Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 12




Nhóm: TTTV

Nguồn: TruyenYY

Dịch: Nguyệt Ẩn Các

---------------------

Kỳ Kỳ cực kỳ bênh vực Phương Minh, chính xác mà nói là đối với Phương Minh tràn đầy tín nhiệm, đây là sự tín nhiệm sau mười mấy năm theo đuôi, ở trong mắt của cô Phương Minh ca từ trước tới giờ chưa từng nói dối.

Đại Trụ bên cạnh nghe được lời nói của em gái mình vụng trộm liếc mắt một cái nhỏ giọng thầm thì nói: "Phương Minh không gạt người thì lợn mẹ đều biết trèo cây."

Từ nhỏ cùng Phương Minh chơi đến lớn Đại Trụ hiểu rất rõ ràng bản tính của Phương Minh, Phương Minh cũng không ít ỷ vào khuôn mặt ngây thơ nhỏ nhắn mà lừa dối người lớn trong thôn, gà vịt của rất nhiều nhà bị mất, kì thực đều là vào bụng Phương Minh và lão Hoàng, đương nhiên, hắn cũng có phần trong đó.

Phương Minh thấy Kỳ Kỳ bảo hộ chính mình như thế, thậm chí còn tranh cãi với hai tên nam sinh cũng là có chút cười ngốc nghếch, hắn biết địa vị của mình ở trong lòng tiểu nha đầu rất cao, nhưng lại thật không ngờ lại cao đến mức độ này.

"Được rồi Kỳ Kỳ, không cần cùng bọn họ cãi cọ, chúng ta đi thôi."

Phương Minh gọi Kỳ Kỳ lại, chuyện này với hắn căn bản không có liên quan, hơn nữa phong thủy của viện y học này dù đã bị phá hư nhưng cũng chưa đến mức xuất hiện mạng người, tổn thất một chút yên tĩnh mà thôi, trường học nào hoàn không có một chút hưng suy chứ.

"Ha, tên lừa gạt bị chúng ta vạch trần biết điều không nói nổi nữa muốn chạy trốn, mau cút khỏi trường học của chúng ta, vừa nhìn là kiểu nghèo kiết hủ lậu, phỏng chừng đến cả đại học cũng không có trải qua? Vẫn là nên trở về công trường bốc gạch đi thôi, trường học của chúng ta không phải ai cũng có thể vào." Một trong các nam sinh nhìn lướt qua cách ăn mặc của Đại Trụ, vẻ mặt ghét bỏ giễu cợt nói.

"Vị bạn học này sao ngươi nói chuyện như thế?"

Đại Trụ không vui, nhưng mà hắn không có lớn tiếng phản bác, nếu như là đổi thành trước đây ở trong thôn hắn đã sớm tiến lên tước đối phương, nhưng lúc đi tới Ma Đô sinh hoạt đã mài mòn tính khí của hắn, đến từ tầng lớp sinh hoạt thấp nhất khiến hắn đối mặt với những thiên chi kiêu tử không tự chủ đã không còn sức mạnh.

Sắc mặt của Phương Minh trầm xuống, nếu như hai nam sinh này chỉ là không tin lời hắn nói thì không sao, dù sao xã hội bây giờ rất nhiều người căn bản cũng không tin mấy thứ này, nhưng rất rõ ràng lời nói của nam sinh này đã là bắt đầu công kích.

"Ngươi nói lung tung gì vậy, anh ta bọn họ thế nào mà không thể vào vườn trường, ngươi mau xin lỗi chúng ta."

Kỳ Kỳ tức giận, nhưng mà hai nam sinh chỉ là lạnh nhạt liếc mắt căn bản cũng không có ý muốn nói xin lỗi. Nếu như nói ngay từ đầu bọn họ mở miệng là bởi vì thấy Kỳ Kỳ xinh đẹp muốn nhân cơ hội tiếp lời, nhưng khi Kỳ Kỳ căn bản không có tin tưởng bọn họ trái lại bảo vệ Phương Minh, hai vị này nam sinh liền thẹn quá hóa giận.

Tình hình bên này cũng thu hút tới không ít học sinh vây xem, nhìn học sinh chỉ chỉ trỏ trỏ, Đại Trụ có chút lo sợ kéo tay em gái khuyên nhủ: "Quên đi Kỳ Kỳ, chúng ta không tranh luận với bọn họ rời khỏi nơi này trước đã."

"Anh, bọn họ rõ ràng đang nói ngươi, làm sao có thể cứ bỏ qua như vậy."

"Thôi bỏ đi, dù sao anh em cũng không có mất miếng thịt nào, chúng ta tiếp tục đi những chỗ khác một chút."

Đại Trụ đương nhiên biết lời hai nam sinh này nói là đang nói hắn, tuy rằng hắn không đọc sách nhiều nhưng cũng không ngu dốt, chỉ là cũng biết rằng xã hội bây giờ cho dù là học sinh đều vô cùng có thế lực, làm lớn chuyện khiến nhiều người biết em gái mình có một anh trai là người giao hàng có thể sẽ đối gây ảnh hưởng đến em gái, ảnh hưởng tới quan hệ giữa em gái và các bạn học.

Đây cũng là lí do vì sao, tuy rằng hắn đã ở Ma Đô làm việc một thời gian nhưng rất ít đến trường học tìm em gái, chính là không muốn khiến em gái mình mất mặt, dù cho em gái không để ý mấy chuyện này.

"Nhìn mặt đoán người, vừa vô học vừa vô đức, huống hồ còn chưa nhất định có học vấn, có học sinh như vậy, chẳng trách viện y học sẽ suy bại." Phương Minh lên tiếng, mặt mang vẻ châm chọc: "Những người như các ngươi, cho dù là tốt nghiệp trên cương vị y học cũng chỉ là lang băm mà thôi."

Phương Minh vừa nói, bốn phía một mảnh xôn xao, những học sinh kia đều dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn về phía Phương Minh, mà hai kia nam sinh cũng đột nhiên sửng cồ, chuẩn mở miệng mắng to, nhưng đúng lúc này, một giọng già nua từ sau truyền đến.

"Thanh niên này, nói lời này có phải là có chút quá rồi."

Thanh âm truyền đến Phương Minh quay đầu lại, phía sau, có một ông già ở giữa mấy người đàn ông trung niên cùng đi về phía bên này, mà nhìn ông già này, trên mặt không ít học sinh đều lộ ra vẻ kính sợ nhanh chóng nhường ra một con đường.

"Là hiệu trưởng."

"Ồ, hiệu trưởng mà cũng đích thân đến, ông già này có lai lịch gì?"

"Ngay cả ông ấy ngươi cũng không nhận ra, thực sự là kiến thức nông cạn, ngôi sao sáng giới y học, viện sĩ viện khoa học Trung Quốc, cũng là hiệu trưởng danh dự của trường học chúng ta viện sĩ Thẩm Tự Khác."

Rất nhiều học sinh nhận ra thân phận của ông, mà những người không biết sau khi nghe bạn học bên cạnh nói mỗi người cũng đều mang vẻ mặt kính nể và ngưỡng mộ, viện sĩ của viện khoa học Trung Quốc, đó chính là thứ mà bọn họ theo đuổi cả đời.

Đại Trụ ở trong đám đông nghe tới thân phận của ông già còn có những người đàn ông trung niên theo sau hiệu trưởng thì càng cảm thấy sợ hãi, hắn không hiểu cái gì là viện sĩ, nhưng hắn biết chức vụ hiệu trưởng này, đây chính là người có chức cao nhất trong trường.

Ngay cả sắc mặt Kỳ Kỳ cũng có chút lo sợ, nhưng khi thấy vẻ mặt vẫn bình tĩnh biểu tình Phương Minh lúc lòng cô cũng an tâm lại, ở trong lòng cô anh Phương Minh dường như chưa từng sai qua.

"Lời nói của ta, thời gian tự nhiên có thể nghiệm chứng."

Phương Minh nghe được những lời bàn tán của những học sinh này cũng đã biết thân phận của lão, nhưng hắn cũng không có vì vậy mà lo sợ, viện sĩ của viện khoa học Trung Quốc rất dọa người sao, dường như lúc trước có mấy người viện sĩ của viện khoa học Trung Quốc muốn gặp sư phụ hắn nhưng đều trực tiếp bị đóng cửa.

Thẩm Tự Khác có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn Phương Minh, ông thật không ngờ người trẻ tuổi trước mắt này sau khi nhìn thấy ông lại vẫn không siểm nịnh như vậy, phần điềm tĩnh này hơn hẳn rất nhiều người.

Lúc này hiệu trưởng đi theo sau lưng Thẩm Tự Khác nghe được từ những bạn học khác những chuyện đã trải qua, lập tức ở bên tai Thẩm Tự Khác có tiếng thì thầm thảo luận.

Nghe xong lời nói của hiệu trưởng, một tia sáng hiện lên trong ánh mắt Thẩm Tự Khác, dò hỏi: "Thanh niên trẻ, cậu nói tòa nhà thực nghiệm này không thể làm nên, còn nói tổn thất mạch văn, vậy cậu căn cứ vào cái gì?"

Câu hỏi của Thẩm Tự Khác làm cho hiệu trưởng còn có những học sinh kia đều ngây ngẩn cả người, lời này của viện sĩ hình như là tin tưởng câu chuyện hoang đường của tiểu tử trước mắt này.

"Căn cứ, căn cứ đừng tới hỏi ta, đi hỏi bức tượng lão viện trưởng dựng trong sân trường kìa."

Phương Minh không có ý định trả lời, hướng phía Kỳ Kỳ và Đại Trụ nói một câu "Đi" sau đó là trực tiếp đi đến cửa trường học, để lại mọi người đang kinh ngạc.

Có lầm hay không? Tần viện sĩ tin tưởng câu chuyện hoang đường của tên tiểu tử kia nói đã có chút khó tin, nhưng tiểu tử này lại trực tiếp khiến Tần viện sĩ đứng phơi nắng ở tại ở đây còn hắn thì đi mất.

Khẳng định không là bọn họ nhìn lầm chứ? Hay hôm nay là ngày cá tháng tư?

"Thầy à, người này là nói bậy mà thôi, ngài cần gì phải để ở trong lòng."

Tần Đức Sơn thấy thầy nhà mình sững sờ tại chỗ liền mở miệng, đồng thời trong lòng cũng là có quyết định, lát nữa nhất định phải để cho thầy chủ nhiệm đi điều tra một chút nữ học sinh kia học hệ nào lớp nào, khiến giáo viên phụ đạo phê bình giáo dục.

"Nói bậy sao?"

Thẩm Tự Khác lắc đầu, lập tức nói rằng: "Đi, tới tượng lão viện trưởng nhìn."

"Lão sư, ngài..."

Tần Đức Sơn không biết tại sao thấy mình lại để ý đối với lời nói bậy một người trẻ tuổi như thế, hơn nữa còn tin lời nói của người thanh niên kia muốn đi nhìn tượng lão hiệu trưởng đằng trước, hơn nữa người thanh niên kia còn nói là hỏi bức tượng lão hiệu trưởng, bức tượng chẳng lẽ còn có thể mở miệng nói?

"Một lát nữa sẽ biết kết quả, thật ra ta hy vọng là hắn nói bậy, trước hết để cho các sinh viên giải tán đã."

Thẩm Tự Khác không có giải thích nguyên nhân, bởi vì trước tiên hắn phải xác nhận suy đoán của mình.

Tuy rằng gương mặt Tần Đức Sơn hoang mang, nhưng lão sư nói như vậy hắn cũng không dám phản bác, phải biết rằng mặc dù hắn là hiệu trưởng, nhưng có thể đảm nhiệm thượng chức vị này thì nguyên nhân lớn là vì hắn là học sinh của lão sư, đối với yêu cầu của lão sư hắn chưa bao giờ dám cự tuyệt.

Giải tán sinh viên xong, Thẩm Tự Khác và Tần Đức Sơn còn có mẫy vị lãnh đạo trường rất đi tới tượng lão hiệu trưởng trên sân cỏ.

"Lão sư, ngươi xem tượng lão hiệu trưởng không phải là vẫn dựng đứng rất tốt ở chỗ này sao?"

Tần Đức Sơn chỉ là liếc nhìn tượng lão hiệu trưởng vài lần rồi thu hồi ánh mắt, mà mấy vị lãnh đạo khác cũng đều phụ họa theo, bức tượng này ngoại trừ có chút rạn nhỏ và rêu xanh ở ngoài thì cũng không có gì, mà những vết nứt và rêu xanh do gió thổi phơi nắng kết quả là không thể tránh khỏi.

Thẩm Tự Khác không có trả lời, một đôi mắt già nhìn chằm chằm bức tượng, sau nửa ngày lúc ánh mắt cũng rơi vào phí cuối bức tượng, sau đó trong ánh mắt già nua hiện lên vẻ khiếp sợ.

"Phần cỏ dưới này là như thế nào?"

Nghe được Thẩm Tự Khác hỏi, mấy người Tần Đức Sơn lúc này mới chú ý tới, phía dưới bức tượng và chu vi năm mươi cm cỏ nhỏ đều đang trở nên khô vàng.

"Có thể... Là bị các sinh viên giẫm lên thôi, lần sau ở trong đại hội ta nhất định sẽ phê bình, cũng sẽ bảo giáo viên các lớp tăng mạnh giáo dục." Tần Đức Sơn suy nghĩ một chút đáp.

"Cũng không nhất định là sinh viên giẫm, bức tượng này được coi như là một trong những biểu tượng của trường chúng ta, rất nhiều phụ huynh học sinh đến nơi đây chụp ảnh lưu niệm giẫm cũng có thể." Có lãnh đạo trường giải thích.

Thẩm Tự Khác không để ý đến Tần Đức Sơn còn có mấy giáo lãnh đạo trường, mà đích thân đi lên trước sau đó cúi người xuống, bàn tay già nua của nắm một nhúm cỏ khô héo.

Kết quả một vuốt này làm cho mấy người Tần Đức Sơn ngây ngẩn cả người, bởi vì... những cây cỏ khô héo này trực tiếp là bị Thẩm Tự Khác cấp rút ra, khi nào khí lực lão sư lớn như vậy?

"Cỏ dại đốt đi mọc nhiều hơn vào mùa xuân, nếu như là bị người giẫm đạp rễ cây sẽ không đứt cũng không dễ dàng bị nhổ, đây rõ ràng là gốc cây đều chết hết."

Thẩm Tự Khác tựa hồ là nghĩ tới điều gì tâm tình đột nhiên trở nên kích động, thấy thế Tần Đức Sơn liền vội vàng tiến lên đỡ, nếu như lão sư xuất hiện một chút vấn đề, vậy thì hắn không thể tha thứ.

"Còn đỡ ta làm gì, mau đưa thanh niên trẻ kia tìm trở về." Vẻ mặt Thẩm Tự Khác có vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt với Tần Đức Sơn, hất tay hắn đang tiến lên đỡ ra, bất quá lập tức cải chính nói: "Không phải là tìm, là mời, mời hắn về."