Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 982# 1




 

 

 

Chương: Không Người Địch
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




Trong sơn động, những tu sĩ bị nghịch tiên chi lực hấp thu gần chết nhìn nghịch tiên chi lực bị Mạc Phàm hấp thu, mắt cả đảm đờ đẫn, nhìn chằm chằm Mạc Phàm.

- Sao lại có chuyện này?

Những cao thủ như bọn họ, bất kỳ người nào cũng có tu vi cao hơn Mạc Phàm không ít.

Mạc Phàm chỉ là tiểu tử Nguyên Anh kỳ, Nguyên Anh có thể miễn dịch nghịch tiên chi lực còn chưa tính, dù sao cũng là Tiên Anh, chuyện này không có gì để nói.

Nhưng mà cơ thể của Mạc Phàm, không chỉ không bị nghịch tiên chi lực hấp thu, trái lại còn hấp thu nghịch tiên chi lực, chuyện này bọn họ thật sự không hiểu được.

Hàn Nguyệt cũng sửng sốt, Mạc Phàm dùng y đạo để luyện hóa Luân Hồi Chi Lô, trên cơ bản có thể nói là chiếm được Luân Hồi Chi Lô.

Nhưng Mạc Phàm lại dùng cơ thể hấp thu nghịch tiên chi lực.

Loại lực lượng này vì được xưng là thiên phạt chi lực, không ai dám thử chạm vao, lúc gặp được đều lẩn đi thật xa, vốn không có người sẽ nghĩ tới chuyện hấp thu.

- Tiểu tử này, đúng là điên rồi.

Loại lực lượng này không có công pháp khống chế, cho dù hấp thu vào trong cơ thể không chết, cũng không có biện pháp sử dụng, gần như là mất nhiều hơn được.

Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, bốn cơ thể mpp hấp thu hết nghịch tiên chi lực vào trong cơ thể.

Đồng thời, trận pháp chỗ Nguyên Anh của Mạc Phàm chậm rãi hạ xuống đất.

Bốn cơ thể Mạc Phàm đi dọc theo trận pháp tới chỗ Tứ Tượng, cơ thể chậm rãi biến thành hạt cát, biến mất trong trận pháp.

Nhưng mà...

Trên Trận Nhãn màu đen của trận pháp, một cơ thể mới chậm rãi xuất hiện.

Dung mạo không thay đổi, nhưng khí tức mà cơ thể này để lộ ra, lại khiến người ta có cảm giác khó có thể ức chế tim đập nhanh.

Nhất là những tu sĩ ở trong sơn động, bị nghịch tiên chi lực hút vẫn chưa chết, lại càng mở to mắt, cho dù là cao thủ Đại Thừa, cũng như nhìn thấy khắc tinh.

- Đây, đây là nghịch tiên thể?

Có người miệng giật giật, kêu lên.

Có người là Tiên Anh trời sinh, có người là Tiên Thiên Tiên Linh Chi Thể trời sinh, nhưng cũng có người Nghịch Tiên Chi Thể trời sinh.

Nghịch Tiên Chi Thể, có thể khống chế được thể chất nghịch tiên chi lực.

Thể chất như vậy có thể sử dụng nghịch tiên chi lực, từ đó phát huy ra uy lực của vô thượng.

Nhưng thể chất như vậy cũng thường tượng trưng cho hủy diệt và phá hoại.

Trên cơ bản, mỗi một Nghịch Tiên Chi Thể đều là Đại Ma Vương tà phái.

Tứ Tượng Chi Thể của Mạc Phàm có thể hấp thu nghịch tiên chi lực, còn dung hợp thành Nghịch Tiên Chi Thể.

“Ừng ực.”

Không ít người nuốt nước bọt theo bản năng, lùi về phía sau.

Giữa trận pháp kia, Mạc Phàm không trả lời.

Cơ thể hắn đứng chỗ mắt bạch ngư đồ án Ám Dương, Nguyên Anh thì đứng ở trên mắt hắc ngư, Luân Hồi Chi Lô ở giữa bọn họ.

- Luân Hồi Động, Thiên Địa Hợp!

Mạc Phàm khẽ quát một tiếng.

Giọng nói mới vang lên, bỗng nhiên Luân Hồi Chi Lô chuyển động.

Cùng lúc đó, hào quang của âm dương ngư đại phóng, nhanh chóng chuyển động, chuyển đổi chín chín tám mươi mốt vòng lúc này mới dừng lại.

Đồ án âm dương Tứ Tượng trong trận pháp biến mất, cũng biến mất còn có Nguyên Anh của Mạc Phàm, cuối cùng chỉ còn lại cơ thể của Mạc Phàm, hơi thở giống như tiên phi tiên phí tỏa từ người Mạc Phàm ra.

Bên cạnh Mạc Phàm, một cô gái vẻ mặt lãnh khốc, trẻ tuổi xuất hiện.

Cô gái mặc áo lộ rốn và mảng lớn ngực, phía dưới là một chiếc quần đùi, hai chân thon dài cao chừng 1m8.

Mái tóc dài màu bạc được một sợi dây buộc, tán ở sau lưng, trong đôi mắt màu bạc trên gương mặt tuyệt mỹ, đều là thờ ơ.

Nhìn thấy cô gái bên cạnh Mạc Phàm, trong mắt không ít người hiện lên hâm mộ.

Tiên khí có thể hóa thành hình người, đây là thưởng thức.

Cô gái này, chắc chắn là Luân Hồi Chi Lô biến thành hình người.

Luân Hồi Chi Lô ở Luân Hồi Sơn lâu như vậy, đều không bị người ta lấy đi.

Nhưng Mạc Phàm mới tới chưa được hai canh giờ, đã thành đồ của Mạc Phàm.

Vận khí này, không thể không khiến người ta sinh lòng ghen tị.

Nhất là Mạc Phàm mới tới cảnh giới Hóa Thần, cho dù là người nổi bật trong cao thủ Đại Thừa, thậm chí là top 100 Tiên Bảng, cũng không phải mỗi người đều có tiên khí.

Ngay cả Hàn Nguyệt, ánh mắt cũng tràn đầy phức tạp.

Trái lại bà có một kiện tiên khí, nhưng mới có sau khi tới cảnh giới Đại Thừa, so với Mạc Phàm, vận mệnh của bà cũng kém quá nhiều.

Mạc Phàm không nhìn cơ thể mình, mà nhìn cô gái bên cạnh.

Nha đầu này giống hệt lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, lãnh khốc còn ăn mặc rất đơn giản.

- Đi theo ta đi, Luân Hồi?

Mạc Phàm cười khẽ nói.

Tốn nhiều công phu như vậy, cuối cùng cũng cầm lại Luân Hồi.

Có Luân Hồi, có Niết Bàn, cộng thêm hắn đã tới cảnh giới Hóa Thần, rất nhiều chuyện, hắn đã không cần ký gửi hi vọng và những người khác ra tay.

Tuy hắn tiến bộ như vậy nhưng vẫn cách Quân Mạc Tà quá xa, nhưng cách cứu được Yến Thù gần hơn không ít.

Chỉ là Quân Mạc Tà muốn luyện chế Cửu Chuyển Thần Đan, cần Luân Hồi và hắn.

Cho đến lúc này, nhất định là Quân Mạc Tà phải thả Yến Thù.

Luân Hồi liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, không đồng ý, đi theo Mạc Phàm.

Mạc Phàm và Luân Hồi đi tới bên cạnh Hàn Nguyệt, còn chưa rời đi.

“Vù vù vù!”

Một đám bóng người chắn trước đám Mạc Phàm, còn chặn đường lùi về sau của bọn họ.

Những người này có người trốn trong cửa động lúc trước, cũng có không ít người sống sót dưới nghịch tiên chi lực.

- Luân Hồi là của ta, các ngươi còn muốn cướp sao?

Mạc Phàm nhướn mày, giống như đã sớm dự đoán được, lạnh nhạt hỏi.

Hắn đã lấy được Luân Hồi, nhưng vẫn có không ít người nhớ thương.

Kiếp trước, cho dù thanh danh của hắn truyền xa, cũng bị ám sát không ít lần.

Hiện giờ danh tiếng của hắn còn chưa bằng trước đây, cho dù tu vi đến cảnh giới Hóa Thần, muốn mang Luân Hồi cũng không đơn giản như vậy.

Xung quanh, không ít người nhíu mày, đôi mắt khẽ đảo.

Nếu nói không động tâm, đó là không có khả năng.

Nhất là khi tiên khí còn ở trong tay tu sĩ cấp bậc Hóa Thần, lại càng khiến bọn họ động tâm không thôi.

Nhưng thật sự phải cướp sao?

Nơi này có nhiều cao thủ, ra tay lúc này là cơ hội tốt nhất.

Hơn nữa Luân Hồi Chi Lô mới nhận chủ, cướp sẽ càng dễ dàng hơn.

Đợi sau này ra tay lần nữa, thì phải qua cửa của Luân Hồi Chi Lô.

Tuy Luân Hồi Chi Lô không phải là tiên khí cổ loại công kích, nhưng uy lực không tầm thường, cao thủ Đại Thừa thông thường cũng không phải đối thủ của Luân Hồi Chi Lô.Nhưng những người này do dự một lúc lâu, không một ai dám ra tay trước, cũng không ai đồng ý rời đi.

Mạc Phàm dung hợp nghịch tiên chi lực, khủng bố của nghịch tiên chi lực vừa rồi, không ít người đã cảm nhận được.

Nếu Mạc Phàm có thể sử dụng nghịch tiên chi lực, người nào ra tay trước người đó sẽ thành người bị Mạc Phàm giết.

- Mạc Phàm, ngươi chỉ có cảnh giới Hóa Thần, không nên cầm tiên khí cổ, giao tiên khí cổ ra đây, bọn ta có thể thả ngươi rời đi.

Một người trong mắt lóe lên lạnh lẽo, nói.

Cao thủ Đại Thừa cầm tiên khí cổ, mới có thực lực tự bảo vệ mình.

Mạc Phàm cầm tiên khí, cũng cầm không được lâu, trái lại sẽ khiến mình mất mạng nhỏ.

Bên cạnh Mạc Phàm, Hàn Nguyệt nhíu mày.

Đây là chuyện bà lo lắng nhất, trước mặt một đám người mơ ước tiên khí, thực lực mới là quan trọng nhất, chuyện khác đều không quan trọng.

Nhưng Mạc Phàm không có thực lực như vậy.

Mạc Phàm lấy được tiên khí, mới là nguy hiểm nhất.

Nhiều tu sĩ như vậy, cho dù là bà và Mạc Phàm cộng thêm tiên khí Luân Hồi cũng khó mà ứng phó được.

- Thả ta rời đi? Muốn tiên khí Luân Hồi, thì tới đi.

Mạc Phàm cười nhạt một tiếng, trên mặt không có một chút sợ hãi.

Những người đó nhíu mày, ngươi nhìn ta, ta nhìn người, nhưng không ai dám ra tay.

- Các ngươi không ra tay, vậy để ta ra tay cho.

Mạc Phàm lắc đầu cười, vươn một tay ra.

Rõ ràng là những người này muốn Luân Hồi Chi Lô, lại không muốn ra tay trước, đúng là buồn cười.

Đã có người muốn cướp Luân Hồi Chi Lô, hắn sẽ để đám người này biết kết cục của việc cướp Luân Hồi Chi Lô trước.

Bàn tay hắn lật xuống dưới, nghịch tiên chi lực màu đen cuộn trào mãnh liệt trong tay hắn, điên cuồng lan tràn ra bốn phương tám hướng.

Xung quanh, sắc mặt những người đó thay đổi.

Sở dĩ bọn họ không dám ra tay, đó là vì sợ Mạc Phàm có thể khống chế được nghịch tiên chi lực.

Nếu thực sự là vậy, bọn họ gặp Mạc Phàm cũng chỉ có thể trốn.

Nhưng ai có thể ngờ tới, Mạc Phàm thật sự sử dụng được.

- Chạy!

Sắc mặt không ít người thay đổi quát to một tiếng, vội vàng nói.

- Chạy sao?

Mạc Phàm lắc đầu cười, đôi mắt hơi nheo lại.

- Nếu các ngươi có thể chạy trốn được, thì chạy nhanh một chút.

Nếu không phải hắn thu hồi nghịch tiên chi lực, những người này đã bị nghịch tiên chi lực ăn mòn không còn rồi.

Hắn xem như cứu nhữn người này một mạng, vậy mà những người này còn muốn cướp tiên khí của hắn.

Như vậy thì chạy nhanh một chút đi.

Ý niệm của hắn vừa động, nghịch tiên chi lực bị hắn thu vào trong cơ thể không giữ lại chút nào phóng ra, điên cuồng nhào tới mười vạn 8000 sơn động ở Luân Hồi Sơn, phun ra từ cửa động.

Trong lúc này, cả Luân Hồi Sơn giống như dãy núi tập thể phun trào, nghịch tiên chi lực màu đen như hỏa diễm phun từ trong tất cả cửa động ra.

Chỉ trong chớp mắt, không ít người rơi vào trong nghịch tiên chi lực.

Giống như tu sĩ bị nghịch tiên chi lực cắn nuốt lúc trước, cơ thể những tu sĩ này nhanh chóng héo rũ, sau đó cát hóa.

Bên ngoài Luân Hồi Sơn, không ít bóng dáng nhoáng lên một cái, thở hổn hển ở bên ngoài núi.

Những người này nhìn nghịch tiên chi lực màu đen bao trùm Luân Hồi Động, may mắn vì sống sót xuất hiện trên mặt bọn họ.

Chỉ cần bọn họ chạy chậm chút nữa, lúc này, bọn họ sẽ giống như những người không thể ra ngoài, biến mất trong nghịch tiên chi lực.

Nhưng dù vậy, trong đôi mắt những người này nhìn Luân Hồi Sơn cũng tràn đầy sợ hãi.

Mạc Phàm, một đệ tử của Thần Nông Tông chỉ tới Hóa Thần kỳ, vậy mà ra tay tàn nhẫn như vậy.

Lần này, có không biết bao nhiêu đệ tử chết trong nghịch tiên chi lực, hơn nữa làm ra chuyện như vậy lại là đệ tử Thần Nông Tông.

Dưới đôi mắt chăm chú của mọi người, vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, mang theo Hàn Nguyệt và Luân Hồi đi ra.

- Còn ai muốn cướp tiên khí của ta không, nếu không có, thì ta đi nhé?

Mạc Phàm lạnh nhạt hỏi.

Rất lâu, ở đây không có ai nói chuyện, càng không có người địch lại được.

Mạc Phàm có thể phóng thích nghịch tiên chi lực trong Luân Hồi Động, ở bên ngoài cũng có thể, ngăn cản Mạc Phàm rời đi chẳng khác nào muốn chết.

Mạc Phàm thấy không có ai ra tay, khóe miệng hơi nhếch lên, cười khẽ, dẫn theo Hàn Nguyệt rời đi.

Gần Luân Hồi Sơn, mãi mà không thể bình tĩnh được.