Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 973# 2




 

 

 

Chương: Nhượng Bộ
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




- Hoàng trục?

Nghe thấy hai chữ đó, ngoại trừ Mạc Phàm ra, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

Hoàng trục không phải thứ khác, đúng là cuộc đua tranh giành vị trí hoàng chủ của Hồng Liên Nhất Tộc.

Chín cánh hoa nở rộ, đều vì Liên Tâm.

Một khi tranh được Liên Tâm, thì có thể trở thành hoàng chủ, không chỉ có thể ra lệnh cho mọi người ở Hồng Liên Nhất Tộc, hoàng tử của cửu mạch Hồng Liên cũng phải nghe hoàng chủ an bài.

Nhưng thông thường, đều là chín hoàng tử tề tụ lại, mới có thể tiến hành hoàng trục.

Nói xong, một tay Mạc Phàm vươn ra, lấy thịnh thế kim liên ra.

Ý niệm của hắn vừa động, kim liên nở rộ, có tổng cộng chín cánh hoa.

Đóa hoa giãn ra, giữa kim liên, nhị hoa màu vàng lập tức bay lên.

- Các ngươi dám chơi không, ta chỉ biết mấy mạch này có hoàng tử, mấy mạch khác có hay không ta không rõ lắm, có thì có thể tham gia, nếu lần này không tham gia, lần sau phải tham gia hoàng chiến mới được.

Mạc Phàm lại nói tiếp.

Hắn vốn không có hứng thú đối với vị trí hoàng chủ, đám người này lại muốn ép hắn giao truyền thừa ra, như vậy được rồi, hắn sẽ cạnh tranh hoàng chủ, để những người này không còn lời nào để nói.

- Còn nữa, nếu ta thành hoàng chủ, các ngươi chuẩn bị giao tất cả truyền thừa ra đây đi.

Ánh mắt Mạc Phàm phát lạnh, nói.

Cửu mạch của Hồng Liên, cho dù có không ít tương đồng, nhưng cũng có không ít bí pháp thần thông của nhất mạch nào đó.

Ví dụ như nhất mạch của Minh Hà luân hồi muôn đời, chỉ cần liếc mắt một cái, có thể vây khốn đối phương vào trong luân hồi vô tận, cho dù đối phương ý thức được, nếu không tìm thấy Lục Đạo Luân Hồi Chi Môn, cũng không có biện pháp đi ra.

Nhất mạch của tứ trưởng lão là liệt thế liên diễm, là một trong cửu đại thần hỏa, bất tử bất diệt.

Nhất mạch của hắn chủ yếu là phương pháp phong ấn, ví dụ như Liên Phệ hắn dùng lúc trước, đó là một trong những thần thông đặc biệt.

Mấy mạch khác cũng có thần thông rất khủng bố, nhưng đều lưu lại cho nhất mạch của mình.

Những cơ duyên hắn đạt được, đều là bí mật của hoàng chủ.

Nếu những người này muốn hắn lấy ra, cũng phải lấy bí mật của nhà mình.

Sắc mặt những người khác thay đổi, đôi mắt cả đám khẽ đảo.

Hoàng chiến, là khiêu chiến lấy vị trí hoàng chủ, cho dù có một số hạn chế, nhưng xác suất thành công thấp hơn hoàng trục nhiều.

Tuy mấy trăm năm gần đây không có hoàng tử xuất hiện, nhưng địa ngục Hồng Liên lâu như vậy, trải qua nhiều đại hoàng chủ, đều không muốn thu thập truyền thừa của mỗi mạch.

- Hoàng tử, không tham gia hoàng trục, có phải có thể không giao truyền thừa hay không?

Ngũ trưởng lão do dự một lát, vẫn hỏi.

- Có thể, nhưng không giao truyền thừa ra, thì không có biện pháp dựa vào công lao xem truyền thừa của mạch khác.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Hắn muốn những truyền thừa này, tất nhiên không phải để hắn dùng.

Trên người hắn có nhiều bí pháp thần thông lắm, càng không cần những thứ này.

Hắn thu thập những thứ này, sẽ để vào trong Tàng Kinh Các của Hồng Liên Nhất Tộc, để những người khác nhìn học.

Không chỉ những người này, truyền thừa hắn đạt được cũng sẽ bỏ vào.

- Như vậy bọn ta nguyện ý giao truyền thừa ra, còn không tham gia hoàng trục và hoàng chiến.

Ngũ trưởng lão nhướn mày, nói.

Trong mỗi mạch đều có kết hôn, huyết mạch sớm đã lẫn vào một chỗ.

Nhưng công pháp lại phân càng ngày càng rộn, con gái không được tu luyện bí pháp thần thông đặc biệt của nhất mạch.

Mạc Phàm làm như vậy, là một chuyện tốt, ông ta không có ý kiến.

- Các ngươi thì sao, muốn gọi hoàng tử nhà mình tới tham gia hoàng trục không?

Mạc Phàm hỏi những người khác.

- Nhất mạch bọn ta không có hoàng tử, cũng không có ý kiến.

Minh Hà nói.

Mạc Phàm dời mắt, nhìn về phía tứ trưởng lão Minh Liệt.

- Ngươi thì sao?

Minh Liệt nhíu mày, trong mắt hiện lên do dự.

Quả thật tu vi của Minh Diễm mạnh hơn Mạc Phàm không ít, nhưng chỉ Mạc Phàm khống chế được Niết Bàn, Minh Diễm chưa chắc đã là đối thủ của Mạc Phàm.

Minh Diễm từng thử sử dụng Niết Bàn, chỉ có thể khu động một phần, khống chế như Mạc Phàm chém Vô Tâm, hoàn toàn là không làm được.

Trừ chuyện đó ra, Mạc Phàm còn bí pháp không biết khác.

Nếu tham gia hoàng trục, gần như không có khả năng thắng Mạc Phàm.

Nói như vậy, chẳng bằng để Mạc Phàm rời đi.

- Hoàng tử điện hạ, vừa rồi là lỗi của ta, bọn ta lập tức thả Hàn Nguyệt cô nương ra.

Ông ta vốn định dùng Hàn Nguyệt tiên tử, khiến Mạc Phàm không tranh giành hoàng chủ, còn giao truyền thừa trên người hắn ra.

Nhưng hiện giờ gần như không thể, một khi khởi xướng hoàng trục, bọn họ không có một chút khả năng trở thành hoàng chủ, không bằng thả Hàn Nguyệt ra thì hơn.

- Hiện giờ biết sai rồi, vừa nãy thì sao?

Minh Sơn hừ lạnh một tiếng, không khách sáo nói.

Minh Liệt ỷ vào lục trưởng lão, thất trưởng lão, cửu trưởng lão, còn có bát trưởng lão có quan hệ rất tốt với ông ta, mấy người chiếm hơn một nửa, lúc này mới giam giữ Hàn Nguyệt, lại ép Mạc Phàm rời đi.

Hiện giờ không tin tưởng hoàng trục, mới định nhượng bộ, đâu đơn giản như vậy.

Sắc mặt Minh Liệt khó coi, nhưng không nói gì thêm.

Chuyện này thật sự là do ông ta mà ra.

Ông ta thật sự không ngờ, vậy mà Mạc Phàm quá hung tàn, mở miệng là hoàng trục.

Lúc này ông ta lại chọc giận Mạc Phàm, ông ta thật sự phải quỳ với Mạc Phàm rồi.

- Các ngươi thì sao?

Mạc Phàm không để ý tới Minh Liệt, nhìn thoáng qua mấy trưởng lão còn lại.

- Chúng ta đều là Hoàng Liên Nhất Tộc, loại chuyện hoàng trục quá tổn thương hòa khí, không cần bắt đầu thì đừng bắt đầu tốt hơn, ta cảm thấy có thể thả Hàn Nguyệt.

Cửu trưởng lão mỉm cười nói.

- Bây giờ có thể thả Hàn Nguyệt rồi chứ?

Mạc Phàm nói với người lái đò kia.

Người lái đò thấy mười vị trưởng lão không có ý kiến, khẽ gật đầu với Mạc Phàm, phe phẩy cái thuyền nhỏ cũ nát tới tiểu đảo lơ lửng.

Không lâu sau, thuyền nhỏ rời khỏi tiểu đảo lơ lửng, phía trên có thêm một người, đúng là Hàn Nguyệt tiên tử.

Hàn Nguyệt tiên tử đến bên cạnh Mạc Phàm, hừ lạnh một tiếng, đứng cách xa đám Mạc Phàm, rõ ràng là bà rất bất mãn với việc bị nhốt.

Mạc Phàm bĩu môi, không để ở trong lòng.

Hàn Nguyệt tiên tử như sư cô của hắn, sau lưng còn có Thái Thượng Cung, có chút cá tính rất bình thường, đổi lại là hắn cũng như vậy.

- Ta không có hứng thú với vị trí hoàng chủ, ta không tham gia cũng có thể, Minh Hà đi theo ta một chuyến, ta muốn dùng Niết Bàn một lần.

Mạc Phàm nói tiếp.

Vừa rồi Minh Liệt gây sự như vậy, lúc này chịu thua, không đơn giản như vậy.

- Ta không có vấn đề.

Minh Hà gật đầu.Tất nhiên là ông ta biết Mạc Phàm muốn làm gì, cho dù Mạc Phàm không nói, ông ta cũng phải tìm Long Tại Uyên báo thù.

Đại trưởng lão Minh Hải nhìn thoáng qua những người khác, thấy không có ai phản đối, hơi nhếch miệng.

- Trước đây không có hoàng chủ và hoàng tử sử dụng Niết Bàn, hoàng tử có thể sử dụng tùy ý, nhưng hoàng tử thật sự không quan tâm chuyện hoàng chủ sao?

Mấy hoàng tử mà Mạc Phàm nói ông ta đều gặp rồi, quả thật là nhân tài hiếm có, nhưng đều kém Mạc Phàm một chút.

Nếu có thể, ông ta vẫn hi vọng Mạc Phàm có thể trở thành hoàng chủ.

- Không cần suy xét, nếu không còn chuyện khác, ta đi trước, nếu có nhất mạch muốn dẫn Hồng Liên Huyết Hải Chi Thủy đến bên ngoài, có thể thông qua đại trưởng lão và tam trưởng lão liên lạc cho ta, ta có thể tới giúp.

Mạc Phàm lấy hai Thông Tấn Phù ra đưa cho Minh Hải và Minh Sơn, muốn rời đi.

- Đợi một chút!