánh mắt chú ý của mọi người, anh ta bình thản đi theo sau Tô Tuyết Chí ngồi xuống một ghế trống.
3 giờ, trong khán phòng này diễn ra một sự kiện đặc biệt long trọng và hoành tráng.
Tổng thống trao tặng danh hiệu cho những người có công trong cuộc chiến Nam – Bắc kết thúc cách đây không lâu.
Vương Hiếu Khôn cũng có mặt tại hội trường, tham gia toàn bộ buổi lễ.
Tổng cộng có mười mấy người nhận được những khen thưởng đặc biệt khác nhau, trong đó đáng chú ý nhất dĩ nhiên chính là Hạ Hán Chử.
Không cần phải nói thêm về chiến tích quân sự của anh, vinh dự quốc gia hôm nay mà anh nhận được là điều mà ai cũng ghi nhận.
Anh cũng là người hùng lên nhận khen thưởng ngày hôm nay.
Phương Sùng Ân thụ huấn cho anh xong, Vương Hiếu Khôn mặt mày tươi cười ở dưới lễ đài gật đầu, đứng lên.
Ông ta vừa vỗ tay, toàn trường liền đứng lên, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Nghi thức kết thúc, quan chức Phủ tổng thống tuyên bố buổi chiêu đãi bắt đầu, mời các vị khách quý dời bước đến Thanh Yến Đường phía tây.
Vương Hiếu Khôn luôn luôn không tham gia hoạt động chiêu đãi kiểu này.
Ông ta vỗ tay xong, trò chuyện với Phương Sùng Ân mấy câu, chúc mừng ông ấy nhậm chức rồi rời đi ngay.
Phương Sùng Ân tiễn ông ta, vừa đi vừa nói:
– Người có công hôm nay thực ra vẫn còn một số ít người nữa.
Như Đình Chi có công trong trận chiến tại Lưu Gia Khẩu chẳng hạn.
Yên Kiều công và tư rõ ràng, mọi người đều biết.
Trong cuộc chiến đó Đình Chi là bộ hạ của Yên Kiều, cậu ấy không chỉ một lần báo cáo công lao của Đình Chi lên trên.
Tổng trưởng lại ba bốn lần khước từ, nói là Đình Chi vẫn chưa có nỗ lực gì cả.
Thành thật mà nói, Tổng trưởng có yêu cầu quá cao với Đình Chi rồi, làm thế có hơi bất công đó.
Mọi người ở bên đều tán thành, có người khen ngợi Vương công tử, có người thì bất bình thay cho anh ta.
Vương Hiếu Khôn chỉ cười xua tay.
Đang trò chuyện, đã có người gọi Vương Đình Chi đến.
Vương Hiếu Khôn răn dạy con trai:
– Có phải con chạy đến trước mặt anh Tư con và cả Tổng thống nữa để kêu ca không? Công nhỏ như thế có tư cách gì được khen thưởng?
Vương Đình Chi đứng nghiêm, cung kính nói:
– Cha dạy phải ạ.
Về sau con sẽ cố gắng hơn nữa.
Phương Sùng Ân nói:
– Tổng trưởng mắng oan Đình Chi rồi.
Hôm qua cháu nó tới gặp tôi không hề nhắc tới nửa câu.
Cháu nó chỉ quan tâm tới bạn mình, chính là Tiểu Tô cháu ngoại trai của Yên Kiều đó, hy vọng cậu ấy được tham gia buổi lễ hôm nay.
Ông ta vừa nói vừa nhìn sang Hán Chử:
– Ban đầu tiểu Tô chính là khách quý của Phủ tổng thống, huống chi Đình Chi lại tìm tôi.
Nhắc tới Tiểu Tô này với tôi cũng có duyên.
Năm ngoái cậu ấy đã cứu đứa cháu trong tộc chúng tôi, cô tôi hôm nay cũng tới để gặp cậu ấy, hiện tại đang chờ tại Thanh Yến Đường, muốn gặp để cảm ơn cậu ấy.
Nét mặt Vương Hiếu Khôn khẽ cử động, quay sang Hạ Hán Chử vẫn luôn không nói gì:
– Yên Kiều, tiểu Tô đâu?
Hạ Hán Chử đã trông thấy cô và Vương Đình Chi ngồi gần nhau, Vương Đình Chi và cô vừa định đi thì Vương Đình Chi bị người ta gọi lại, cô đã đi ra trước rồi.
Anh đang định mở miệng, Vương Đình Chi đã nói:
– Cậu ấy tới rồi ạ.
Vừa rồi con ngồi cùng cậu ấy.
truyện teen hay
Lại có người đuổi theo gọi Tô Tuyết Chí quay lại, nói Tổng thống cùng Tổng trưởng Vương muốn gặp cô.
Tô Tuyết Chí đành phải quay lại, ở trước mặt mọi người, khom người, làm lễ chào.
Vương Hiếu Khôn khen cô trước mặt mọi người, nói cô diệu thủ nhân tâm, cuối cùng quay sang Vương Đình Chi:
– Gần đèn thì rạng, muốn trở thành có ích thì phải kết giao với những thanh niên tài tuấn như tiểu Tô đó biết chưa.
Vương Đình Chi đi tới bên cạnh Tô Tuyết Chí:
– Con nhớ rồi, cha yên tâm.
Vương Hiếu Khôn khẽ gật đầu, lại nói với Hạ Hán Chử:
– Cháu trai của cậu rất giỏi, cậu ta không chỉ một lần cứu được Đình Chi, đây cũng là duyên phận.
Đình Chi và cậu ta là bạn với nhau, bác yên tâm rồi.
Hạ Hán Chử nhìn hai người đứng sóng vai đối diện, im lặng.
Có người chen vào khen:
– Tốt qua, một người chăm sóc người bị thương, một người có ơn tất báo, Bá Nha Tử Kỳ, cao sơn lưu thủy, cũng chỉ như thế thôi.
Mọi người đều cười vang, lại có người nịnh nọt:
– Đồng hoa vạn lý đan sơn lộ, sồ phượng thanh vu lão phượng thanh.
Tổng trưởng Vương, công tử Đình Chi xương mạch bất phàm, ngày sau ắt làm nên sự nghiệp.
Vương Hiếu Khôn luôn miệng khiêm tốn, nói con trai còn không nên thân, nhưng trên mặt vẫn không kìm được lộ ý cười đắc ý, ánh mắt nhìn Tô Tuyết Chí cũng ôn hòa hơn, bảo cô rảnh rỗi tới nhà chơi, sau đó mới tiếp tục đi ra ngoài.
Mọi người cũng rộn ràng đi theo.
Hạ Hán Chử đi qua Tô Tuyết Chí ra khỏi hội trường, tiễn xong Vương Hiếu Khôn định quay trở lại lại nghe có người gọi mình, đành phải dừng bước.
Chương Ích Cửu đuổi kịp anh cười thân thiết:
– Yên Kiều, chú vội vã gì thế?
Hạ Hán Chử không quan tâm, đáp xã giao:
– Chúc mừng anh thăng chức.
Chỉ xem chức vị, Chương Ích Cửu hiện tại không cao như trước kia nhưng thực ra, anh ta ngoài giảm nhưng thực tế là thăng.
Trước kia anh ta mang danh Tham mưu trưởng, nhìn thì rất nở mặt nở mày nhưng thực tế không có thủ hạ, chỉ là một gia thần của Phủ Tổng thống mà thôi.
Hiện tại anh ta là Thứ trưởng Vụ chính vụ Lục quân bộ, một vị trí thực sự trọng yếu dưới Vương Hiếu Khôn, nắm giữ thực quyền, cho nên Hạ Hán Chử mới chúc mừng.
Trong lòng Chương Ích Cửu vẫn có một vướng mắc.
Anh ta với Hạ Hán Chử không giống nhau.
Hạ Hán Chử chính là người của Vương Hiếu Khôn, không khác gì con cháu trong nhà, mình trên đầu mình trước sau chỉ treo mỗi cái mũ là tâm phúc của Tào gia mà thôi.
Anh ta kéo Hạ Hán Chử đến một chỗ vắng vẻ.
– Yên Kiều, chú đừng trêu anh nữa.
Anh biết hiện tại có nhiều người xì xào sau lưng anh, có phải chú cũng thấy việc anh làm không được tử tế không? Anh có nỗi khổ khó nói! Lão Tào cố chấp không nghe tham mưu.
Những gì ông ta làm không ngoài nằm mơ cũng muốn con trai kế thừa vị trí của mình cùng một đám bợ đít kia, ai mà đồng tình cơ chứ? Huống chi, Tào Chiêu Lễ từ lâu đã không ưa anh, lúc nào cũng nhắm vào anh.
Anh không còn đường nào để đi nữa, may mà có Tổng trưởng Vương thu nhận anh, anh mới quyết tâm đi theo ông ấy.
Người khác nghĩ thế nào cũng được, anh không quan tâm.
Nhưng dù trong lòng họ nghĩ thế nào thì ngoài mặt gặp anh vẫn phải khách sáo đó sao? Đều là lăn lộn vì danh lợi, ai mà trong sạch hơn ai, ai mà đen tối hơn ai? Chó chê mèo lắm lông thôi.
Mà Yên Kiều à, anh thật sự coi chú như anh em, nếu chú cũng khách sáo với anh như thế thì anh thật đau lòng đó.
Quá đau lòng luôn.
Hạ Hán Chử hồi hồn lại, nghiêm mặt giải thích:
– Anh Chương hiểu lầm rồi.
Chúng ta vẫn là đồng nghiệp, tôi thật sự cầu còn không được.
Hơn nữa là, lần trước nhờ anh kịp thời nhắc nhở, tôi rất cảm kích, còn chưa cảm ơn anh nữa.
Hôm nào tôi mời anh bữa cơm.
Chương Ích Cửu quan sát nét mặt anh, không giống như là đáp cho có, giọng điệu cũng chân thành, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, bật cười nói:
– Vậy anh ghi nhớ bữa cơm này nhé.
Còn nữa, bảo chúc mừng, anh nên chúc chú mới đúng.
Anh thì sao gọi là thăng chức được.
Yên Kiều mới là thăng chức đó.
Nói vị trí trọng thần tâm phúc của Tổng trưởng Vương, không ai sánh với chú được.
Không ngờ ông ta giao hết vốn liếng bản thân cho chú rồi.
Về sau anh đây còn phải nhờ chú nhiều.
Chúng ta cùng đường, dốc mình làm việc cho Tổng trưởng Vương nhé.
Nào nào, đi vào thôi.
Hai người đi vào Thanh Yến Đường.
Chương Ích Cửu tâm trạng vui vẻ, nói cũng trở nên nhiều hơn, bắt đầu nhắc đến Vương Đình Chi.
– Hai ngày trước Đồng Quốc Phong nói với anh là muốn sắp xếp Vương công tử đến chỗ anh làm việc.
Nói thật với chú, áp lực của anh rất lớn, lại không thể từ chối.
Vị tiểu gia này chỉ có chú là trấn áp được, anh sợ anh không hầu được.
Anh ta lộ vẻ khó xử.
Hạ Hán Chử cười nói:
– Đình Chi không như anh nghĩ đâu.
Có việc gì anh cứ phân việc trực tiếp cho cậu ta là được, đừng cố kỵ gì.
– Chú nói thế anh yên tâm rồi.
Nếu về sau mà không cẩn thận đắc tội cậu ta, Vương phu nhân tính sổ anh, anh đổ hết lên đầu chú đó.
Anh ta đùa một câu, nói tiếp:
– Nhưng mà nói thật, vị tiểu gia này dạo gần đây phải khiến người ta nhìn bằng con mắt khác đó.
Công lao cậu ta đúng là không nhỏ, xung phong đi đầu đến hiếm thấy, suýt mất cả mạng, anh cũng phải bội phục.
Còn nữa, chú cũng biết, cơ quan Y tế sắp được thành lập.
Nghe nói cậu ta giúp đỡ nhiều lắm.
Xem ra giữa cậu ta và Tiểu Tô đúng là thân thiết.
Ngay cả chuyện nhỏ nhặt như đi mời này cũng còn tìm lão Phương nữa, sự nhiệt tình này so với tính cách ban đầu cậu ta đúng là bắn đại bác cũng không tới.
Hạ Hán Chử biết cái này.
Liên quan tới khuyến nghị về việc thành lập cơ quan y tế và dịch vụ y tế chuyên biệt, trước đó đã có nhiều người kêu gọi kiến nghị nhưng đều bị trì hoãn, không đưa vào trong chương trình nghị sự.
Sau khi Tổng thống mới lên chức, xếp việc này vào một trong những việc quan trọng cần giải quyết gấp, hứa hẹn thực hiện càng sớm càng tốt.
– Còn nữa, hôm qua anh nghe văn phòng bộ nội vụ nói một chuyện.
Chương Ích Cửu bỗng nhiên nghĩ tới.
– Việc đăng ký cơ quan y tế này, rồi trụ sở ở đâu họ chưa nghĩ ra, Vương công tử đã giúp một tay giải quyết.
Vị trí trụ sở là vị trí tốt nhất trong thành đấy.
Cái này Hạ Hán Chử không biết, nhìn Chương Ích Cửu.
Chương Ích Cửu cười nói:
– Phủ Tiêu vương! Nơi đó rất rộng, nhà tốt, nằm ngay trung tâm, mặt tiền nguy nga, đường xá rộng rãi.
Vốn là sản nghiệp của Tôn gia bộ hải quân.
Tôn gia nghe nói Vương công tử muốn tìm vị trí cho cơ quan y tế đã tự đề cử hiến tòa dinh thự này.
Vương công tử cũng rất độ lượng, không nhắc tới chuyện cũ, nhận nhà ngay.
Làm Tôn gia cảm kích lắm.
Hồi đầu năm, Tôn công tử cùng đám bạn của mình đánh đập và làm nhục Vương Đình Chi, Tôn gia sợ lắm.
Dù nhà họ Vương không hề nhắc đến chuyện này, nhưng mình không thể coi không có việc gì, trước đó đã đến nhà xin lỗi rồi, còn nói đã đánh thằng con một trận.
Vương Hiếu Khôn đương nhiên sẽ không so đo chuyện này, chỉ nói con trai không hiểu chuyện, đôi bên trêu đùa nhau mà thôi, đừng để trong lòng.
Sự khoan dung độ lượng của Vương Hiếu Khôn vẫn luôn được ca tụng, nhưng Tôn gia vẫn không yên lòng, vừa hay biết Vương Đình Chi đang tìm nơi đặt trụ sở, đã không chút do dự mà dâng sản nghiệp lên để lấy lòng.
Hiện tại anh ta nhận rồi, biểu thị không còn so đo gì nữa, Tôn gia bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
– Ấy Yên Kiều chú có nghe không đó, sao chẳng nói một câu thế?
Chương Ích Cửu đang nói say sưa, bắt gặp Hạ Hán Chử không nói một lời thì hỏi.
– Đang nghe… Rất tốt, tốt rồi…
Chương Ích Cửu nhìn anh, quan tâm hỏi:
– Yên Kiều, có phải chú dạo gần đây việc nhiều nên quá mệt không? Anh thấy tinh thần chú có vẻ tệ lắm.
Nếu mệt quá thì về sớm nghỉ ngơi đi.
Dù sao thì mấy trường hợp này chú tham gia hay không cũng không quan trọng.
– Tôi có à?
Hạ Hán Chử buông một câu rồi bỏ mặc Chương Ích Cửu, đi vào Thanh Yến Đường, đưa mắt tìm người.
Bên trong tổ chức theo phong cách phương Tây, dùng bữa và đồ uống miễn phí, khách đông như mây, Hạ Hán Chử đã nhìn thấy cô ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Cô đang đứng cùng mấy người Tông tiên sinh.
Phương Sùng Ân cũng ở đó, bên cạnh còn có Vương Đình Chi, chung quanh còn một đống người, đang chăm chú nghe Tổng thống nói chuyện.
Ý tứ của Phương Sùng Ân là việc thành lập một bộ độc lập trong thời gian ngắn sẽ hơi khó khăn, nhưng bởi vì chuyện này liên quan đến y tế và chăm sóc sức khỏe quốc gia, ông ta cực kỳ coi trọng, cho nên, có kế hoạch thành lập cơ quan Y tế như một quá trình chuyển đổi, đồng thời càng nhanh càng tốt.
Ông ta chỉ thị Tổng trưởng nội chính đốc thúc việc này.
Tổng trưởng liền đề nghị, do Tông tiên sinh kiêm nhiệm Giám đốc, và cũng chịu trách nhiệm về các vấn đề cụ thể của sở.
Tổng thống hỏi Tông tiên sinh có rảnh thời gian để đảm nhận nhiệm vụ quan trọng này không.
Mục đích Tông tiên sinh tới tham gia chính là để theo chuyện này.
Mặc dù biết rằng sau này sẽ gặp rất nhiều khó khăn nhưng cuối cùng đã nhìn thấy hi vọng, làm sao có thể từ chối, đã đáp ứng ngay.
Tổng thống nâng chén chúc mừng, mọi người cụng ly uống cạn, sau đó tiếp tục trò chuyện vài câu.
Vũ hội bắt đầu, tổng thống được người khác mời đi, Tô Tuyết Chí đi theo Tông tiên sinh cùng một số người cùng chung chí hướng tìm một chỗ vắng vẻ, ngồi xuống thảo luận các công việc tiếp theo.
Sau khi bày tỏ ý kiến, cuối cùng họ đã thống nhất thành lập một số phòng như tổng hợp, hành chính y tế, chăm sóc sức khỏe và phòng chống dịch để giải quyết các công việc cụ thể liên quan đến từng bộ phận.
Mọi người đều hướng tới tương lai, dù biết rằng làm việc gì cũng sẽ không dễ dàng, nhưng đây cũng là một khởi đầu thuận lợi, ai nấy đều phấn chấn.
Đúng lúc này, có người nói:
– Thành lập cơ quan mới thì trước tiên phải có trụ sở, không biết vấn đề này, bên nội chính dự định thế nào?
Kinh sư lớn như này, cơ quan lớn nhỏ san sát, không ít văn phòng cơ quan đều phải chen chung một trụ sở làm việc.
Cơ quan y tế không có quyền lực, cũng chẳng có “chất béo” gì cả.
Danh tiếng có vẻ cao quý đấy, nhưng cũng chỉ là một cơ quan “nước trong” mà thôi.
Về việc bố trí trụ sở chắc chắn là một vấn đề khó rồi.
Tông tiên sinh nói:
– Tôi sẽ để mắt đến vấn đề này, cũng sẽ thúc họ thực hiện sớm.
Công việc chúng ta quan trọng, chỉ cần có chỗ làm việc thì làm ở đâu cũng được.
Tránh để họ lấy cái này làm cớ đẩy tới đẩy lui, cuối cùng lại là không giải quyết được gì.
Mọi người đều hiểu rõ cách làm chính trị này, gật đầu tán thành.
Vương Đình Chi vẫn luôn ngồi nghe hắng giọng một tiếng, lên tiếng:
– Tông tiên sinh, các vị tiên sinh, vấn đề này các vị không cần lo, cháu đã giải quyết rồi.
Tất cả mọi người đều nhìn anh ta, kinh ngạc.
Vương Đình Chi liền nói lại chuyện nhà họ Tôn tự nguyện cống hiến phủ Tiêu vương để làm trụ sở Y tế.
Mọi người mừng rỡ.
– Vương công tử, cậu giúp bọn tôi việc lớn đó.
Tông tiên sinh cũng quá vui mừng:
– Tôi nghe nói rằng thời gian này mọi thứ có thể tiến bộ rất nhanh là nhờ có Vương công tử hết lòng trợ giúp.
Tôi thay mặt các đồng nghiệp cảm ơn cậu.
Vương Đình Chi mười hết sức khiêm tốn, đứng dậy mỉm cười nói:
– Chỉ là việc nhỏ thôi ạ, không đáng nhắc đến.
Việc chọn trụ sở là cháu cũng mượn hoa hiến Phật thôi.
Giúp được việc này là vinh hạnh của cháu.
Nếu có việc gì cần giúp thì Tông tiên sinh cứ phân phó ạ, chau sẽ giúp hết mình.
Tông tiên sinh gật đầu, lại khen ngợi anh ta một hồi.
Hạ Hán Chử không qua đó, cả buổi tối, anh vẫn đứng ở góc đối diện hầu như suốt buổi, tay cầm chén rượu, vừa nói chuyện câu được câu chăng với một người đi tới bắt chuyện, vừa đứng từ xa nhìn cảnh tượng trò chuyện sôi nổi bên kia.
Khi đã gần chín giờ tối, Tổng thống rời đi đầu tiên.
Vương Đình Chi cũng bị người ta gọi đi.
Anh vẫn đứng yên tại chỗ.
Một lát sau, trông thấy cô cùng mấy người Tông tiên sinh dường như cũng đã nói chuyện xong, đứng dậy đi rồi, liền đặt chén rượu xuống, đi theo ra ngoài.
Anh giữ khoảng cách đi đằng sau theo ra đến bên ngoài, nhìn cô tạm biệt với mấy người Tông tiên sinh, tiễn Tông tiên sinh lên xe ngựa của ông ấy.
Tiếp theo, những người còn lại cũng lần lượt rời đi.
Cuối cùng, chỉ còn lại mình cô.
Cô không lập tức đi ngay.
Một mình lặng lẽ đứng bên mái hiên chạm trổ gần lối vào Phủ tổng thống, giống như đang chờ ai đó.
Cũng bắt đầu từ xế chiều cho tới bây giờ, bên cạnh cô cuối cùng không còn ai khác nữa.
Hạ Hán Chử đi về hướng bóng lưng kia, tới gần chút, thử thăm dò, nhẹ nhàng gọi tên cô:
– Tuyết Chí!
Cô quay đầu lại.
Ngọn đèn gần đó rực rỡ phản chiếu lên gương mặt ngoái nhìn lại của cô.
Hạ Hán Chử bỗng nhiên có một cảm giác, anh cảm thấy cô đứng ở đây, không vì gì khác, chính là đang đợi anh.
Anh thấy trong lòng ấm áp.
Cả một ngày lẽ ra tồi tệ cực độ này bởi vì cái ngoái nhìn của cô đột nhiên đã xua tan mọi mệt mỏi và khó chịu trong anh.
Anh bước nhanh hơn, đi về phía người ấy..