Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 970# 2




 

 

 

Chương: Báo Thù
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




Mạc Phàm nheo mắt, trong đôi mắt nở rộ kim quang.

Cơ thể hắn hóa thành một đạo kim quang, tiến vào trong cơ thể Niết Bàn.

Trên cơ thể to lớn của Niết Bàn lộ rõ đường vân màu vàng, lập tức thoát khỏi không gian như gông cùm xiềng xích, một quyền không do dự đánh về phía đại thủ kia.

Đồng thời, trường kiếm huyết sắc đâm vào trong Luân Hồi Huyết Trì.

Trên huyết kiếm đại phóng hào quang, bao trùm cả hòn đảo ở bên trong.

“Rầm!”

Đại thủ và Niết Bàn chạm nhau, trên người Niết Bàn đại phóng hào quang đường vân màu vàng, từng đạo khe hở lan tràn ra xung quanh.

Đến chỗ nào, cho dù là thứ gì đều bị nghiền nát.

Niết Bàn chỉ kiên trì một lát, cánh tay tiếp xúc với đại thủ nổ nát, đại thủ hạ xuống.

Nhưng mà đúng lúc này, huyết kiếm vây quanh hết cả đảo nhỏ.

Huyết quang chớp lóe, cả hòn đảo nhỏ biến mất.

Cũng lúc này, đại thủ đánh lên mặt biển trống không.

“Rầm!”

Một tiếng kinh thiên động địa vang lên, nước biển nhấc lên mấy trăm mét, đánh về phía xa, càng ngày càng cao.

Đáy biển cũng giống như sôi trào, lực lượng khủng bố cuồn cuộn mà lên.

Trong lúc này, không gian hơn mười dặm xung quanh, Huyết Hải, hệ số tan vỡ.

Ngay cả Niết Bàn cũng chịu ảnh hưởng, cơ thể to lớn bay ngược về sau.

Huyết Hải sôi trào rất lâu, lúc này mới yên bình.

Trên đại thủ khuynh thiên, đại cung chủ nhìn đại thủ không côngmà lui, lông mày nhíu lại, trong đôi mắt hiện lên vẻ không cam lòng.

Đại thủ này xuất hiện, vậy mà không chỉ không giết được Mạc Phàm, còn không hủy diệt được Luân Hồi Huyết Trì.

- Mạc Phàm, ngươi trốn nhanh thật.

Trên đỉnh đầu Niết Bàn, kim quang chớp lóe, Mạc Phàm đứng trên đỉnh đầu Niết Bàn, lau máu tươi ở khóe miệng, nhìn đại cung chủ trên đại thủ.

- Nếu có lần sau, tốt nhất là ngươi dùng toàn thân đại thủ này, nếu không thì có khả năng là không có biện pháp làm gì ta.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Đại thủ này muốn giết chết hắn, cũng không đơn giản như vậy, nhất là khi ở trong địa ngục Hồng Liên, khả năng càng nhỏ hơn.

Hắn không biết đại thủ này là gì, nhưng thật sự rất mạnh.

Hắn ký thần vào trong cơ thể Niết Bàn, vẫn bị thương không nhẹ.

- Lần này coi như số ngươi gặp may, chúng ta đợi coi.

Đại cung chủ hừ lạnh một tiếng, nói.

Đại thủ không tiếp tục tấn công Mạc Phàm, mang theo đại cung chủ và Thiên Tâm Cung rời đi.

Theo đại thủ biến mất trên bầu trời nghiền nát, bầu trời mới bắt đầu khôi phục, Huyết Hải khôi phục bộ dạng trước đây.

Không lâu sau, địa ngục Hồng Liên khôi phục như thường.

Hai ngón tay Mạc Phàm dựng thẳng trước người, một âm phù truyền ra.

Chỗ Luân Hồi Huyết Trì, hồng quang chớp lóe, Hồng Liên Huyết Trì cộng thêm đám Hàn Nguyệt đột nhiên xuất hiện.

- Ngươi cũng trở về đi.

Mạc Phàm nói với Niết Bàn.

Niết Bàn khẽ gật đầu với Mạc Phàm, rút huyết kiếm cắm trong Luân Hồi Huyết Trì ra, xoay người đi về phía Hoàng Liên Đảo.

Trên Huyết Hải, cánh tay Niết Bàn bị vỡ dâng từng mảnh lên, nhanh chóng chữa trị.

Mạc Phàm thu hồi thịnh thế kim liên, chậm rãi rơi xuống Luân Hồi Huyết Trì.

Hắn mới hạ xuống không lâu, đại trưởng lão Minh Hải, nhị trưởng lão Minh Hà còn có một đám lão giả khác, đi đến bên cạnh Luân Hồi Huyết Trì.

- Lúc trước Minh Hà mạo phạm, xin hoàng tử trách phạt.

Vẻ mặt Minh Hà áy náy, quỳ gối nói.

Nếu không vì ông ta, sẽ không xảy ra chuyện như vậy.

Vừa rồi không chỉ Thiên Tâm Cung thiếu chút nữa rửa tội Hoàng Liên Đảo, nếu không phải Mạc Phàm có thể sử dụng Niết Bàn, Vô Tâm đã diệt không ít người của Hồng Liên Nhất Tộc rồi.

Chỉ riêng hai chuyện này đã tạo thành tai họa ngập đầu, càng không nói đến đại thủ cuối cùng.

Toàn bộ chuyện này, đều có trách nhiệm của ông ta.

- Đứng dậy đi, chuyện của ngươi sẽ do cửu đại trưởng lão xử lý, còn hai cháu trai của ngươi, ta sẽ giải trừ lễ rửa tội trên người bọn họ, nhưng hai bọn họ sẽ do ngươi xử lý, tốt nhất, sau này bọn họ đừng ra khỏi địa ngục Hồng Liên.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Minh Hà khẽ nâng mí mắt, vẻ mặt sửng sốt, trong đôi mắt thâm thúy lóe lên vẻ kích động.

- Đa tạ hoàng tử khai ân, ta đảm bảo sau này Minh Phi Minh Võ sẽ không rời khỏi địa ngục Hồng Liên nữa.

Minh Hà quỳ rạp trên đất, cảm kích nói.

Ông ta làm chuyện như vậy, Mạc Phàm không chỉ không tăng thêm trừng phạt, còn giải trừ lễ rửa tội giúp hai cháu trai ông ta.

Ông ta không rời khỏi địa ngục Hồng Liên nhiều, nhưng cũng biết, một khi lễ rửa tội của Thiên Tâm Cung được tiến hành xong, thì không thể khôi phục.

Mạc Phàm làm như vậy, không chỉ không xem là trừng phạt ông ta, còn giúp ông ta bảo vệ nhất mạch.

- Nhưng có một việc, ngươi phải giúp ta.

Mạc Phàm lại nói.

- Chuyện gì, hoàng tử cứ nói, chỉ cần Minh Hà ta có thể làm được, cho dù vượt núi sông biển lửa, ta cũng không chối từ.

Minh Hà nói.

- Không cần vượt qua núi sông biển lửa, chỉ cần ngươi làm một chuyện rất đơn giản, hẳn là ngươi có Thông Tấn Phù của Long Tại Uyên đúng không?

Mạc Phàm hỏi.

Chuyện này là Long Tại Uyên liên hệ với Minh Hà, không có khả năng không có Thông Tấn Phù.

- Đây là Thông Tấn Phù của Long Tại Uyên.

Minh Hà lấy một Thông Tấn Phù hình mặt trời ra, đưa hai tay cho Mạc Phàm.

- Long Tại Uyên rửa tội hai cháu nội ngươi, tuy bọn họ được ta chữa khỏi, nhưng ngươi muốn báo thù không?

- Nếu để ta gặp lại Long Tại Uyên, nhất định sẽ liều mạng với tên đó.

Trong mắt Minh Hà lóe lên giận dữ, nói.

Long Tại Uyên giỏi lắm, dám ra tay với hai cháu nội của ông ta, còn rửa tội hai bọn họ, thiếu chút nữa tạo thành sai lầm lớn.

Nếu có người ông ta muốn giết chết nhất, vậy đó chính là Long Tại Uyên.

- Vậy được rồi, Ngạo Nhật Sơn Tông, ta đã nhìn bọn họ không vừa mắt từ lâu rồi.

Trong mắt Mạc Phàm lóe lên ánh sáng lạnh, nói.

Chuyện này là Thiên Tâm Cung ra tay, Thiên Tâm Cung, hắn sẽ không bỏ qua.

Nhưng trong đó còn có Ngạo Nhật Sơn Tông.

Ngạo Nhật Sơn Tông này không dám ra tay chính diện, bắt đầu học được giở trò.

Vậy thì rất tốt, trước đây hắn không thể chống chọi Ngạo Nhật Sơn Tông, chỉ có thể tìm Chân Hư sư tổ chấn nhiếp.

Sau lần này, hắn muốn cho Ngạo Nhật Sơn Tông biết, cho dù là hắn hiện giờ, cũng không phải người Ngạo Nhật Sơn Tông có thể chọc được.

Từ nay về sau, người đồng cấp đối địch với hắn, hắn sẽ đánh lại.

Kẻ địch cấp cao hơn hắn, cũng như vậy.

- Hoàng tử, ngươi sẽ ra tay với Ngạo Nhật Sơn Tông sao?

Minh Hải nhướn mày, hỏi.

Tuy Ngạo Nhật Sơn Tông không so được với Thiên Tâm Cung, nhưng tuyệt đối không yếu.

ể ố ố ồ- Có gì không thể sao, ngươi muốn trốn trong địa ngục Hồng Liên không?

Mạc Phàm không đáp hỏi ngược lại.

Không có hoàng tộc của Hồng Liên Nhất Tộc, phần lớn thời gian chỉ có thể trốn trong địa ngục Hồng Liên.

Hắn trở lại, Hồng Liên Chi Môn đã mở ra, Huyết Hải Chi Thủy chảy về phía đông, cuốn sạch mọi nơi, đều thành nơi của Hồng Liên Nhất Tộc bọn họ.

Thế lực Ngạo Nhật Sơn Tông trước đây, không được hắn xem ở trong mắt, hiện giờ cũng như vậy, tới lúc hắn báo thù rồi.

- Hồng Liên Nhất Tộc, toàn bộ đều vì hoàng tử như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

Minh Hải nhìn Mạc Phàm trong mắt có quyết tâm, vẻ mặt vừa đổi, lạy Mạc Phàm nói.

Minh Hà vừa quỳ với Mạc Phàm, những người khác cũng quỳ theo.

- Hồng Liên Nhất Tộc, toàn bộ đều vì hoàng tử như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

Mạc Phàm nâng mọi người dậy, trong mắt lóe sáng tinh quang nhìn về phía đại cung chủ biến mất.