Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 972# 1




 

 

 

Chương: Khác Biệt
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




Mạc Phàm ngồi xuống là chín ngày, chín ngày sau, lúc này Mạc Phàm mới rời khỏi Hoàng Liên Đảo.Hắn vươn một tay ra, mấy hạt sen màu vàng bay từ trong đài sen ra, rơi vào trong tay hắn.

Hắn cất Hồng Liên Hoàng Tử, đến Hồng Liên Đảo.

Tu luyện chín ngày, bốn cơ thể của hắn đã chuyển hóa hoàn toàn thành Tứ Tượng Chi Thể, Nguyên Anh cũng là Tứ Tượng Chi Anh, chỉ cần tụ lại cùng một chỗ, có thể tiến vào Hóa Thần kỳ.

Chuyện hắn cần làm ở địa ngục Hồng Liên xem như hoàn thành, cũng tới lúc mang Hàn Nguyệt rời đi, khiến một số người run rẩy rồi.

Trên Hồng Liên Đảo, mọi người thấy Mạc Phàm đi ra thì nhao nhao hành lễ với Mạc Phàm.

- Bái kiến hoàng tử, mười trưởng lão đang nghị sự, hoàng tử muốn đi gặp mấy trưởng lão không?

Minh Thiên đi về phía trước, ôm quyền hỏi.

- Tiên tử kia ở đâu?

Mạc Phàm hỏi.

Hắn sẽ đi gặp mười đại trưởng lão một lần, nhưng mà trước đó, hắn muốn dẫn Hàn Nguyệt đi.

- Chuyện này…

Minh Thiên nhíu mày, lộ ra vẻ khó xử.

- Nói đi, không sao.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

- Tiên tử kia đang được giam giữ ở Ma Hồn Trì.

Minh Thiên do dự một lát, nói.

“A…”

Mạc Phàm đáp, liền nhìn về phía Ma Hồn Trì.

Trong lúc hắn bế quan ở Hoàng Liên Đảo, Hàn Nguyệt là người ngoài, cho nên hắn giao Hàn Nguyệt cho Minh Hải.

Minh Hải nhốt Hàn Nguyệt ở Ma Hồn Trì cũng được, nhưng mà…

- Dẫn ta tới Ma Hồn Trì.

Mạc Phàm nói.

- Dạ, hoàng tử đi theo ta.

Minh Thiên gật đầu, làm tư thế mời.

Mạc Phàm khẽ gật đầu, theo chân anh ta tới Ma Hồn Trì sâu trong Hồng Liên Đảo.

Chỉ trong phút chốc, đám Mạc Phàm đứng bên cạnh vách núi sương mù lượn lờ.

Bên trong vách núi, trong một cái cao sâu không thấy đáy, chất lỏng màu đen không ngừng quay cuồng, bên trong không ngừng tỏa ra quỷ và đầu lâu vẻ mặt thống khổ.

Tiếng quỷ kêu tê tâm liệt phế và khóc, cũng truyền từ bên trong ra.

Giữa vách núi, một tiểu đảo lơ lửng như ẩn như hiện ở trong sương mù.

- Hoàng tử, đến Ma Hồn Trì rồi.

Minh Thiên cung kính nói.

- Ừm!

Mạc Phàm gật đầu.

Hắn từng tới Ma Hồn Trì rồi, là một nơi đặc biệt như vậy.

Các phạm nhân không ở đây, mà ở giữa Ma Hồn Trì.

Một khi bị nhốt vào giữa đảo nhỏ, trừ phi bên ngoài có người đón, đong dưa chuông trấn hồn, nếu không không có biện pháp rời đi.

Trên không Ma Hồn Trì, ngoại trừ một con thuyền đưa đò, không thì không qua được.

Cho dù là thuyền đưa đò, cũng chỉ có thể thông qua lúc gõ chuông trấn hồn.

Nếu không một khi lạc vào bên trong, cho dù là cao thủ Đại Thừa cũng sẽ hóa thành xương khô.

- Bảo người đưa ta qua đó.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Minh Thiên gật đầu, đi đến bên cạnh vách núi, lắc chuông cổ bên cạnh vách núi.

“Keng keng keng!”

Âm thanh xa xưa vang lên, vong hồn trong Ma Hồn Trì hét lên một tiếng, toàn bộ ẩn vào trong nước, giống như gặp khắc tinh.

Trong sương mù, một con thuyền cũ nát không chịu nổi chậm rãi đi tới.

Trên thuyền, một lão giả mặc áo tơi phe phẩy mái chèo, cả gương mặt đều giấu trong nón, nhưng tay lộ ra phía ngoài như quỷ dưa, không có một chút da thịt và xương cốt.

Thuyền nhỏ chậm rãi tới gần, tới trước mặt mọi người.

- Hoàng tử đại nhân, có gì phân phó?

Giọng nói khàn khàn vang lên, đôi mắt người chèo thuyền trong nón lóe lên lục quang nhìn chằm chằm Mạc Phàm nói.

- Mang Hàn Nguyệt tới cho ta.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói, hắn cũng từng gặp người chèo thuyền này rồi, nghe nói từ khi Ma Hồn Trì tồn tại, ông ta đã chèo thuyền ở đây.

- Chuyện này là mệnh lệnh của mười đại trưởng lão, không có mệnh lệnh của bọn họ, không thể mang nữ tử kia rời đi.

Người chèo thuyền nói.

trước- Mệnh lệnh của mười đại trưởng lão sao?

Mạc Phàm nhíu mày, trên mặt lộ vẻ khó xử.

- Đúng vậy, lúc ấy hoàng tử không ở trong đó, cho nên ta không có biện pháp mang cô gái kia đến, trừ phi là lệnh của mười đại trưởng lão.

Người chèo thuyền gật đầu, nói.

Vẻ mặt Mạc Phàm hơi khó coi, nhìn lướt qua Minh Thiên.

- Sao lại thế này?

Hắn chỉ bế quan mấy ngày, liền xảy ra chuyện như vậy, ngay cả người hắn mang tới cũng không thể mang đi.

- Mấy ngày nay, các trưởng lão khác lục tục trở về, trên ý kiến có chút bất hòa với đại trưởng lão, nhị trưởng lão, hiện giờ mười trưởng lão đang họp, cũng là nói về hoàng tử.

Minh Thiên nghĩ một lát, vẫn bất đắc dĩ nói.

- Chẳng trách.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, thoải mái nói.

Nếu chỉ có Minh Hải, tất nhiên không thành vấn đề.

Nhưng cộng thêm những người khác thì khác rồi.

Mười đại trưởng lão là đức cao vọng trọng nhất trong Hồng Liên Nhất Tộc, nhưng thông thường, chỉ có đại trưởng lão là được đề cử ra.

Những người khác là chín hoàng tộc của Hồng Liên Nhất Tộc, mỗi mạch một trưởng lão.

Nhất mạch của hắn, là tam trưởng lão Minh Sơn.

Nếu có người ủng hộ hắn, chỉ sợ chỉ có đại trưởng lão và tam trưởng lão, nhị trưởng lão thì chưa chắc, bốn người trong đó chắc chắn sẽ không ủng hộ hắn.

Không trở thành hoàng chủ, thì không có biện pháp đạt được ủng hộ của mỗi mạch.

- Gọi mười đại trưởng lão giúp ta, nói là ta mời bọn họ tới Ma Hồn Trì.

Mạc Phàm cười khẽ, nói.

- Dạ, hoàng tử.

Minh Thiên cúi đầu với Mạc Phàm, cung kính nói.

Minh Thiên còn chưa rời đi, một giọng nói lãnh khốc vang lên.

- Không cần tìm chúng ta, chúng ta tới rồi.

Giọng nói này vừa vang lên, từng đạo lưu quang hạ xuống, lưu quang biến mất, một đám người xuất hiện sau lưng Mạc Phàm.

Có tổng cộng mười người, đúng là mười đại trưởng lão.

Trong đó Minh Hải, Minh Hà và Minh Sơn thấy Mạc Phàm, vội vàng đi tới hành lễ.

Nhất là Minh Sơn, vẻ mặt rất cung kính, không kém Minh Hải và Minh Hà.

Nhưng những người khác chỉ hơi ôm quyền, thậm chí trên mặt một số người hiện lên vẻ khinh thường và địch ý.

Trong đó một lão giả đeo kiếm, còn hừ lạnh một tiếng.

- Là tiểu tử này sao, chỉ là Nguyên Anh kỳ cũng dám lộ ra huyết hoàng tộc của mình, không sợ bị người ta giết sao?

Mạc Phàm nhíu mày nhìn lão giả này, trong mắt hiện lên sắc lạnh.

Kiếp trước, hắn đều tiếp xúc với mười đại trưởng lão rồi, nói chuyện cũng không ngoại lệ.

Trưởng lão này tên là Minh Liệt, tứ trưởng lão, ở Vô Nhai Đảo.

Nhưng hắn còn chưa mở miệng, Minh Sơn nhíu mày, xen miệng nói.

- Minh Liệt, ngươi có ý gì, vậy mà dám nói chuyện với hoàng tử của nhất mạch bọn ta như vậy?

- Ta nói chuyện với hoàng tử của nhất mạch các ngươi như vậy thì thế nào, thứ nhất cậu ta không phải hoàng tử của nhất mạch bọn ta, thứ hai không phải là hoàng chủ, nếu dựa vào bối phận, ta còn là tiền bối của cậu ta, nói như vậy hợp tình hợp lý đúng không?

Minh Liệt lạnh lùng nói.- Minh Liệt, ngươi nói vậy là có ý gì, hoàng tử nên quỳ lạy ngươi sao?

Minh Sơn nhíu mày, tức giận nói.

Minh Liệt hung hãn trước mặt ông ta còn chưa tính, trước mặt hoàng tử của bọn họ, cũng dám nói năng lỗ mãng.

- Nếu hoàng tử quỳ lạy ta, với bối phận của ta cũng nhận nổi.

Minh Liệt cười lạnh lùng, nói.

- Ngươi!

Minh Sơn nắm chặt tay, trong mắt tràn đầy lửa giận.

Không đợi ông ta tức giận, thì Mạc Phàm ngăn cản.

- Có thể, giao Hàn Nguyệt cho ta, ta sẽ dẫn bà ấy rời khỏi nơi này.

Mạc Phàm thản nhiên nói.