Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 979# 2




 

 

 

Chương: Không Phục
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




Hoa Vô Kỳ tới vì Lục Đạo Luân Hồi Đan, hắn có thể cho Hoa Vô Kỳ loại đan dược này, có lẽ Hoa Vô Kỳ sẽ không ngăn cản hắn.

- Ta chỉ cần đan dược, đây là Thông Tấn Phù của ta, ta đợi đan dược của ngươi.

Hoa Vô Kỳ lấy một cái Thông Tấn Phù ra ném cho Mạc Phàm, xoay người rời đi.

Mạc Phàm cất Thông Tấn Phù, dời mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người còn lại.

- Các ngươi, còn ai muốn ngăn cản ta nữa không?

Ở đây không ít người cau mày, không ai lên tiếng.

Kiếm Tôn cường đại như thế, lại bị người Mạc Phàm mời tới tiện tay đuổi đi.

Hoa Vô Kỳ càng không ra tay với Mạc Phàm, vì mấy viên đan dược của Mạc Phàm, lựa chọn rời đi, hai người đều không thể ra tay với Mạc Phàm.

Vô Dược và Độc Vương khiến Mạc Phàm ra tay, nhưng chỉ sợ mất một thời gian hai người đều tồn tại bóng mờ.

Ngăn cản Mạc Phàm, không khác gì bọ ngựa đấu xe.

Mạc Phàm thấy không ai ngăn cản, nhìn thoáng qua hư ảnh Luân Hồi Chi Lô, muốn đi vào trong một Luân Hồi Động.

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.

ẳ- Không có ai ngăn cản ngươi, hẳn là ngươi sẽ không ngăn cản người khác đúng không?

Không ít người nhìn theo giọng nói, lập tức khẽ nâng mí mắt.

Mạc Phàm dừng bước, nhìn về phía người nói, khẽ cau mày.

Người vừa nói chuyện không phải là ai khác, đúng là Kiếm Tôn rời đi vì Quân Mạc Tà tới.

Mạc Phàm chỉ khẽ nhíu mày, rồi lập tức giãn ra.

Hắn chỉ dùng Quân Mạc Tà đuổi ông ta đi, Kiếm Tôn này lại chạy về cắn ngược hắn một cái.

- Kiếm Tôn, ngươi trở về là muốn nói những lời này sao?

- Ta chỉ tò mò mà thôi, nếu ngươi có quyền lợi tiến vào Luân Hồi Động, ngươi sẽ thế nào, cho nên hỏi một câu thôi.

Kiếm Tôn hơi nhếch miệng, cười nói.

Mạc Phàm là một tu sĩ Nguyên Anh, nếu dùng thực lực đánh bại ông ta, ông ta không có nửa câu oán hận.

Nhưng Mạc Phàm lại dùng phương pháp khác là mời Quân Mạc Tà tới, khiến ông ta mất hết mặt mũi, đây là chuyện ông ta không chấp nhận nổi.

Chuyện này như con khỉ, cưỡi lên trên đầu rồng vậy.

Mạc Phàm phá hỏng chuyện tốt của ông ta, tất nhiên là ông ta không thể để Mạc Phàm tiêu dao một mình.

Quân Mạc Tà và Hoa Vô Kỳ đều rời đi, ông ta muốn xem Mạc Phàm ngăn cản những người khác tiến vào Luân Hồi Động thế nào.

Kiếm Tôn vừa nói xong, rất nhiều tu sĩ bàn tán xôn xao.

- Tiên khí còn chưa nhận chủ, cho nên tiên khí là của một trong bất luận chúng ta, hẳn là Mạc công tử sẽ không ngăn cản bọn ta đúng không?

Một tu sĩ trong đó hỏi.

Mạc Phàm khiến người bảo vệ Luân Hồi Sơn rời đi, không chỉ không ai ngăn cản Mạc Phàm, cũng không có người ngăn cản bọn họ, bọn họ cũng có thể tiến vào Luân Hồi Sơn.

Chỉ cần Mạc Phàm không ngăn cản.

- Không sai, Mạc công tử là đệ tử của Thần Nông Tông, Thần Nông Tông là danh môn chính phái, hẳn là không làm loại chuyện đó đúng không?

Đệ tử khác nói tiếp.

Bọn họ vốn không có cơ hội, hiện giờ cơ hội tới rồi.

So với Kiếm Tôn, người như Mạc Phàm dễ đối phó hơn một chút.

Dù sao Mạc Phàm là người của Thần Nông Tông, hơn nữa thực lực không mạnh lắm.

Bọn họ muốn xông vào, Mạc Phàm cũng không ngăn cản được nhiều người như vậy.

Hai người này mở miệng, trước mắt không ít người sáng lên, giống như thấy được tiên khí Luân Hồi Chi Lô.

- Ta thấy chúng ta không cần nói nhiều với tiểu tử này như vậy, Luân Hồi Sơn không phải của tiểu tử này, cũng không phải của Thần Nông Tông, chúng ta không cần phải đạt được cho phép của tiểu tử này, muốn tiến vào thì cứ tiến vào thôi.

Có người không thèm quan tâm nói.

Mạc Phàm không có thực lực như Kiếm Tôn, bọn họ đi vào, cho dù Mạc Phàm muốn ngăn cản cũng ngăn cản được sao?

Cho nên không cần thiết phải để ý tới Mạc Phàm.

Lần này, không ít người lộ ra ánh mắt bất thiện, nhìn về phía Mạc Phàm.

Người này nói không sai, tuy Mạc Phàm đánh bại đám Kiếm Tôn, nhưng có ai là Mạc Phàm dựa vào thực lực để đánh bại?

Bọn họ có nhiều tu sĩ như vậy, lại bị một tên tiểu tử Nguyên Anh chặn bên ngoài, chuyện này đúng là chuyện cười.

- Rất đúng, chúng ta vào thôi.

Có người cười nham hiểm nói.

Những người này nói xong, liền đi về phía một sơn động trong đó.

Kiếm Tôn nhìn Mạc Phàm, khóe miệng hơi nhếch lên nụ cười đắc ý.

Những người này không tính là quá ngốc, cuối cùng cũng ra tay rồi.

Kế tiếp phải xem Mạc Phàm ứng phó thế nào.

Cách Mạc Phàm không xa, Hàn Nguyệt nhíu mày.

Nếu lúc Mạc Phàm gọi Quân Mạc Tà tới, có thể bảo anh ta giết Kiếm Tôn.

Nhưng Mạc Phàm không làm vậy, chỉ đuổi Kiếm Tôn đi.

Kiếm Tôn thì hay rồi, lại chạy về ngăn cản chuyện tốt của Mạc Phàm.

Cho dù Luân Hồi Chi Lô là của Mạc Phàm, có nhiều người tiến vào như vậy, cũng không phải không có khả năng lấy được.

Nhỡ đâu ở trong trận pháp, có người ra tay với Mạc Phàm, vậy thì khó mà nói.

- Các ngươi lại tiến thêm nửa bước thử xem, xem ta có giết chết các ngươi dưới Thái Thượng Vong Tình Kiếm hay không?

Hàn Nguyệt rút một thanh trường kiếm ra, lạnh lùng nói.

Vẻ mặt những người khác ngây ngốc, dừng bước.

Nhưng sau đó cười mỉa xuất hiện trên mặt bọn họ.

- Hàn Nguyệt tiên tử, nếu ngươi ở cạnh Vô Phong chân nhân như năm đó, ta còn không dám tiến về trước, nhưng hiện giờ thì?

Một nam tử trên mặt là ấn ký hình mạng nhện dừng bước, nhìn tu sĩ xung quanh nói.

- Các vị, các ngươi không muốn tiến vào Luân Hồi Động cướp tiên khí sao, xem ra bây giờ đơn giản hơn vừa rồi nhiều, không cần đứng gần đầu Tiên Bảng, chỉ cần giải quyết Hàn Nguyệt tiên tử là được, không có một ai ra tay sao?

Nam tử kia nói.

Chính ông ta không phải là đối thủ của Hàn Nguyệt tiên tử, nhưng ở đây có không ít cao thủ Đại Thừa.

Bọn họ cùng đối phó Hàn Nguyệt tiên tử, căn bản không phải là vấn đề.

Xung quanh, một số tu sĩ do dự một lát, liền đi về phía Hàn Nguyệt.

Một người! Hai người!... Chỉ trong phút chốc, có khoảng mười mấy cao thủ Đại Thừa đứng ra.

Hàn Nguyệt nhíu mày, trong đôi mắt lộ ra vẻ lo lắng.

Những người này, nếu bà khôi phục lực lượng của Thái Thượng Cung hoàn toàn, không tính là gì.

Bà hiện giờ, kém quá nhiều.

- Tiên tử, là ngươi ra tay với bọn ta trước, hay bọn ta ra tay với ngươi đây?

Nam tử trên mặt có hình mạng nhện hơi nhếch miệng, cười dâm nói.

Không đợi những người này ra tay, bóng dáng Mạc Phàm nhoáng lên một cái, đến phía sau Hàn Nguyệt tiên tử.

- Tiên tử, chuyện này để cho ta, ngươi nhớ mặt những người này đi, lát nữa sẽ tụ tập lại một chỗ, đánh cả đám.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Đám người này không có một ai là đối thủ của Hàn Nguyệt tiên tử, nhưng cộng lại thì Hàn Nguyệt tiên tử không phải là đối thủ.

Nhưng đợi Hàn Nguyệt qua thời kỳ suy yếu, vậy thì khác rồi.

Lực lượng tam sinh, lúc khôi phục hoàn toàn, bà sẽ mạnh hơn trước rất nhiều.

Đám người này nhằm vào hắn, tự hắn tới giải quyết là được.

Hàn Nguyệt nhíu mày, lại liếc mắt nhìn từng người trong đó, trong mắt hiện lên sắc lạnh, lùi sang một bên.

Mạc Phàm khẽ nhếch miệng, cũng liếc mắt nhìn đám người một cái, cuối cùng nhìn Kiếm Tôn đang đắc ý.

Hắn vốn không để Kiếm Tôn vào mắt, chỉ là việc nhỏ, không cần lo lắng.

Hắn không lo lắng, nhưng có người âm hồn không tiêu tan.

- Kiếm Tôn, ngươi không phục lắm thì ta dùng thứ này nhé?

Mạc Phàm lấy Thông Tấn Phù của Quân Mạc Tà ra, hỏi.