Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Trang 946# 1




 

 

 

Chương: Thiên Tâm Cung
Shared by: banlong.us
=== oOo ===




- Đến Thiên Tâm Cung rồi, ngươi muốn hối hận, cũng không còn kịp nữa rồi.

Băng Giác tiên tử nhìn cung điện phía trước, lạnh lùng nói.

Tam đại thiên cung đều ở một vùng đặc biệt, bên ngoài Thiên Cung này tu sĩ vốn không có biện pháp ngự không phi hành.

Đến tam đại Thiên Cung, trừ phi đạt được cho phép của Thiên Cung, thông qua linh hạm hoặc thông đạo của Thiên Cung, mới có thể trở về.

ế ể ấ ố ể ố ểNếu không chỉ có thể ở lại một vùng đất trống ngoài thiên không vĩnh viễn, không thể đi xuống cũng không thể đi lên.

Bên ngoài Thiên Cung, những tảng đá hình thây khô trôi nổi ở giữa không trung, đó là những người muốn thoát khỏi Thiên Cung, không ngừng vùng vẫy ở trong không trung nhưng không động được, cuối cùng hao hết linh khí, thành tảng đá bên ngoài Thiên Cung.

Nói một cách đơn giản, không gian của Thiên Cung, giống như một vùng đất chân không.

Chẳng qua cho dù tu sĩ có thể ngự không phi hành, cũng không có biện pháp rời khỏi đất trống.

Mạc Phàm đã đến đây, trừ phi thành thiên tịnh chi đồng, nếu không đừng nghĩ tới chuyện rời đi.

- Băng Giác tiên tử yên tâm, không nhuộm đỏ nơi này, ta sẽ không rời đi.

Mạc Phàm đi xuống linh hạm, nhìn về phía cung điện, thản nhiên nói.

- Vậy sao, vậy bản tiên tử muốn nhìn xem một tu sĩ Nguyên Anh kỳ như ngươi, nhuộm đỏ Thiên Tâm Cung bọn ta thế nào.

Băng Giác tiên tử hừ lạnh một tiếng, nói với vẻ khinh thường.

Thiên Tâm Cung bọn họ tồn tại lâu như vậy, tuy bên trong hầu như là nữ nhân, nhưng địa vị còn trên Thiên Đạo Cung.

Vạn ngàn năm qua, còn chưa có ai có thể phá quy củ của bọn họ.

Cho dù một số tu sĩ Đại Thừa đến đây cũng như vậy, một Nguyên Anh kỳ nho nhỏ như Mạc Phàm có thể làm gì.

Cho dù Mạc Phàm giết 10 vạn yêu tộc cũng như vậy, Y Đạo Thuật không có tác dụng gì ở chỗ bọn họ.

- Ngươi quá xem trọng Thiên Tâm Cung ngươi, cũng quá coi thường đệ tử Thần Nông Tông bọn ta rồi.

Vẻ mặt Mạc Phàm bình tĩnh, nói.

Hắn mới nói xong, một vòng mặt trăng đột nhiên xuất hiện ở cách người hắn không xa.

Trong quang mang chói mắt, một phu nhân mặc cung trang đeo mặt nạ di chuyển bước ngọc cao vút, đi từ bên trong ra.

Nhìn thấy phu nhân mặc cung trang này, sắc mặt Băng Giác tiên tử và một tiên tử khác thay đổi, vội vàng quỳ xuống với phu nhân mặc cung trang kia.

- Bái kiến sư phụ.

- Ta bảo hai con mang bé gái tới, sao lại dẫn một tên tiểu tử về?

Trong mắt phu nhân mặc cung trang lóe sáng hàn quang, liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, lạnh lùng nói.

Bà ta bảo Băng Giác quấy rối hôn lễ của Mạc Phàm, chỉ muốn trả thù Vô Phong phụ tâm của bà ta.

Hai người mang một nam tử tới, đồng nghĩa với việc bà ta chia rẽ Mạc Phàm và Tiểu Tuyết, đau nhất là tim nữ nhân.

Mà bà ta muốn, là Vô Phong hối hận không kịp, lúc này hoàn toàn ngược lại với kế hoạch của bà ta.

- Khởi bẩm sư phụ, tiểu tử này là Mạc Phàm, cậu ta chuyển Thiên Tâm Ấn trên người Tiểu Tuyết đến người mình, chúng con bất đắc dĩ, chỉ có thể đưa cậu ta tới đây.

Sắc mặt Băng Giác khó coi, vội vàng giải thích.

- Mạc Phàm?

Đôi mắt phu nhân mặc cung trang nheo lại, một vùng hàn quang lóe lên, ánh mắt nhìn về phía Mạc Phàm.

- Ngươi là tiểu tử có thể giải Thất Sinh Thất Thế Chú cho tiện nhân kia sao?

- Ngươi là Hàn Nguyệt tiên tử vì yêu sinh hận đối với Vô Phong sư thúc ta sao?

Mạc Phàm không trả lời, trực tiếp hỏi.

Trái lại hắn có biết Hàn Nguyệt tiên tử, chỉ là từ đầu tới cuối chưa từng gặp.

Nhưng không thể không nói Hàn Nguyệt tiên tử này là mỹ nhân khó gặp, cho dù so với vợ sư thúc hắn cũng không kém bao nhiêu, nhưng trong mắt Hàn Nguyệt tiên tử này luôn là sắc bén khiến người ta không thoải mái.

Loại cảm giác này giống như sắc bén của thanh đao, hoặc như đụng phải ong vò vẽ, gai độc của bò cạp, khiến người ta hơi bất an.

- Làm càn, tiểu tử, ngươi không nhìn xem đây là nơi nào, cũng dám nói chuyện với sư phụ ta như vậy.

Vẻ mặt Băng Giác tiên tử và tiên tử kia ngẩn ra, vội vàng quát lớn.

Trường kiếm trong tay hai người đều rút ra khỏi vỏ, bay thẳng tới đâm về phía cổ Mạc Phàm.

- Dừng tay.

Không đợi hai người đâm trúng Mạc Phàm, Hàn Nguyệt tiên tử liền ngăn lại.

Băng Giác tiên tử và tiên tử kia nhíu mày, vẫn lùi sang một bên.

Trong mắt Hàn Nguyệt tiên tử lóe lên hàn quang, lạnh lùng nhìn Mạc Phàm.

- Ta nghe nói lá gan của ngươi rất lớn, không ngờ tới đúng là không nhỏ.

Mạc Phàm còn chưa tiến vào Thần Nông Tông, đã dám đắc tội Mạnh gia.

Đến Thần Nông Tông, liền đứng phía đối diện Vô Huyền chân nhân.

Trên Đại Bỉ, hành hạ đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông đến chết.

Sau Đại Bỉ, lại chặn sơn môn của Ngạo Nhật Sơn Tông, bắn chết Ngạo Nhật Thập Tử.

Mạc Phàm tự mình đến đây, vậy mà còn dám nhắc chuyện năm xưa của bà ta.

Những người dám nhắc tới chuyện này, đã biến thành một gốc cây ở bên ngoài Hàn Nguyệt Cung.

Thông thường tu sĩ từ thế gian tới, cho dù có thiên phú như Mạc Phàm, cũng không có can đảm như vậy.

Cho dù có can đảm, cũng không thể sống lâu như Mạc Phàm.

- Một tu sĩ phàm giới như ta, vậy mà có thể lọt vào mắt tiên tử, trái lại lòng dạ của tiên tử không to lắm.

Vẻ mặt Mạc Phàm bình tĩnh nói.

Hắn chỉ cung cấp phương pháp chữa trị cho vợ Vô Phong sư thúc, liền bị Hàn Nguyệt tiên tử trả thù như vậy.

Nếu hắn tự tay chữa trị cho vợ Vô Phong sư thúc, e rằng Hàn Nguyệt tiên sĩ sẽ khiến hắn nhà tan cửa nát.

Hàn Nguyệt tiên tử không tức giận, trái lại cười lạnh lùng.

- Quả thật lòng dạ của ta không to bằng lá gan của ngươi, nhưng ta thích làm như vậy, ta muốn khiến Vô Phong không vui, khiến người có quan hệ với Vô Phong không thể dễ chịu.

- Ngươi đã chuyển Thiên Tâm Ấn lên người mình, vậy cũng được, đợi ngươi trải qua lễ rửa tội biến thành thiên tịnh chi đồng, ta sẽ đưa ngươi tới trước mặt Vô Phong và Tiểu Tuyết, ta rất muốn biết, Bạch Tiểu Tuyết sẽ vì ngươi làm ra hành động điên cuồng gì, ví dụ như giết Vô Phong, Vô Phong thì sẽ thế nào, có thể giết tới Thiên Tâm Cung ta hay không.

Trong đôi mắt của Hàn Nguyệt tiên tử hiện lên u ám, sau đó bà ta cười nói.

Mạc Phàm nhíu mày, trong mắt hiện lên thất vọng.

Hàn Nguyệt tiên tử vì Vô Phong sư thúc, vậy mà biến thành một người như vậy.

Lúc trước hắn còn có chút thương tiếc Hàn Nguyệt tiên tử, hiện giờ cảm giác này không còn sót lại gì.

- Muốn biết những người này sẽ có phản ứng gì, ngươi phải biến ta thành thiên tịnh chi đồng rồi hãy nói tiếp.

- Tiểu tử, ngươi cho rằng với chút y đạo đó của ngươi, có thể ngăn được lễ rửa tội của Thiên Tâm Cung bọn ta sao?

Hàn Nguyệt tiên tử cười khúc khích, nói.

Nhiều năm trôi qua, trong số những người trải qua lễ rửa tội của Thiên Tâm Cung bọn họ, có không ít cao nhân y đạo, nhưng không có một ai trở thành ngoại lệ.

- Không ngăn được thật.

Mạc Phàm lắc đầu, nói thẳng.

Y thuật không ngăn được hết lễ rửa tội của Thiên Tâm Cung, cũng không chữa được hết cho người trải qua lễ rửa tội.

- Thì sao?

Hàn Nguyệt tiên tử không vội vàng đưa Mạc Phàm đến lễ rửa tội, cân nhắc hỏi.

Mạc Phàm hung hãn như vậy, tự mình tới Thiên Tâm Cung, mà không phải từ bỏ vợ mình.

Cho dù đến Thiên Tâm Cung, vẫn không có một chút sợ hãi nào.

Đến nơi này, cho dù là Vô Phong cũng không cứu được hắn.

Bà ta rất tò mò, Mạc Phàm có chỗ dựa gì, có thể khiến hắn bình tĩnh đối mặt với lễ rửa tội của Thiên Tâm Cung như vậy.

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, nhìn Hàn Nguyệt tiên tử.

- Y thuật không ngăn được lễ rửa tội của Thiên Tâm Cung, nhưng có thứ có thể ngăn cản, ngươi muốn nhìn không, Hàn Nguyệt tiên tử?