Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 978# 2




 

 

 

Chương: Lấy Lực Địch
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




- Hửm?

Độc Vương khẽ nâng mí mắt, lộ ra một chút dị sắc đánh giá Mạc Phàm.

- Tiểu tử, kiêu ngạo quá không tốt đâu, dễ bị lật thuyền.

- Độc Vương, nếu ngươi không dám, có thể trực tiếp rời đi.

Mạc Phàm nói với vẻ hờ hững.

Hắn như vậy đã xem là kiêu ngạo sao, kiếp trước, hắn mời không ít cao thủ Đại Thừa tới, chỉ vì lấy Luân Hồi Chi Lô.So với kiếp trước, hôm nay hắn đã khiêm tốn lắm rồi.

- Thế gian này chỉ có người khác sợ Độc Vương ta, không có chuyện gì ta không dám.

Độc Vương cao giọng cười nói.

Từ nhỏ ông ta đã lớn lên trong biển độc, ba tuổi đã bắt đầu nghiên cứu độc vật, năm tuổi đã dùng độc giết người.

Sống lâu như vậy, có khi nào sợ người khác, nhất là không sợ tiểu tử miệng còn hôi sữa.

- Hôm nay ta muốn nhìn xem, ngươi dựa vào cái gì mà mới ở độ tuổi này đã đứng thứ năm bảng y tiên.

Độc Vương hơi híp mắt, tràn đầy ý chí chiến đấu nói.

- Ngươi thì sao, Vô Dược đại sư?

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, nói.

- Có thể.

Vô Dược gần như không do dự, liền nói.

Luân Hồi Chi Lô tạo thành động tĩnh lớn như vậy, Mạc Phàm đúng như dự đoán của ông ta, khả năng Mạc Phàm là chủ nhân của Luân Hồi Chi Lô rất cao.

Đấu y thuật đối với ông ta mà nói, là một lựa chọn không tệ.

Như vậy ông ta không chỉ có cơ hội lấy được Luân Hồi Chi Lô, còn có thể mở mang kiến thức về y thuật của Mạc Phàm.

- Nhưng so thế nào?

Vô Dược hỏi tiếp.

Y thuật phần lớn là cứu tử phù nguy, ở đây không có người bệnh, bọn họ thi đấu kiểu gì?

- Rất đơn giản, hai ngươi dùng y thuật tấn công ta, ta sẽ dùng y thuật của ta tấn công hai ngươi, nếu hai ngươi thương tổn được ta, hoặc ta không thương tổn được hai ngươi, thì tính ta thua, nếu các ngươi không thương tổn được ta, còn bị y thuật của ta thương tổn, thì tính hai ngươi thua.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Mạc Phàm vừa nói xong, sắc mặt không ít người thay đổi.

Mạc Phàm đánh cược với Vô Dược và Độc Vương, cơ hội vốn không lớn.

Phải biết rằng Vô Dược và Độc Vương đều nằm trong top 10, không kém Mạc Phàm quá nhiều.

Nhưng Mạc Phàm làm vậy, tương đương từ bỏ nửa cơ hội thắng.

- Như vậy bọn ta được lời không nhỏ đâu.

Vô Dược cười khẽ nói.

- Đây chỉ là hai ngươi cảm thấy vậy, theo ta, hai ngươi không có bất luận cơ hội thắng nào, cũng không chiếm được lời.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Cho dù Vô Dược và Độc Vương thắng 99, hắn chỉ thắng 1, hắn sẽ không để mình chịu thiệt.

Bởi vì hắn chỉ có khả năng thắng, không thua.

- Vậy sao, tiểu tử, để ta xem khẩu khí của ngươi lớn, hay bản lĩnh của ngươi lớn.

Độc Vương cười khinh thường, nói.

Mấy ngàn năm nay, ông ta từng gặp không ít người cậy tài khinh người, nhưng giống như Mạc Phàm, ông ta vẫn thấy lần đầu.

- Bắt đầu đi, ngươi sẽ biết nhanh thôi.

Mạc Phàm cười khẽ, nói.

Vô Dược và Độc Vương nhìn thoáng qua nhau, đôi mắt nghiêm túc hơn.

Bọn họ đánh cược với Mạc Phàm không chỉ liên quan tới Luân Hồi Chi Lô, còn liên quan tới thanh danh của bọn họ.

Tuy Mạc Phàm đứng trước bọn họ, nhưng nếu hai bọn họ hợp lại mà vẫn thua, vậy bọn họ sẽ mất sạch mặt mũi.

Cho dù là vì chuyện gì, bọn họ cũng không thể thua.

- Các vị, mời lùi một bước, nếu thương tổn tới các vị, vậy thì không hay đâu.

Vô Dược chắp tay thi lễ với tu sĩ xung quanh, nói.

Sắc mặt tu sĩ xung quanh thay đổi, nhao nhao lùi về sau.

Nhân cơ hội đám Mạc Phàm ra tay, quả thật là một cơ hội không tệ, thủ đoạn của y tiên thường không trực tiếp như vậy, nhưng không thể khinh thường.

Phải biết rằng, một mình Mạc Phàm giết chết 10 vạn yêu tộc.

Hiện giờ là ba người cùng cấp như ba Mạc Phàm ra tay, chỉ biết càng khủng bố hơn, xông vào sẽ càng nguy hiểm.

Ý niệm của Vô Dược vừa động, dược khí màu trắng lao ra, giống như sương mù dày đặc lan tràn ra xung quanh.

Chỉ trong phút chốc, liền bao trùm một nửa Luân Hồi Sơn.

Trong mây mù, một pho tượng đại Phật nghìn tay xuất hiện, đôi mắt trên bảo tượng nhìn xuống, luôn biểu lộ ra vĩ đại, tôn quý và từ bi.

Độc Vương không để ý nhiều như vậy, ông ta không quan tâm người khác có bị liên lụy hay không.

Một tiếng long ngâm trầm thấp vang lên, một hư ảnh rồng chín đầu màu đen lập tức xuất hiện.

Con rồng này ngẩng đầu, khói độc màu đen lan tràn ra xung quanh.

Không lâu sau, sương mù một trắng một đen và một pho tượng cự Phật, một Độc Long chiếm nửa bầu trời, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta sợ hãi.

Dưới hai loại sương mù này, phàm là ở bên màu trắng, toàn bộ hoa cỏ tăng vọt.

Một bên khác, chỉ còn lại là một vùng tử vong, gần như hắc vụ đi qua, thứ còn sống không tồn tại nữa.

Một tu sĩ chưa kịp chạy trốn, bị hắc vụ dính vào, chỉ một lát, liền biến thành một bãi nước đen, ngay cả Nguyên Anh đều không chạy kịp.

Sắc mặt không ít tu sĩ thay đổi, nhao nhao lùi về sau.

- Tiểu tử, bây giờ từ bỏ còn có cơ hội, đợi lát nữa, ngươi muốn từ bỏ cũng không từ bỏ được.

Độc Vương phóng Độc Long, cười lạnh lùng nói.

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, nhìn Độc Vương và Vô Dược một cái.

Kiếp trước hắn từng gặp hai người mấy lần, nhất là Độc Vương.

Độc Vương bị hắn chế ngự xong, không có việc gì làm sẽ tìm hắn thử độc, đương nhiên mỗi lần đều mang đến cho hắn một số thứ hiếm thấy gì đó làm báo thù.

Độc Vương dùng độc, chú, vu thuật và chín loại thuật pháp hợp lại thành tuyệt thuật, một khi trúng chú này, tam hồn lục phách sẽ bị Độc Long chín đầu ăn mất.

Loại tuyệt thuật này vì chín loại hợp nhất, độ khó giải trừ rất cao, gần như không ai giải được.

Đại Phật kia là một loại Y Đạo Thuật của Vô Dược, ngàn tay ngàn chưởng, đại biểu cho luân hồi kiếp trước, nếu bị đại Phật đánh trúng, cho dù là linh khí bị chạm vào, cũng sẽ bị đánh vào trong luân hồi.

Nếu ngàn chưởng đánh trúng hết, thì phải chịu hành hạ luân hồi kiếp trước.

Y Đạo Thuật này dưới Thất Sinh Thất Thế Chú, là Luân Hồi Chú đáng sợ nhất, tuy có thể phá giải, nhưng điều kiện rất hà khắc, cũng rất phiền phức.

Hai vu thuật này là sở trường của hai người, người bình thường muốn chạy thoát khỏi hai thuật này, gần như là không có khả năng.

- Đến đây đi, để ta xem uy lực của hai người.

Mạc Phàm giang hai tay, cười khẽ nói.

Hắn từng giao đấu với hai người rồi, nhưng hai người cùng ra tay thì vẫn là lần đầu tiên.

Trên mặt hắn không có một chút lo lắng.

Độc Vương nhíu mày, hai tay đẩy về trước, Độc Long chín đầu đều nâng toàn bộ đầu lên, phát ra tiếng kêu vang tận trời.

Ngay sau đó, trong đôi mắt rồng nở rộ ánh sáng màu sắc khác nhau, đè về phía Mạc Phàm.

Vô Dược do dự một lát, đôi mắt nheo lại theo, một chưởng đánh về phía Mạc Phàm.

Phía sau ông ta, đại Phật vĩ đại khẽ nhướn mày, lập tức hình thành Phật giận, đại thủ cũng vươn ra, một vòng xoáy như khai thiên tích địa đánh về phía Mạc Phàm.

Độc Long chín đầu và cự Phật đều rất to, nhưng tốc độ cũng rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã tới trước người Mạc Phàm.

Không chỉ Độc Long và cự Phật, sương mù hai màu trắng đen cũng như sóng biển đánh về phía Mạc Phàm.

“Rầm!”

Một tiếng vang thật lớn, sương mù hai màu trắng đen quay cuồng, Mạc Phàm biến mất trong Độc Long, cự Phật và sương mù.