Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 949# 2




 

 

 

Chương: Tự Hạ Xuống Thiên Tâm Cung
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




- Đại cung chủ, cứ để tiểu tử này rời đi như vậy sao?

Vẻ mặt Đông Ly sửng sốt, vội vàng hỏi.

Mạc Phàm xâm nhiệm Thiên Tâm Cung bọn họ thành như vậy, từ xưa đã không có tình trạng như vậy, để Mạc Phàm rời đi, mặt mũi của Thiên Tâm Cung bọn họ còn đâu?

Nhất là nếu Mạc Phàm rời đi, còn có thể mang Hàn Nguyệt.

Đại cung chủ giống như không nghe thấy, ngón tay khẽ búng về phía Hàn Nguyệt, một đạo bạch quang biến mất vào trong mi tâm Hàn Nguyệt.

Chỗ mi tâm Hàn Nguyệt, một Thiên Tâm Ấn hình hoa sen lóe lên vài cái, liền biến mất không thấy.

- Hàn Nguyệt, ngươi có thể đi cùng bọn họ, nhưng như ngươi mới nói, không có Phàm Trần Chi Lộ, ngươi cần tự mình rời khỏi đây.

Đại cung chủ lại nói tiếp.

Hồng Liên Huyết Hải đã bao trùm cả Thiên Tâm Cung, lúc này còn tốt hơn một chút, Thiên Tâm Cung chỉ bị xâm nhiễm một phần nhỏ, chỉ mất một thời gian không lâu, Thiên Tâm Cung sẽ khôi phục.

Nhưng Thiên Tâm Cung bị xâm nhiễm nặng, sẽ không đơn giản như vậy.

Thiên Tâm Cung hiện giờ cũng không phải ở trạng thái thức tỉnh, chẳng bằng để Mạc Phàm rời đi thì hơn.

Nghe thấy lời đại cung chủ nói, lúc này sắc mặt Đông Ly tiên tử mới tốt hơn một chút.

Không có Phàm Trần Chi Lộ, Mạc Phàm chỉ có thể chậm rãi vùng vẫy trong vùng đất chân không, mãi đến khi chết mới thôi, đây cũng là một biện pháp không tệ.

Như vậy cho dù Mạc Phàm huyết nhiễm Thiên Tâm Cung, cũng thua dưới tay Thiên Tâm Cung bọn họ.

- Hi vọng người bên cạnh tôi sẽ không được mang tới Thiên Tâm Cung, nếu không sẽ không đơn giản chỉ là huyết mạn Thiên Tâm đơn giản như vậy đâu.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, giống như đã sớm dự đoán được sẽ như vậy, nói.

Lần này tạm thời để như vậy, lần sau có chuyện như thế, hắn không ngại khiến cả Thiên Tâm Cung chìm trong Hồng Liên Huyết Hải.

Đại cung chủ nheo mắt, không nói gì thêm, nhưng trong mắt lóe lên sắc bén, sắc bén hiếm khi xuất hiện tỏa ra.

Tuy vô cùng tức giận, nhưng nếu không tìm được biện pháp đối phó Hồng Liên Huyết Hải, bà ta sẽ không đi trêu chọc Mạc Phàm.

Hồng Liên Huyết Hải, có khả năng thật sự là khắc tinh của Thiên Tâm Cung.

Mạc Phàm làm như không nhìn thấy, ánh mắt nhìn về phía Hàn Nguyệt, một cánh cửa địa ngục Hồng Liên mở ra trước mặt Hàn Nguyệt.

- Hàn Nguyệt tiên tử, tự ngươi đi vào, hay để ta giúp ngươi đi vào.

Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.

- Tiểu tử, cho dù ngươi mang ta rời khỏi Thiên Tâm Cung cũng vô dụng thôi, ngươi tương đương giữ lại một kẻ địch bên người.

Hàn Nguyệt nhìn cánh cửa kia, lạnh lùng nói.

Trên người bà ta đã không còn Thiên Tâm Ấn, nhưng dù sao cũng trải qua lễ rửa tội rồi, bây giờ bà ta chỉ có oán hận Vô Phong và người bên cạnh Vô Phong.

Cho dù Mạc Phàm y thuật vô song ở Thần Nông Tông, cũng không có biện pháp khôi phục.

- Ta giúp ngươi vào vậy.

Ý niệm của Mạc Phàm vừa động, đại thủ huyết sắc vươn từ trong cánh cửa ra, nắm lấy Hàn Nguyệt biến mất trong đại môn, đại môn đóng lại.

- Chúng ta đi thôi, sư thúc.

Mạc Phàm nói với Vô Phong.

Vô Phong khẽ gật đầu, cơ thể nhạt dần đi, biến mất trong mi tâm Mạc Phàm.

- Đi, không có Phàm Trần Chi Lộ, ta xem các ngươi đi thế nào?

Trên bầu trời, Đông Ly tiên tử cười mỉa nói.

Mạc Phàm nghiêng đầu, lần này liếc mắt nhìn Đông Ly tiên tử một cái.

- Vậy sao, vậy ngươi mở to hai mắt nhìn xem, ta rời khỏi Thiên Tâm Cung thế nào.

Đường mà thôi, hắn đi nơi nào, nơi đó là đường.

Hắn vung tay áo lên, nhấc chân đi về phía ven Thiên Tâm Cung.

Huyết Hải Chi Thủy bao phủ Thiên Tâm Cung theo hắn rời đi, nhanh chóng lùi ra, cuồn cuộn chảy tới ven Thiên Tâm Cung, rất nhanh liền đến bên cạnh Thiên Tâm Cung.

Sau đó Huyết Hải Chi Thủy cuồn cuộn chảy xuống, giống như một đạo thác nước huyết sắc chảy từ Thiên Tâm Cung xuống.

Đến chỗ nào, thác nước biến thành bậc thang, còn lan tràn tới nơi mắt không nhìn thấy.

Nhìn từ phía xa, giống như một cây cầu kéo dài từ Thiên Tâm Cung tới phàm trần.

Lần này, đại cung chủ, cung chủ còn lại và toàn bộ đệ tử của Thiên Tâm Cung đều ngây ngẩn cả người.

Có người xây cầu ở Thiên Tâm Cung tới phàm trần, chuyện này ngay cả cao thủ Đại Thừa cũng không làm được, mười đại cao thủ của Tu Chân giới, chỉ có thể tự mình đến Thiên Tâm Cung, muốn bắc cầu cũng không có khả năng.

Nhưng Mạc Phàm là một tiểu tử Nguyên Anh kỳ, vậy mà làm được rồi.Nhất là Đông Ly tiên tử, sắc mặt lại xanh mét.

Vậy mà Mạc Phàm dùng Huyết Hải dựng một cây cầu, như vậy thật sự không có gì ngăn được Mạc Phàm rồi.

- Chuyện này…

- Tiểu tử này.

Mạc Phàm đứng trên cây cầu huyết sắc, muốn đi dọc theo huyết kiều xuống, nhưng đột nhiên xoay người lại.

- Đúng rồi, tạo thành mọi chuyện hôm nay ngoại trừ các ngươi ra, còn có Ngạo Nhật Sơn Tông, không có bọn họ, hẳn là không có chuyện ngày hôm nay.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

- Cho nên, các ngươi nhận một ít trừng phạt thay Ngạo Nhật Sơn Tông đi!

Mạc Phàm lại nói tiếp.

Không phải Ngạo Nhật Sơn Tông không chết tà tâm với hắn sao, còn lén lút điều tra tin tức về hắn, vậy Ngạo Nhật Sơn Tông đừng nghĩ chỉ lo thân mình.

Chuyện này từ lúc bắt đầu, đều do Ngạo Nhật Sơn Tông đưa Tiểu Tuyết cho Thiên Tâm Cung làm kíp nổ, mới có kết quả hôm nay.

Hắn không biết Thiên Tâm Cung có tìm Ngạo Nhật Sơn Tông gây phiền phức hay không, bởi vì đây là chuyện của Thiên Tâm Cung.

Thiên Tâm Cung tìm Ngạo Nhật Sơn Tông gây phiền phức là tốt nhất, không tìm thì hắn nghĩ biện pháp khác đối phó Ngạo Nhật Sơn Tông.

Nói xong, ý niệm của hắn vừa động, một đại thủ huyết sắc cỡ trăm mét vươn từ trong Huyết Hải ra, một cái tát vỗ lên hình cung chỗ Đông Ly tiên tử ở.

“Rầm!”

Âm thanh phòng sập xuống vang lên, một vùng hình cung bị sập, Huyết Hải trút vào bên trong.

- Tiểu tử, ngươi dám hủy cung điện của ta, ngươi thật đáng chết.

Mắt Đông Ly tiên tử mở to, tức giận nói.

- Tuy là ta hủy, nhưng đây là trừng phạt đối với Ngạo Nhật Sơn Tông, nếu các ngươi muốn tìm ta báo thù, ta còn có thể đợi thêm lát nữa, ngươi muốn báo thù không?

Mạc Phàm khẽ nâng mày, hỏi.

Lúc này, hắn không lo lắng rời đi nhất.

Hắn không rời đi, Hồng Liên Huyết Hải không biến mất, Thiên Tâm Cung bị ăn mòn càng nghiêm trọng.

Hắn cùng lắm chỉ tổn thất một thời gian, Thiên Tâm Cung sẽ không yên ổn rất lâu.

Đông Ly tiên tử nghiến răng, lông mày nhíu chặt thành hình chữ “hỏa”, nhưng được bà ta đè ép xuống.

Vừa rồi bà ta không rõ vì sao đại cung chủ bảo Mạc Phàm nhanh rời đi, lúc này bà ta không biết, vậy không xứng với chức cung chủ.

- Tiểu tử, chúng ta còn gặp lại, chuyện hôm nay sẽ không kết thúc đơn giản đâu.

Đông Ly tiên tử kìm nén lửa giận, nói.

- Quả thật chúng ta sẽ gặp lại, nhưng lần sau sẽ càng đơn giản hơn bây giờ.

Mạc Phàm nói chắc chắn.

Kiếp trước hắn gặp Đông Ly tiên tử vài lần, một đời này không có khả năng chỉ gặp lúc này.

Hiện giờ, hắn ở Nguyên Anh kỳ có thể thoải mái làm được điểm ấy, sau này sẽ càng khó sao, hắn không thấy sẽ như vậy.

Nói xong, hắn không nói gì với Đông Ly tiên tử nữa, đi dọc theo cầu do Huyết Hải ngưng tụ thành xuống, bước từng bước một.

Trên Thiên Tâm Cung, theo hắn rời đi, Hồng Liên Huyết Hải nhanh chóng lui đi.

Nhưng huyết sắc trên Thiên Tâm Cung không vì vậy mà lui đi, ở trong không trung, vẫn đỏ rực như cũ, khiến người ta xao động bất an.

Huyết Nguyệt nhô lên cao, tự hạ xuống Thiên Tâm Cung.