Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 969# 1




 

 

 

Chương: Thiên Đường
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




Nhìn thấy nho sinh vĩ đại kia, cuối cùng vẻ mặt đại cung chủ cũng khó coi.

Quả thật bà ta không biết nho sinh này, nhưng bà ta có thể cảm nhận được nho sinh này mạnh hơn Vô Tâm.

Nhất là ở trong đây, nho sinh còn mạnh hơn Vô Tâm nhiều.

Ý niệm của bà ta vừa động, Minh Phi và Minh Võ vội vàng trốn rất xa.

Bà ta còn chưa kịp hạ lệnh với Vô Tâm, huyết kiếm đã đến trước người Vô Tâm.

Đại kiếm trong tay Vô Tâm nhất hoành, che phía trước huyết kiếm.

Nhưng một kiếm này giống như nâng tất cả lực lượng của Hồng Liên Huyết Hải, một kiếm hạ xuống, cả Hồng Liên Huyết Hải tách ra từ giữa.

Cơ thể Vô Tâm nhìn như nhỏ đi một vòng sáng đến mức tận cùng, liền tắt đi.

Vô Tâm dọc theo rãnh biển Huyết Hải tách ra, vẫn bay về phía sau, mãi đến vạn mét mới dừng lại, từng đạo vết thương huyết sắc như rễ cây lan tràn trên người Vô Tâm.

Vô Tâm vừa định đứng dậy, kim quang chớp lóe, nho sinh đã đến trước người, trường kiếm huyết sắc được nho sinh cầm trên tay, đâm mạnh về phía Vô Tâm.

Không đợi huyết kiếm đâm trúng, trên người Vô Tâm chớp lóe quang mang màu trắng, cơ thể hóa thành chất lỏng màu trắng, nghịch huyết kiếm khó mà tin đứng phía sau Mạc Phàm.

Cơ thể nhanh chóng nhỏ đi, chạy về phía đại cung chủ, tốc độ rất nhanh.

Chỉ trong chớp mắt, đã đến xa vạn mét.

- Chạy, ăn một kiếm của ta trước đã.

Nho sinh hừ lạnh một tiếng, huyết kiếm còn chưa rơi vào trong biển nhất chuyển, quét ngang người mà đi.

“Bùm!”

Kiếm khí huyết sắc giống như gió bão di chuyển nhanh, mãnh liệt mà qua.

Chỉ trong chớp mắt, đã thu nhỏ đến độ cao ba trăm mét sau lưng Vô Tâm.

“Rầm!”

Một tiếng vang thật lớn, kiếm khí chém lên lưng Vô Tâm, Vô Tâm lại bay ra ngoài như diều đứt dây.

Không bay ra rất xa, bạch quang chớp lóe, Vô Tâm liền biến mất không thấy.

Trên sân Thiên Tâm Cung, Vô Tâm cỡ như người bình thường đứng sau lưng đại cung chủ, trên người chi chít vết thương huyết sắc.

Nhất là sau lưng, thâm sâu gần như chém Vô Tâm thành hai đoạn, có thể nhìn thấy xương trắng và nội tạng ở bên trong.

Nho sinh thấy Vô Tâm được đại cung chủ thu về, kim quang chớp lóe, liền đến đối diện cách đại cung chủ không xa.

Một tay của nho sinh nâng lên, đặt ở vị trí song song với đại cung chủ.

Trên vị trí đó, kim quang chớp lóe liền thu lại, lộ ra Mạc Phàm.

- Đại cung chủ, bây giờ ngươi còn muốn tiến vào địa ngục Hồng Liên nữa không?

Mạc Phàm bình tĩnh hỏi.

Thiên Tâm Cung có Vô Tâm, Hồng Liên Nhất Tộc bọn họ có Niết Bàn.

Niết Bàn này là thủy tổ của Hồng Liên Nhất Tộc, lấy thổ nhưỡng của Hoàng Liên Đảo cộng thêm huyết dịch của hắn và phần lớn linh hồn luyện chế mà thành, tên là Niết Bàn.

Năm đó lúc Huyết Hải khắp thiên hạ, đó là Niết Bàn đạp phá từng thế lực sơn môn ven đường, uy thế vô song, gần như hiếm có ai ngăn cản được huyết kiếm trong tay Niết Bàn.

Tuy Niết Bàn không phải vật sống, nhưng thực lực mạnh hơn Vô Tâm rất nhiều trong Hồng Liên Huyết Hải.

Thả Vô Tâm trong Hồng Liên Huyết Hải, căn bản là tự tìm tai họa.

Đại cung chủ nheo mắt lại, sắc bén lóe lên trong đôi mắt bà ta.

- Hồng Liên Huyết Hải, đúng là khiến bản cung mở rộng tầm mắt.

Không thể không nói, Thiên Tâm Cung bọn họ biết quá ít về Hồng Liên Huyết Hải rồi.

Cho dù là thịnh thế kim liên, hay là Niết Bàn còn khủng bố hơn Vô Tâm, đều nằm ngoài dự liệu của bà ta.

Nếu không có những thứ này, bà ta đã tinh lọc Hoàng Liên Đảo.

Trái lại là Mạc Phàm, không chỉ rất quen thuộc Hồng Liên Huyết Hải, cũng biết rất rõ về Thiên Tâm Cung bọn họ.

Quả thật như lời Mạc Phàm nói, bà ta tới không đúng nơi, cũng tới không đúng lúc.

Nếu có thể rửa tội Mạc Phàm, lại đến Hồng Liên Huyết Hải, có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.

- Ta sẽ còn trở lại, tạm biệt.

Ý niệm của đại cung chủ vừa động, trên đại nguyệt phía sau Thiên Tâm Cung bắn ra một đạo bạch quang, trên bầu trời địa ngục Hồng Liên lập tức xuất hiện một lỗ thủng khổng lồ.

Bà ta không rửa tội được Hoàng Liên Đảo, ở đây cũng không phải đối thủ của Mạc Phàm, không bằng rời đi thì hơn.

Bà ta vốn không nghĩ tới chuyện một lần đã thành công, chỉ là cho Mạc Phàm một cảnh cáo mà thôi.

Cột sáng màu trắng hạ xuống, Thiên Tâm Cung bay về phía trước dọc theo cột sáng.

Đồng thời, đóa hoa màu trắng từ Thiên Tâm Cung hạ xuống, bay vào trong Hồng Liên Huyết Hải.

Những đóa hoa này rơi vào trong Huyết Hải, rất nhanh liền biến mất ở trong Huyết Hải, mở ra bốn phía.

Có mấy thứ này ở đây, Hồng Liên Huyết Hải không thể tới Thiên Tâm Cung bọn họ, lần này không tính là đi một chuyến phí công.

- Đi, đừng nên gấp như vậy, ngươi còn một chuyện chưa kết thúc, đã muốn đi rồi à?

Mạc Phàm nhìn những đóa hoa màu trắng này, lắc đầu cười nói.

Đại cung chủ dám ra tay với hắn, không thành công đã muốn rời đi, đâu đơn giản như vậy?

Trong mắt hắn chớp lóe kim quang, một tay khác của Niết Bàn vươn ra, che phía trước cột sáng màu trắng này, Thiên Tâm Cung lập tức dừng lại.

- Mạc Phàm, ngươi?

Vẻ mặt đại cung chủ ngây ngốc, nói.

- Ta đã nói rồi, ngươi còn một chuyện chưa nhìn thấy, nếu đến đây, vậy xem xong hãy đi.”

Mạc Phàm thản nhiên nói.

- Ngươi nói Hàn Nguyệt sao, ta đưa Hàn Nguyệt cho ngươi, ngươi còn dám muốn sao?

Đại cung chủ liếc mắt nhìn Hàn Nguyệt ngây ra như phỗng ở bên cạnh, cười nói.

Mạc Phàm không cho bà ta rời đi, rõ ràng là vẫn chưa từ bỏ ý định với Hàn Nguyệt.

Nhưng vì Hàn Nguyệt, bà ta mới có thể đến đây, sau này Hồng Liên Huyết Hải không còn là nơi an toàn, Mạc Phàm còn dám lấy Hàn Nguyệt?

- Nếu ngươi nói muốn, ta có thể đưa cho ngươi, đúng rồi, hai tộc nhân này cũng có thể cho ngươi.

Đại cung chủ cười nói.- Không không không, không có đơn giản như vậy, ta phải ném các ngươi vào trong Luân Hồi Huyết Trì.

Trong mắt Mạc Phàm lóe sáng tinh quang, nói.

Hắn hiểu biết một chút về Thiên Tâm Cung, nhưng không biết càng nhiều hơn.

Hàn Nguyệt hắn có 90% nắm chắc khôi phục, Minh Phi và Minh Võ hai người thân là Hồng Liên Nhất Tộc, ném vào trong Luân Hồi Huyết Trì gần như có thể khôi phục 100%.

Trừ chuyện đó ra, hắn rất muốn biết, nếu đại cung chủ Thiên Tâm Cung vào trong Luân Hồi Huyết Trì sẽ thế nào.

Có thể khiến đại cung chủ khôi phục nguyên dạng hay không hắn không biết, cũng không quan tâm.

Chỉ dùng Luân Hồi Huyết Trì này, làm trừng phạt đối với đại cung chủ.

Nói xong, ý niệm hắn vừa động, cái tay Niết Bàn chặn cột sáng hạ xuống, lập tức vỗ vào Thiên Tâm Cung.

Thiên Tâm Cung chấn động, chỉ giãy dụa một cái, đã bị bàn tay Niết Bàn đè nặng, lập tức rơi xuống Luân Hồi Huyết Trì.

Trên Thiên Tâm Cung, cuối cùng vẻ mặt đại cung chủ không thể bình tĩnh.

Huyết Trì Luân Hồi này, bà ta còn chưa tiến vào bên trong, đã cảm nhận được chán ghét và phản cảm khó có thể miêu tả.

Khiến bà ta có loại cảm giác này, chắc chắn là có uy hiếp với bà ta.

Bà ta bị ném vào nơi này, Mạc Phàm đúng là đủ vô lễ.

- Mạc Phàm, ngươi dám!

Đại cung chủ nhíu mày, tức giận nói.

Bóng dáng bà ta nhất huyễn, liền rời khỏi Thiên Tâm Cung, bay về phía cột sáng màu trắng.

- Nếu ngươi dám tới đây, vì sao ta không dám làm vậy, còn nữa ngươi thua, không chỉ không có tư cách chạy trốn, cũng không có tư cách lựa chọn.

Mạc Phàm cười lạnh lùng, nói.