Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 951# 2




 

 

 

Chương: Câu Đố Trọng Sinh
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




Mạc Phàm nheo mắt, trong mắt hiện lên sắc bén.

- Vô Tàng sư thúc, người có ý gì đây?

- Có ý gì sao, hẳn là ngươi đã tiếp nhận lễ rửa tội của Thiên Tâm Cung, mới trở về từ Thiên Tâm Cung đúng không?

Vô Tàng cười lạnh lùng, nói.

- Không sai.

Mạc Phàm gật đầu nói.

- Nếu tiếp nhận lễ rửa tội của Thiên Tâm Cung, suy nghĩ vì Thần Nông Tông chúng ta, ta chỉ có thể bắt ngươi lại, kiểm tra một phen, tránh để Thần Nông Tông chúng ta bị Thiên Tâm Cung xâm nhập cũng không biết.

Vô Tàng lạnh lùng nói.

Chuyện như vậy không phải chưa từng có, lúc trước có một đệ tử tông môn bị Thiên Tâm Cung rửa tội xong, còn tiễn về tông môn của người đó.

Đệ tử này nhờ cơ hội đó, giành lấy cơ mật của tông môn này tới tay, mang về Thiên Tâm Cung.

Tuy tông môn kia không bị làm sao, nhưng không có bí mật gì đáng nói với Thiên Tâm Cung, là một chuyện đáng sợ cỡ nào.

Thần Nông Tông bọn họ là một trong mười đại tông môn, có vô số bí mật không thể để người ngoài biết được, tất nhiên không thể theo gót tông môn này.

Có một số bí mật bị Thiên Tâm Cung nắm giữ, Thần Nông Tông bọn họ sẽ trở thành con rối của Thiên Tâm Cung.

Chưa chắc chắn Mạc Phàm không có một chút vấn đề, bọn họ sẽ không thả Mạc Phàm ra.

- Bất Vi, còn chưa ra tay, chẳng lẽ ngươi không ra tay với đệ tử của Vô Cực Phong?

Vô Tàng cười lạnh lùng, hỏi tiếp.

Chu Bất Vi nhíu mày, nhìn về phía Mạc Phàm, trên mặt hiện lên vẻ khó xử.

Tất nhiên là ông ta biết Vô Tàng muốn làm gì, đơn giản là muốn nhân cơ hội trả thù Mạc Phàm.

Nhưng Mạc Phàm thật sự từ Thiên Tâm Cung trở về, nếu không kiểm tra Mạc Phàm một phen, quả thật là một tai họa ngầm.

- Thực xin lỗi, Mạc sư đệ, ta chỉ làm theo quy định, mong Mạc sư đệ lượng thứ.

- Chu sư huynh, ta muốn biết chuyện này là mệnh lệnh của ai, có thể nói cho ta biết không?

Mạc Phàm cau mày hỏi.

Chuyện hắn tới Thiên Tâm Cung bị biết chẳng lạ gì, nhưng hắn bị bắt điều tra, nếu không phải mệnh lệnh của sư phụ hắn, hắn không tiếp nhận.

- Đây là mệnh lệnh của Vô Huyền sư huynh, ngươi có vấn đề gì không, đúng rồi, Vô Phong sư thúc ngươi hẳn là cũng tới Thiên Tâm Cung đúng không, Vô Phong cũng bị nhốt trong cung điện của mình, không có mệnh lệnh của Vô Huyền sư bá ngươi, Vô Phong sẽ không thể rời khỏi cung điện, chặn cửa Vô Phong là Vô Địch sư thúc ngươi, bây giờ ngươi còn gì muốn nói?

Vô Tàng hơi nhếch miệng, hỏi.

Lần này Vô Phong không phản kháng, Mạc Phàm có thể làm gì?

- Vô Huyền sư bá?

Mạc Phàm lắc đầu cười, lập tức thoải mái hơn.

Ở Thần Nông Tông, người có thể hạ mệnh lệnh này chỉ có Vô Huyền sư bá rồi.

- Nếu là như vậy, Bất Vi sư huynh đến đây đi.

Mạc Phàm vươn hai tay ra nói.

Nếu bọn họ muốn kiểm tra, vậy thì kiểm tra đi, dù sao cũng không điều tra ra được.

- Vậy đắc tội rồi.

Chu Bất Vi nhíu mày, ra hiệu cho hai người khác ra tay.

Âm thanh tiếng nước chảy vang lên, từ xa lại gần, càng ngày càng to.

Ở đây, vẻ mặt không ít người thay đổi.

Nhất là Vô Tàng, Mạnh Bất Đồng, lông mày lập tức nhíu lại.

Âm thanh này không xa lạ đối với không ít người, nếu âm thanh là hải triều, đó chính là Vô Phong tới, nhưng âm thanh nước chảy ở cầu nhỏ, đó chính là Vô Cực đạo nhân chưởng môn của Thần Nông Tông.

Lúc này chưởng môn trở lại, không phải là chuyện tốt.

Tiếng nước chảy chỉ vang lên một lát, liền dừng lại, Vô Cực đạo nhân lão giả tóc bạc mặc huyền y xuất hiện trước người mọi người.

- Sư phụ.

Mạc Phàm nhìn thấy Vô Cực đạo nhân, cười khẽ nói.

Xem ra vận khí của hắn không tệ, sư phụ hắn mới trở lại Thần Nông Tông.

Vô Cực đạo nhân hơi nhếch miệng, liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, sau đó nhìn về phía đám Vô Tàng.

- Bái kiến chưởng môn sư huynh.

Vẻ mặt Vô Tàng âm trầm, ôm quyền với Vô Cực đạo nhân, cung kính nói.

- Vô Tàng sư đệ, không cần đa lễ, chuyện này giao cho ta xử lý đi, thế nào?

Vô Cực đạo nhân mỉm cười, hỏi.

- Chuyện này?

Vô Tàng nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ khó chịu.

Bọn họ bắt Mạc Phàm, có lẽ còn có thể nhân cơ hội dạy dỗ Mạc Phàm một chút, lấy lại mặt mũi.

Để Vô Cực mang Mạc Phàm đi, bọn họ không có biện pháp đối phó Mạc Phàm rồi.

- Có thể thì có thể, nhưng chỗ Vô Huyền sư huynh, ta nên công đạo thế nào?

Vô Tàng khó xử hỏi.

- Chỗ Vô Huyền sư huynh, ta sẽ nói chuyện, như vậy được rồi chứ?

Vô Cực cười khẽ nói.

- Nếu chưởng môn sư huynh nói như vậy, tất nhiên là ta không có ý kiến, vậy ta đi trước một bước.

Vẻ mặt Vô Tàng âm trầm, xoay người biến mất.

Chỉ trong phút chốc, xung quanh chỉ còn lại một số đệ tử của Vô Cực Phong.

- Bất Đồng, lúc ta không có ở đây, Vô Cực Phong được con quản lý rất tốt.

Vô Cực đạo nhân liếc mắt nhìn Mạnh Bất Đồng một cái, nói.

- Sư phụ khen lầm rồi, Bất Đồng chỉ làm theo chức trách của mình, nhưng sư phụ, chuyện Mạc sư đệ, chúng ta nên làm gì bây giờ, đám Vô Huyền sư bá rất kiêng kị lễ rửa tội của Thiên Tâm Cung.

Vẻ mặt Mạnh Bất Đồng lạnh nhạt, lo lắng hỏi.

- Bộ dạng Thiên Tâm Cung hiện giờ, các con đều thấy rồi đấy, chuyện này hẳn là công đạo tốt nhất.Vô Cực đạo nhân hơi nhếch miệng, nói.

- Cũng phải, Thiên Tâm Cung không thể rửa tội Mạc sư đệ, trái lại bị Hồng Liên Huyết Hải làm bẩn, quả thật không cần phải kiểm tra Mạc sư đệ.

Mạnh Bất Đồng cười khẽ, nói.

Nếu Mạc Phàm bị rửa tội, Thiên Tâm Cung sẽ không xuất hiện chuyện như vậy.

- Ừm, con và Bất Vi cũng trở về đi, chuyện này ta sẽ xử lý.

Vô Cực đạo nhân nói.

- Dạ, sư phụ, chúng con cáo từ.

Mạnh Bất Đồng liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, rời đi theo.

Vô Cực nhìn thoáng qua Mạc Phàm, khóe miệng hơi nhếch lên.

- Xem ra ba cánh cửa trên Địa Cầu đã được xử lý thuận lợi rồi?

- Ba cánh cửa kia đã coi như xử lý xong, nếu không phải gặp người của Thiên Tâm Cung, có thể tính là hoàn mỹ rồi.

Mạc Phàm cười bất đắc dĩ, nói.

Cửa địa ngục không làm khó được hắn, tuy Vọng Cơ sư huynh không đi ra, nhưng nói không chừng sẽ đạt được cơ duyên khác, nếu không có Thiên Tâm Cung, hắn đã hoàn thành hôn lễ với Tiểu Tuyết, thật là hoàn mỹ rồi.

- Thế gian này đâu có thứ gì hoàn mỹ cả, sau này con sẽ biết, đi theo ta, chuyện con muốn biết, ta biết một phần, có lẽ có thể giải quyết một phần nghi ngờ của con.

Vô Cực hơi nhếch miệng, cười thần bí, xoay người đi vào trong Thần Nông Tông.

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, đi theo sư phụ hắn vào trong đại môn.

Không lâu sau.

Mạc Phàm đi theo Vô Cực đạo nhân, đến Vô Cực Cung cao nhất, chỗ chưởng môn ở, trên sân của Vô Cực Cung.

Trên sân này, bất luận là lúc nào đều có thể thấy mặt trời ở xa cuối chân trời.

- Muốn hỏi chuyện gì, hỏi đi, ta cũng không biết nhiều lắm, nhưng ít nhất biết nhiều hơn con một chút.

Vô Cực đạo nhân nhìn mặt trời ở phía xa, tiện tay bố trí một trận pháp cách âm, nói.

Mạc Phàm nhíu mày, hít sâu một hơi dài, trên mặt hiện lên vẻ nghiêm trọng.

- Sư phụ cũng biết, con là người 500 sau trọng sinh đến bây giờ sao?