Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 954# 2




 

 

 

Chương: Sắp Xếp
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




Quân Mạc Tà rời đi, những người khác cũng rời đi theo, trong cung điện chỉ còn lại Vô Cực và Vô Địch.

- Sư huynh, tiểu tử này lại phạm phải chuyện gì, vậy mà đưa tới Quân Mạc Tà?

Vô Địch tò mò hỏi.

- Huyết nhiễm Thiên Tâm Cung còn chưa đủ sao?

Vô Cực lạnh nhạt nói.

- Sư huynh, huynh đừng lừa ta, tuy Quân Mạc Tà không phải loại tốt đẹp gì, nhưng cũng không đến mức muốn hợp tác với Thiên Tâm Cung, chắc chắn tên tiểu tử kia có điểm gì khiến Quân Mạc Tà theo dõi.

Vô Địch nói chắc chắn.

Ông ít khi nói, nhưng nhìn ra được, nhất định không phải vì chuyện Thiên Tâm Cung mà tới, thậm chí không phải tới vì huyết mạch hoàng tộc của Hồng Liên Nhất Tộc, vấn đề rất có khả năng nằm trong Vô Thiên Vực.

- Vô Địch, đệ biết quá nhiều, như vậy không tốt.

Vô Cực liếc mắt nhìn Vô Địch một cái, nói.

- Sư huynh, chắc chắn là chuyện trong ký ức của tiểu tử kia đúng không?

Vô Địch cười nói.

Mạc Phàm vừa đến Thần Nông Tông, thần hồn đã được Vô Phong che lại, Vô Phong không nhìn, ông cũng không nhìn, ông vẫn luôn tò mò, trong ký ức của Mạc Phàm cất giấu bí mật gì.

Ngoài ra Mạc Phàm từng nói, bảo Phượng Vũ chăm chỉ tu luyện, cùng hắn đối phó một người.

Lúc ấy đối thủ của Mạc Phàm chỉ có Long Ngạo Thiên, nhưng Mạc Phàm vốn không có ý để Phượng Vũ đối phó Long Ngạo Thiên, chỉ nói là một người vô cùng lợi hại.

Người lợi hại như vậy, ông không thể nghĩ tới là ai, hiện giờ Quân Mạc Tà tới, chỉ đích danh tìm Mạc Phàm, vậy chỉ có thể là Quân Mạc Tà.

- Cần ta xóa trí nhớ của đệ không?

Vô Cực đạo nhân nhíu mày, vươn tay ra hỏi.

- Sư huynh, đừng mà, ta chỉ biết chút ít đó, chuyện cụ thể, ta không biết một chút nào, huynh vì một đồ đệ mà đối xử với ta như vậy, thật sự quá độc ác rồi, chúng ta là sư huynh đệ mấy ngàn năm, huynh thật sự là sư huynh của ta sao?

Vẻ mặt Vô Địch sửng sốt, nói.

- Đệ ngoại trừ những chuyện này, còn biết bao nhiêu?

Vô Cực nhíu mày hỏi.

- Tiểu tử này giống như biết quá nhiều, còn biết nhiều hơn cả ta, ta hoài nghi tiểu tử này khôi phục trí nhớ kiếp trước, ngoại trừ chuyện này ra thì không có.

Vô Địch nói.

Không phải là ông chưa từng bị xóa trí nhớ, trước đây ông luôn bị Vô Phong và Vô Cực xóa, mỗi lần thua, hai người đều gần như xóa một ít trí nhớ của ông, qua mấy ngày lại khôi phục.

Tuy không có gì, nhưng cảm giác có một số việc bỗng nhiên không nhớ rõ, vô cùng không thoải mái, ông bị hai người đùa mà sợ.

- Chỉ vậy thôi sao?

Vô Cực đạo nhân nhướn mày, hỏi.

- Sư huynh, thật sự chỉ có vậy thôi, ta lấy nhân cách ra để thề.

Vô Địch vội vàng nói.

- Chuyện này dừng ở đây, đệ không cần phải biết nhiều như vậy, đợi đệ thành một trong mười đại cao thủ, ta sẽ nói cho đệ, đúng rồi, không phải Tiểu Phàm nói cho đệ một nơi có Võ Đạo Trì sao, trong khoảng thời gian này, ta và Vô Phong đều ở đây, đệ không cần canh giữ Thần Nông Tông nữa.

Vô Cực nói tiếp.

- Thật hay giả thế, vậy mà tiểu tử này có thể biết nhiều như vậy?

Vẻ mặt Vô Địch sửng sốt, hỏi.

Cần ông đến mười đại cao thủ, mới có thể nói cho ông.

Vậy Mạc Phàm chắc chắn đến một bước mười đại cao thủ kia, nếu không sẽ không đến mức khiến sư huynh ông phải như vậy.

- Hửm?

Vô Cực nhíu mày, trong bàn tay lập tức hiện lên một ký hiệu.

- Vô Địch, chuyện đệ biết và muốn biết vượt qua tưởng tượng của ta rồi, ta cảm thấy nên xóa một phần ký ức của đệ.

- Đừng mà, sư huynh, ta không hỏi là được nữa gì, ta đảm bảo không tới mười đại cao thủ, sẽ không hỏi chuyện này nữa.

Vẻ mặt Vô Địch thay đổi, vội vàng nói.

- Vô Địch sư đệ, ta cũng vì tốt cho đệ thôi, có một số việc không biết sẽ tốt hơn, nếu đệ lại dính vào chuyện của Tiểu Phàm, sẽ đến một ngày đệ cảm thấy hối hận, cho nên sau này đệ đừng dính vào chuyện của Tiểu Phàm nữa.

Vẻ mặt Vô Cực nghiêm túc nói.

Kiếp trước Vô Địch không liên quan quá nhiều với Mạc Phàm, cũng không có vấn đề gì.

Cho nên chuyện này Vô Địch không dính vào thì không dính tốt hơn.

- Vậy huynh và tiểu tử Vô Phong thì sao, vì sao hai người có thể lội vào vũng nước đục này, mà ta thì không thể?

ấ ểVô Địch cảm thấy khó hiểu nói.

- Ta và Vô Phong sao?

Vô Cực lắc đầu, khóe miệng hơi nhếch lên nói.

Mạc Phàm là đồ đệ của ông, vợ Vô Phong là Mạc Phàm chữa khỏi, thậm chí Mạc Phàm còn mang Hàn Nguyệt trở về, ông và Vô Phong không thoát ra được.

- Nếu sau này hai bọn ta xảy ra chuyện, Thần Nông Tông còn có đệ, không phải là đệ muốn trở thành chưởng môn của Thần Nông Tông sao, nếu ta và Vô Phong gặp chuyện không may, đệ có thể chuyển tới Vô Cực Phong rồi.

Vô Cực cười nói.

- Này, sư huynh, ta chỉ đùa chút thôi, huynh cũng biết yêu thích của ta rồi đấy, ta chỉ thích võ đạo, không thích hợp làm chưởng môn, ngoài ra Diễn Thiên Thần Quyết của ta tu luyện không tiến bộ, mọi người sẽ không phục đâu.

Vô Địch cười nịnh nọt nói.

Lúc trước ông uống say chỉ thuận miệng nói với Vô Cực sư huynh, thật không ngờ Vô Cực sư huynh nhớ tới tận bây giờ.

- Diễn Thiên Thần Quyết không sao, đệ làm chưởng môn, sẽ có trình độ Diễn Thiên Thần Quyết như ta.

Mỗi thế hệ chưởng môn, đều tiếp nhận Thần Nông Độ, tu vi Diễn Thiên Thần Quyết sẽ thăng phạm vi rộng.

Cho nên chuyện Diễn Thiên Thần Quyết không là vấn đề.

- Mẹ kiếp, không ngờ thực lực của sư huynh đột nhiên tăng mạnh, là dựa vào Thần Nông Độ?

Vẻ mặt Vô Địch sửng sốt, hỏi.

- Xem như là vậy, bây giờ hẳn là đệ không còn băn khoăn gì nữa, nếu Diễn Thiên Thần Quyết của đệ đề thăng trên phạm vi rộng, võ đạo của đệ sẽ tăng không ít đúng không?

Vô Cực bất đắc dĩ nói.

- Đúng là vậy, nhưng mà sư huynh bảo ta làm tay sai cho huynh tuyệt đối không thành vấn đề, ta thật sự không muốn chức chưởng môn, hơn nữa chuyện Tiểu Phàm, hẳn là không đến mức huynh và tiểu tử Vô Phong không gánh nổi?

Vô Địch cảm thấy khó hiểu nói.

- Đệ cảm thấy thế lực như Thiên Tâm Cung và Thiên Đạo Cung, cái nào không đến mức bọn ta không gánh nổi?

Vô Cực cười khẽ nói.

Trên người Mạc Phàm có truyền thừa của Tạo Hóa Môn, sớm muộn gì Thiên Đạo Cung cũng sẽ tới tìm Mạc Phàm.

- Đệ có thể không có việc gì tìm Tiểu Phàm muốn một số thứ có tác dụng với võ đạo của đệ, đây coi như là phí tổn giúp Tiểu Phàm bồi dưỡng đệ tử, nhưng chuyện của Tiểu Phàm, sau này đệ đừng tham dự vào.

Vô Cực nói.

- Như vậy quá vô liêm sỉ, có phải không được tốt lắm không?

Vô Địch gãi mặt, nói.

Ông lấy không ít thứ tốt từ chỗ Mạc Phàm, đã khiến võ đạo của ông đề thăng một đoạn không nhỏ.

Ông lại đi làm theo lời Vô Cực nói, chính ông ta đều cảm thấy xấu hổ.

- Không sao, đây là thứ đệ nên được, đệ cần thứ gì cứ tới tìm Tiểu Phàm, thứ đệ muốn Tiểu Phàm đều có.

Vô Cực lạnh nhạt nói.

- Tiểu tử này lợi hại như vậy, lần trước ta tìm tiểu tử này muốn mấy thứ, đều nói là không có, xú tiểu tử, vậy mà dám lừa gạt ta, lá gan không nhỏ.

Vẻ mặt Vô Địch sửng sốt, nói.

Ông biết Mạc Phàm lợi hại, nhưng không ngờ Mạc Phàm khủng bố như thế.

- Ta đã nói với đệ rồi, đệ đừng nói với bất luận kẻ nào, hơn nữa phải làm theo lời ta nói, nếu để ta phát hiện đệ lộ ra nửa chữ, đệ ở yên trong Thần Nông Quật đi, nếu đến lúc đệ làm chưởng môn, đệ sẽ được thả ra.

Vô Cực đạo nhân ra lệnh.

Nói xong, ống tay áo ông vung lên, tiễn Vô Địch ra ngoài.