Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 980# 1




 

 

 

Chương: Đánh Tới Khi Ngươi Phục
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




Kiếm Tôn nhìn thấy Thông Tấn Phù này, sắc mặt thay đổi.

Chính vì Thông Tấn Phù này, ông ta mới không thể không xám xịt rời đi.

Hiện giờ Mạc Phàm lại lấy thứ này ra, chỉ cần Mạc Phàm nguyện ý, ông ta sẽ cút ngay giống như vừa rồi, thậm chí còn bảo Quân Mạc Tà giết ông ta.

- Ngươi còn lấy thứ này đối phó ta sao?

Kiếm Tôn híp mắt hỏi.

- Dùng cách đơn giản nhất.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

- Ngươi!

Vẻ mặt Kiếm Tôn khó coi, trong mắt lóe lên hàn quang.

- Nhưng mà cho dù giết ngươi, đại khái là ngươi cũng không phục, cho nên ta định đổi một phương pháp khác.

Mạc Phàm đổi giọng, cất Thông Tấn Phù.

Nếu Kiếm Tôn không phục, vậy thì đánh tới khi Kiếm Tôn chịu phục.

Hai tay hắn giang ra, ấn ký hình liên hoa màu vàng ở chỗ mi tâm và hai lòng bàn tay lập tức sáng lên, nước biển màu máu chảy từ giữa hai tay hắn ra, nhanh chóng lan tràn đầy một vùng không gian.- Hồng Liên Huyết Hải?

Kiếm Tôn nhíu mày nói.

Mạc Phàm lấy Huyết Hải xâm nhiễm Thiên Cung, sớm đã truyền khắp Tu Chân giới.

- Ngươi ra tay trước đi, đợi lúc ta ra tay, có lẽ ngươi không có cơ hội gì rồi.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Kiếm Tôn nhíu mày, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh.

Mạc Phàm không cần Thông Tấn Phù đối phó ông ta, đúng là quá ngu ngốc.

Ngoại trừ tìm người khác tới, một tiểu tử Nguyên Anh như Mạc Phàm có thể làm gì ông ta?

Cho dù có tiên khí trong tay, có khả năng Mạc Phàm phát huy ra được uy lực, nhưng chưa chắc đã làm gì được ông ta.

Ông ta không dám khinh thường, năm ngón tay mở ra, kiếm cổ Thanh Đồng xuất hiện trong tay ông ta.

Ông ta rót linh khí vào trong kiếm cổ Thanh Đồng, âm thanh trường kiếm ra khỏi vỏ vang lên.

Mỗi một tiếng kiếm minh vang lên, trường kiếm như thực chất sẽ xuất hiện trong không trung.

Chỉ trong chớp mắt, có không biết bao nhiêu thanh kiếm vây thành kiếm trận hình tròn bao phủ Luân Hồi Sơn.

Cảnh tượng đồ sộ, không chỉ khiến không ít người có cảm giác như kiếm ở ngay yết hầu, cũng khiến trường kiếm của không ít tu sĩ chấn động không ngừng, giống như sợ hãi uy thế của kiếm trận này.

Trong lúc này, cả Luân Hồi Sơn vô cùng áp lực, giống như trời sắp sập xuống.

Nhưng theo vô số trường kiếm chuyển động, cảm giác áp lực khiến người ta hít thở không thông càng thêm khủng bố, giống như có người trời không dung đất không tha sắp tiếp nhận hình phạt của trời.

- Kiếm Tôn mạnh thật.

Có người không tự chủ được lẩm bẩm nói.

Kiếm Tôn chỉ dùng thời gian ngắn như vậy, đã ngưng tụ ra kiếm trận quy mô cỡ này, nếu kiếm trận này phát huy toàn bộ uy lực, hủy diệt cả tinh cầu cũng được.

- Nếu không mạnh như vậy, ngươi cảm thấy vì sao một người có thể một mình nắm giữ cửa không cho vạn người qua?

Có người ở bên cạnh nói.

Kiếm Tôn có thể ngăn cản bọn họ, khiến bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ, thì tất phải có lực lượng cỡ này.

- Lực lượng như vậy, tên tiểu tử kia chết chắc rồi?

- Chết thì chưa chắc, nhưng tiểu tử này nhất định thua.

Y thuật của Mạc Phàm vô song, đến cảnh giới này khó bị giết chết.

Nhưng Mạc Phàm muốn dùng thứ gì đối đầu với Kiếm Tôn, gần như là khó hơn lên trời.

Lúc mấy người đang nói, Kiếm Tôn hơi nhếch miệng, tay rảnh còn lại vươn về phía kiếm trận rất lớn, năm ngón tay nắm chặt.

“Keng keng keng!”

Âm thanh kim khí va chạm vang lên, kiếm trận nhanh chóng co rút lại.

Vừa rồi còn có thể thông qua khe hở nhìn thấy Mạc Phàm, chỉ một lát, kiếm trận liền biến thành quả cầu do vô số thanh kiếm tạo thành, Mạc Phàm bị phong bế hoàn toàn ở bên trong.

Lúc này Kiếm Tôn mới chậm rãi giơ kiếm cổ Thanh Đồng lên, khóe miệng hơi nhếch lên, mấy chữ truyền từ miệng ông ta ra.

- Lưu Tinh Tru Nhật.

Mạc Phàm đấu thực lực với ông ta, ông ta sẽ để Mạc Phàm xem, hắn sẽ chết thảm cỡ nào.

Bí kỹ này không phải bí kỹ rất mạnh của ông ta, nhưng là một kích tuyệt thế ông ta có thể phát động nhanh nhất.

Dưới chân ông ta vừa động, cơ thể trực tiếp hòa làm một với trường kiếm Thanh Đồng, hóa thành một đạo quang mang màu xanh, xoay tròn bay về phía viên cầu.

Quang mang màu xanh chỉ chớp lóe, liền đến trước viên cầu.

Dưới thanh quang, vô số trường kiếm ngưng tụ thành viên cầu xoay tròn hãm sâu ra một cái động, lộ ra Mạc Phàm bị giam ở giữa viên cầu.

Xung quanh động, mỗi lần thanh quang xoay tròn tiến vào cái động lớn hơn một chút, trường kiếm trên viên cầu sẽ tụ tập mà đi một phần về phía thanh quang.

Thanh quang vừa rồi, chỉ trong phút chốc đã biến thành một hình nón vĩ đại.

Theo những trường kiếm này hối nhập, viên cầu và thanh quang nối nhau, hình thành một thể.

Chỉ trong phút chốc, thanh quang mang theo vô số trường kiếm xuất hiện trước người Mạc Phàm, thanh quang vô cùng sắc bén như muốn nhập vào trong cơ thể Mạc Phàm.

Đúng lúc này.

Đôi mắt nhắm chặt của Mạc Phàm mở ra, hai đóa kim liên xuất hiện trong mắt hắn.

Cơ thể hắn biến thành kim sắc, nhoáng lên một cái liền biến mất không thấy.

Thanh quang xuyên qua kim quang Mạc Phàm để lại, xuyên qua trong, chụp hụt.

Bên trong thanh quang, tươi cười trên mặt Kiếm Tôn lập tức cứng đờ, lông mày nhíu lại.

Kiếm trận của ông ta sẽ giam cầm tu sĩ lại trước, dưới trạng thái giam cầm, cho dù là cao thủ Đại Thừa cũng không thể làm gì được.

Theo viên cầu biến mất, lực lượng cấm chế sẽ suy nhược, nhưng lúc này, người bị giam cầm đã sớm bị ông ta vạn kiếm xuyên tim.

Nhưng Mạc Phàm là có chuyện gì đây?

Ông ta còn chưa làm rõ tình huống gì, tiếng nước chảy lập tức vang lên.

Kiếm Tôn nhìn theo âm thanh, thì phát hiện một vùng lớn nước biển huyết sắc chảy từ chỗ Mạc Phàm biến mất ra, chỉ trong chớp mắt đã bao trùm cả Luân Hồi Sơn.

Trong nước biển, cột nước cao trăm mét phóng lên trời, lực lượng khủng khiếp lộ từ trong Huyết Hải ra.

Lực lượng này không thể nhìn tới, nhưng khiến người ta có cảm giác thuần túy và sắc bén hơn kiếm trận vừa rồi của Kiếm Tôn.

Sắc mặt Kiếm Tôn thay đổi, sử dụng thanh quang chém về phía cột nước cao cỡ trăm mét kia.

“Keng!”

Âm thanh kim khí va chạm vang lên, Huyết Hải nhấc lên sóng nước cao trăm mét.

Thanh quang có thể hủy diệt một tinh cầu, không chỉ không thể chém đứt cột nước huyết sắc này, trái lại còn ngừng lại.

Theo cột sáng màu xanh dừng lại, trên cột nước cao trăm mét, nước biển hạ xuống, lộ ra một thanh trường kiếm huyết sắc trăm mét.

Kiếm Tôn nhìn thấy thanh trường kiếm huyết sắc này, sắc mặt thay đổi.

- Đây, đây là?

Mỗi một thanh kiếm nổi tiếng ông ta đều biết, thanh kiếm huyết sắc to như vậy, vẫn là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy.

Cự kiếm huyết sắc không trả lời, lấy tư thế quét ngang bát phương chém về phía thanh quang.

Âm thanh giống như máy bay ném bom vang lên, huyết kiếm đảo qua, toàn bộ nước Huyết Hải đánh về phía Kiếm Tôn, chỉ trong chớp mắt đã tới trước người Kiếm Tôn.

Sắc mặt Kiếm Tôn thay đổi, ông ta không biết thanh kiếm này là gì, nhưng thanh kiếm này cho ông ta cảm giác nguy hiểm không nhỏ.

Ý niệm của ông ta vừa động, bỗng nhiên viên cầu vĩ đại kia sáng lên, hóa thành một tấm khiên chắn trước mặt ông ta.

Cũng đúng lúc này, huyết kiếm cỡ lớn chém lên tấm chắn.

“Keng!”

Âm thanh như gõ chuông vang lên, tấm khiên được Kiếm Tôn ngưng tụ bị huyết kiếm chém vỡ, huyết kiếm khổng lồ chém về phía người Kiếm Tôn.

Kiếm Tôn chỉ kêu lên một tiếng đau đớn, cơ thể giống như sao băng bay ngược về sau, tốc độ rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã biến mất ở chân trời.

Ở đây, không ít người nhìn Kiếm Tôn bay về phía chân trời, cả đám đưa mắt nhìn nhau.