Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 958# 2




 

 

 

Chương: Liệt Thiên Kiếm
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




- Tiên khí, Liệt Thiên Kiếm?

Mạc Phàm mở to mắt, bật thốt lên.

Tuy Quân Mạc Tà chiếm được Thông Thiên Môn, nhưng ít khi sử dụng, bởi vì không có mấy người đáng để anh ta sử dụng Thông Thiên Môn.

Cho nên thường xuyên sử dụng Liệt Thiên Kiếm, nghe nói thanh tiên kiếm này có thể trảm phá Thiên Cung.

- Không sai, là Liệt Thiên Kiếm.

Vô Cực đáp, tay bóp pháp ấn, vô số trận pháp tụ tập về phía Vô Địch.

Vô Phong hơi híp mắt, cũng một tiếng kiếm minh, tiên khí Trấn Ma Kiếm huyết sắc xuất hiện theo.

Đồng thời, sắc mặt đám Vô Huyền cũng thay đổi, nhao nhao ra tay.

Tuy Vô Địch thân thiết với Vô Cực và Vô Phong hơn, nhưng là cao thủ của Thần Nông Tông bọn họ, đồng thời còn là Vô Huyền mang vào sơn môn, Vô Huyền nói gì Vô Địch cũng sẽ nghe, sao có thể để Vô Địch bị phế trong tay Quân Mạc Tà.

Nếu không sử dụng tiên khí thì dễ nói một chút, Quân Mạc Tà rất khó giết chết Vô Địch ở Thần Nông Tông.

Nhưng là tiên khí, chính là thứ tồn tại vì để cao thủ Đại Thừa tàn sát.

Nhưng bọn họ chỉ động một phát.

Ngay sau đó, giống như bị ấn tạm dừng, cho dù là Vô Cực, đám Vô Phong hay là Mạc Phàm đều dừng lại.

Sắc mặt mọi người ở đây cùng thay đổi.

Nơi này ngoại trừ Mạc Phàm ra, đều là cao thủ Đại Thừa.

Nhưng ở dưới tay Quân Mạc Tà, lại bị trấn áp tới nước này, vốn không có đường sống đánh trả.

Phải biết rằng, Vô Phong, Vô Cực còn nằm trong top 100 Tiên Bảng.

Mọi người vô cùng khiếp sợ, một thanh cự kiếm bay từ trong hư không ra.

Thanh kiếm này dài hơn thanh kiếm thông thường một nửa, rộng gấp đôi, trên đại kiếm có khắc đầy văn tự lõm màu vàng, giữa thân kiếm nứt ra một phẫn, dẫn tới thanh kiếm này nhìn như hai lưỡi dao xiên nhau.

Thanh kiếm này vừa ra, trong chớp mắt xung quanh tối sầm lại, giống như hào quang đều bị thanh kiếm này hấp thu, trên thân kiếm tỏa ra ánh sáng ngọc, giống như mặt trời.

Dưới hào quang chói mắt, hai chữ Liệt Thiên có vẻ rất đặc biệt.

Trường kiếm chỉ trong chớp mắt, đã tới trước người Vô Địch.

Vô Địch nhíu mày, trong mắt là không thể tin được.

Mười đại cao thủ không hổ là mười đại cao thủ, chỉ trong chớp mắt đã khống chế được nhiều người như vậy.

Ở trước mặt Quân Mạc Tà, nếu võ đạo của Quân Mạc Tà là mặt trời, võ đạo của ông như ngọn đèn vậy.

Nhưng khiếp sợ lập tức bị nghiêm trọng thay thế.

Thân thể ông chấn động, hắc ám đè xung quanh ông run lên theo, một quyền của ông nâng lên với vẻ gian nan.Vô số phù văn và quyền đạo cùng tụ tập vào trong tay ông, quả đấm của ông như được trợ giúp, đánh về phía Liệt Thiên Kiếm.

Quân Mạc Tà khẽ nâng mí mắt, nhưng chỉ khẽ nâng.

- Ta còn tưởng võ đạo của ngươi đi rất xa, không ngờ chỉ có chút như vậy, chỉ có chút võ đạo đó mà dám ra tay với ta, Thần Nông Tông đúng là nơi không phải bồi dưỡng chiến tu, vậy thì đừng cần có, trở về tu y đạo đi, đây mới là chuyện ngươi cần phải làm.

Ý niệm của Quân Mạc Tà vừa động, Liệt Thiên Kiếm vốn đâm về phía ngực Vô Địch, trái lại đâm về phía quả đấm.

Dưới Liệt Thiên Kiếm, quả đấm của Vô Địch chỉ sáng lên, còn không chống đỡ được một giây đã tắt đi hoàn toàn.

Liệt Thiên Kiếm vì thế mà tiến vào, đâm vào trong quả đấm của Vô Địch.

Cơ thể Vô Địch run lên, vẻ mặt nghiêm trọng, lông mày hơi nhíu lại.

Ông chậm rãi quay đầu, nhìn về phía quả đấm của mình, vẻ mặt lập tức thay đổi.

Trên nắm tay ông, những phù văn nhanh chóng phân liệt ra, sau đó những phù văn này dập nát từng cái một.

Một quyền vừa rồi, ông ngưng tụ tất cả võ đạo và lực lượng của mình, những phù văn này là hiện vật võ đạo của ông.

Lực lượng bị đâm phá không có vấn đề gì, nhưng võđạo của ông bị Quân Mạc Tà phá, chẳng khác nào con đường trèo lên võ đạo bị người ta đánh nát.

“Phập!”

Âm thanh cơ thể bị đâm vang lên, Liệt Thiên bay từ trong cơ thể Vô Địch ra, hình thành một cái động to trước ngực Vô Địch.

Cơ thể Vô Địch giống như không có chút sức lực, quỳ trên mặt đất.

Quân Mạc Tà hơi nhếch miệng, nắm lấy Liệt Thiên cười khẽ.

- Hình như ra tay hơi nặng, nhưng chuyện này đối với Thần Nông Tông và Mạc công tử hẳn là không có vấn đề gì?

Xung quanh, những người khác khôi phục như thường, nhưng sắc mặt vô cùng khó coi.

Nơi này là trung tâm của Thần Nông Tông, gần như tất cả cao thủ không bế quan của Thần Nông Tông đều ở đây, không chỉ không thể ngăn cản Quân Mạc Tà ra tay, còn khiến Vô Địch bị phế.

Vô Địch vốn là chiến lực rất có hi vọng của Thần Nông Tông bọn họ, hiện giờ thì đừng nghĩ nữa.

- Quân Mạc Tà, ngươi không hổ là một trong mười đại cao thủ, ta cũng tới thử thực lực của ngươi!

Vô Phong nheo mắt, cầm Trấn Ma Kiếm huyết sắc nói.

Thương thế do Liệt Thiên Kiếm của Quân Mạc Tà để lại, tương đương đặt hai phần trong không gian khác nhau, rất khó chữa khỏi, nhưng không có vấn đề gì đối với Thần Nông Tông bọn họ.

Nhưng Quân Mạc Tà dùng võ đạo của anh ta phá nát võ đạo của Vô Địch, võ đạo bị phế, tương đương con đường phía trước và đường lui bị phá toàn bộ, tu vi không phế, nhưng võ đạo bị phế đi.

Vô Địch không dễ dàng gì mới đi tới bước này, muốn ngưng tụ võ đạo sẽ không dễ dàng như vậy.

- Vô Phong sư đệ, đệ lui xuống trước đi.

Trên đài cao, vẻ mặt Vô Cực lạnh nhạt, ống tay áo vung lên, chuyển Vô Phong dời đi.

Vô Phong mạnh hơn Vô Địch một chút, nhưng không quá mạnh.

Vô Địch đã bị phế, Vô Phong không thể xảy ra chuyện.

- Vô Cực chân nhân, thật xin lỗi, các ngươi nhiều người ngăn cản ta như vậy, vừa rồi không cần thận, ra tay hơi nặng một chút.

Quân Mạc Tà cười khẽ nói.

- Vô Địch sư đệ đồng ý nhất chiến với ngươi, bị thương là không thể tránh được, Võ Đế không cần tự trách, Bất Tử, con xử lý vết thương cho Vô Địch sư thúc đi.

Vô Cực đạo nhân không vui không buồn nói.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Quân Mạc Tà một cái, quả đấm trong ống tay áo nắm chặt, liền buông lỏng ra.

Vết thương của Vô Địch sư thúc chữa trị được, nhưng võ đạo không phải y tiên bình thường có thể khôi phục.

Quân Mạc Tà đâu phải so tài với Vô Địch sư thúc, rõ ràng là muốn hủy Vô Địch sư thúc, cho hắn giáo huấn và cảnh cáo.

Chỉ vì vậy, Quân Mạc Tà phế võ đạo của sư thúc hắn, người đáng chết đúng là đáng chết.

- Sư thúc, con đỡ người dậy.

Mạc Phàm nói.

- Tiểu tử, sư thúc con kém cỏi như vậy sao, chỉ một kiếm mà không đứng nổi?

Vô Địch nghiến răng, cười ha ha.

Một quyền của ông đập lên trên đất, trên mặt đất lưu lại một quyền ấn, hai chân ông run rẩy đứng dậy, máu tươi không ngừng chảy từ ngực ông ra.

Rõ ràng chỉ là đứng dậy, nhưng đối với cao thủ Đại Thừa như Vô Địch lại giống một người bệnh liệt nửa người muốn đứng dậy.

- Bắt đầu đi, xú tiểu tử.

Mạc Phàm gật đầu, cứa qua hai tay Vô Địch sư thúc, lấy mỗi tay mọt giọt máu trong lòng bàn tay, phóng lên không trung.

- Tam sinh huyết, lục đạo ấn, bát quái luân hồi...

Theo chú ngữ vang lên, một đám pháp ấn nhập vào trong hai giọt máu, hai giọt máu chậm rãi hòa làm một.

Ngón tay Mạc Phàm khẽ búng, huyết dịch dung hợp lại bay vào trong lỗ máu ở ngực Vô Địch, vết thương nhanh chóng khôi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được, nhưng cả Vô Cực Cung vẫn chết lặng như cũ.